Tiên Quân, ta không biết bới tóc. Tuyết Hoa giơ lược chải đầu bằng gỗ lên, ánh mắt ngóng chờ nhìn Hạ Lăng Vân, gương mặt tuyệt mĩ lộ ra dáng vẻ tươi cười nịnh nọt. Lúc ở đảo Hỏa Vân, Lệ Quân Hoa chải giúp nàng hai lần, về sau nàng cứ để mặc tóc dài xõa tung.
Lệ Quân Hoa không dạy nàng? Hạ Lăng Vân nhíu mày hỏi.
Không dạy! Tuyết Hoa chém đinh chặt sắt nói, lông mi dài khẽ che ánh mắt sáng tinh nghịch.
Ngồi xuống, ta thử xem. Đối mặt với tình huống như này, Hạ Lăng Vân đành phải nói vậy. Dù hắn biết nàng đã học qua cách chải đầu, cũng không thể vạch trần nàng cố ý ép hắn chải đầu cho nàng. Tiểu hồ ly này, thật sự rất biết làm nũng!
Tiên Quân, cảm ơn chàng. Tuyết Hoa mặt mày hớn hở, nhét lược gỗ vào tay Hạ Lăng Vân, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, đưa lưng về phía hắn, đẩy toàn bộ tóc ra sau lưng.
Hạ Lăng Vân cầm lược tiến lên vài bước, đứng ở phía sau nàng chuẩn bị giúp nàng chải tóc, còn phải cẩn thận để lược không làm đau tai của nàng.
Mái tóc dài mềm như tơ lướt qua ngón tay hắn khiến hắn có cảm giác... cảm giác này... Hắn chỉ có thể nói là không giống như phụ thân chải đầu cho nữ nhi.
Tiên Quân, chất tóc ta thế nào? Tuyết Hoa hỏi, gương mặt lộ ra nụ cười quỷ dị. Nàng không thích Tiên Quân chậm rãi chuyển biến thái độ, nàng muốn hắn vô tri vô giác tiếp nhận nàng, là người yêu của hắn.
Nguyên hình tinh linh yêu quái nếu xinh đẹp, sau khi biến hóa sẽ rất mĩ lệ. Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, Nguyên hình của nàng rất khỏe mạnh, bộ lông mịn màng, nên chất tóc rất dày bóng, mềm. Tuy nhân loại kiêng kị tóc trắng, nhưng tóc nàng dài, dày, không phải biểu hiện của sự già yếu.
Đây là khen hình thái hồ ly của nàng nha!
Tuyết Hoa bất đắc dĩ bĩu môi.
Một lược lại một lược, mấy cọng tóc quấn vào cây lược gỗ, Hạ Lăng Vân đưa tay gỡ ra. Nhìn nhìn, hắn hơi chút do dự dùng ý niệm thu tóc trắng vào vòng tay càn khôn. Nếu năm đó Hạo Linh Tiên Tôn không giữ tóc của thê tử Tuyết Cơ, trên đời sẽ không có Lệ Nhi. Tuy hắn chưa cần nghĩ xa như vậy, nhưng giữ lại một ít tóc của Tuyết Hoa cũng quan trọng, bởi có một số loại pháp thuật cần dùng đến bộ phận trên cơ thể, ví dụ như để tìm người.
Nói đến chải tóc cho người khác, Hạ Lăng Vân không phải là người học nghề. Mười hai đệ tử của hắn, khi còn nhỏ, hắn sẽ giúp bọn họ thắt bím, chải mái.
Hắn không làm kiểu phức tạp, chỉ chải tóc nàng mượt rồi phân ra hai bên trái phải.
Tuyết Hoa hỏi Hạ Lăng Vân, Tiên Quân, tóc ta trắng dễ làm người khác chú ý, chàng có thể nhuộm đen giúp ta không?
Nghĩ đến tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng mỗi đỉnh đầu màu đen, Hạ Lăng Vân lập tức nói: Không được. Nhuộm thuốc sẽ làm tổn thương tóc và da nàng. Tóc trắng nhìn cũng đẹp sao nàng phải để ý? Đợi nàng biến hóa hoàn toàn, tóc trắng sẽ biến thành tóc đen rồi.
Sẽ không? Không phải trước kia lông của ta cũng bị nhuộm xanh? Tuyết Hoa suy nghĩ một chút nói, Hay đợi chúng ta trở lại Thiên Linh Môn chậm rãi nghiên cứu cách nhuộm tóc?
Tuyết Hoa, nàng đang lãng phí thời gian. Hạ Lăng Vân nghĩ nghĩ, dịu dàng nói, Tuyết Hoa, tóc trắng rất sạch rất đẹp, ta thích.
Tuyết Hoa lập tức vừa mừng vừa sợ bắt đầu... dò hỏi, Thật sự, chàng thích mái tóc trắng của ta.
Đúng vậy. Hạ Lăng Vân mỉm cười nói. Quả nhiên, chỉ cần hắn nói thích, nàng sẽ vui vẻ.
Vậy ta không nhuộm. Tuyết Hoa vui vẻ nói, nàng cũng cảm giác tóc trắng của nàng sạch hơn người khác, không bị da dầu.
Hạ Lăng Vân thấy nàng vui vẻ vì mình khen cảm động, dịu dàng nói: Tuyết Hoa, thật ra nàng không cần vì ta mà khiến bản thân ấm ức. Nếu nàng thích tóc đen, chờ khi về Thiên Linh Môn, ta sẽ tìm dược liệu điều chế, tạo ra loại thuốc nhuộm an toàn cho nàng.
Không cần, không cần. Trong lòng Tuyết Hoa tràn ngập vui vẻ nói, Ta chỉ hiếu kì không biết nếu tóc đen nhìn thế nào thôi. Tương lai ta biến hóa hoàn toàn, nhất định sẽ có mái tóc đen dài, không cần nóng vội.
Hạ Lăng Vân cúi đầu giúp nàng bện tóc, nghe vậy nói: Không phải phụ thân nàng sử dụng pháp thuật giúp nàng biến hóa hoàn toàn sao? Về sau nàng nói cho ta biến cảm giác khi biến hóa, ta sẽ nghiên cứu, xem có thể giúp nàng biến hóa hoàn toàn. Hắn đột nhiên nghĩ tới, phương pháp này có thể giải quyết nỗi buồn trong tương lai của hắn.
Khi đó phụ thân đưa một luồng linh lực không rõ vào trong cơ thể ta, sau đó ta cảm giác linh lực trong cơ thể dồi dào chưa từng có, rồi biến hóa. Lúc phụ thân thu hồi linh lực, thì ta lại về nguyên hình.
Nàng có rảnh thì xem sách phụ thân nàng cho, liệu có tư liệu gì về phương diện này không. Hạ Lăng Vân nói.
Được. Tuyết Hoa lập tức nhớ kĩ lời đề nghị này, đợi khi biến thành hồ ly nàng sẽ vào vòng tay Như Ý kiểm tra.
Tiên Quân, ta có thể gọi tên chàng không? Nàng bất ngờ hỏi, Hạ Lăng Vân, Lăng Vân?
Bàn tay đang bện tóc cho nàng lập tức ngừng lại. Dừng một chút hắn đáp: Đợi sau khi nàng thành thê tử của ta, nàng hãy gọi ta như vậy. Nếu như một tiểu hồ ly gọi hắn như vậy, người khác nghe xong sẽ thấy kì quái đấy, còn cảm thấy nàng không được giáo dưỡng tốt, không hiểu được cách tôn trọng trưởng bối và chủ nhân.
Được rồi. Tuyết Hoa bẹp miệng, lập tức dò hỏi: Tiên Quân, chàng đoán xem còn bao lâu nữa ta mới có thể biến hóa hoàn toàn?
Trong lòng Hạ Lăng Vân thầm thở dài, nói: Ta không biết, nhưng chuyện nàng biến hóa hoàn toàn là việc sớm muộn.
Biết được huyết thống cường hãn của nàng, hắn không lo lắng nàng không thể tiến gia tới thất phẩm bát phẩm, hắn lo lắng nhất chính là mấy năm gần đây nàng sẽ trưởng thành. Hắn không thể xác định được, thân thể của hắn và trong lòng của hắn có thể tiếp nhận tiểu thê tử nửa người nửa hồ.
Đáng tiếc chỉ có một viên Hóa Hình Đan, còn bị ta ăn hết, nếu không chàng có thể phân tích dược liệu Hóa Hình Đan, luyện cho ta mấy viên.
Tuyết hoa mơ mộng nói: Ta ăn một viên biến hóa không hoàn toàn, ăn mấy viên nữa là có thể biến hóa rồi.
Tuyết Hoa đừng quá tham lam. Phụ thân nàng cũng không muốn nàng trông cậy vào Hóa Hình Đan là có đạo lý, nàng nên ngoan ngoãn tu luyện, đợi khi nàng có năng lực thì sẽ biến hóa. Hạ Lăng Vân tranh thủ khuyên nhủ. Tu sĩ ăn đan dược thượng cổ, có người khí huyết tán loạn, bạo thể tử vong.
Sau khi bện hai bên tóc, hắn bắt đầu búi sau đầu nàng, Hạ Lăng Vân thoáng đánh giá rồi nói: Chỉ cần nàng không bỏ mũ xuống, thì sẽ không ai phát hiện tóc trắng của nàng.
Tuyết Hoa lập tức lấy mũ lụa trắng mà Hạ Lăng Vân đưa cho nàng cẩn thận đội lên đầu.
Hạ Lăng Vân giúp nàng buông màn lụa xuống, sau đó nói: Chúng ta ra ngoài dạo. Thời gian Tuyết Hoa biến thân không ổn định, không cách nào khống chế, hắn hi vọng lúc nàng đi chơi đừng biến trở về hình dáng hồ ly.
Chúng ta xuất phát. Tuyết Hoa nhìn hai bên rồi vui vẻ bước ra cửa phòng.
Hạ Lăng Vân thu dọn đồ ăn thừa cho vào giỏ trúc, rồi cầm hũ sành đi theo nàng ra ngoài.
Sư phụ, Tuyết Hoa. Cảnh Thanh Viễn thấy Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân cùng đi ra lập tức đứng dậy. Hắn và Uyển Trân đã ăn xong, ngồi chờ sư phụ và Tuyết Hoa.
Khanh khách. Chồn tuyết đứng trên bàn nhìn hai người đi ra cũng đứng lên, nhìn về phía Tuyết Hoa ánh mắt hâm mộ. Nàng bị lời nguyền cổ xưa, cho nên tính mạng nàng và Thanh Viễn buộc chặt với nhau, từ nay về sau không già không chết, nhưng nàng không có cách nào dùng thân phận là con người được tắm mình dưới ánh mặt trời nữa rồi.
Tiểu nhị, tới. Hạ Lăng Vân gật đầu với đồ đệ, sau đó đưa giỏ trúc và hũ sành cho tiểu nhị.
Tiểu nhị, lấy cho ta chính bánh bao nhân, chúng ta muốn ra ngoài thành tế tự Tiên Nhân. Hạ Lăng Vân nói. Hắn có thể mua một vài món đồ tế tự khác ở trên đường.
Vâng, xin khách quan chờ một lát. Nhân viên nhanh chóng liếc nhìn Tuyết Hoa bên cạnh Hạ Lăng Vân, nhanh nhẹn tiếp nhận giỏ trúc, đi về phía phòng bếp. Hai thầy trò này lúc tìm nhà trọ thì mang hai sủng vật, giờ một người mang sủng vật một người không, còn mang theo một thiếu nữ trẻ tuổi xinh xắn đi ra, tuy trong lòng hắn cảm thấy kì quái, nhưng sẽ không xen vào việc của người khác.
Thanh Viễn, Uyển Trân, Tuyết Hoa, buổi sáng chúng ta tế tự Tiên Nhân, buổi chiều sẽ du ngoạn trong thành, chạng vạng đi lấy xiêm y và giầy, rồi trở về Thiên Linh Môn.
Hạ Lăng Vân nói cho mọi người quyết định của mình. Hắn muốn nhanh chóng trở về xem tình huống sư thúc, đại đồ đệ nhị đồ đệ bế quan thế nào, sau đó lấy đan dược đỉnh cấp lấy được trong Thái Hư Huyễn Cảnh cho bọn họ, giúp họ tấn cấp.
Vâng, sư phụ. Cảnh Thanh Viễn lập tức gật đầu. Trong lòng hắn sư phụ là thần thánh đấy, bất cứ quyết định nào của người hắn đều không do dự tiếp nhận, giống như Tuyết Hoa ở hình người g ôm lấy sư phụ hắn biểu đạt ý nghĩ - yêu thương, sư phụ hắn trả lời Biết ám chỉ tiếp nhận, hắn cũng rất nhanh tiếp thu.
Tiểu nhị làm việc rất nhanh, ôm rổ trúc tới, Khách quan, đây là bánh bao người muốn. Đi ra khỏi tiểu điếm đi 300 bước về bên trái có một chợ bán đồ ăn, cũng có cửa hàng bán đồ vàng mã, ngài có thể qua đó sắm đồ tế. Nói xong, hắn đưa giỏ trúc cho Hạ Lăng Vân.
Cảnh Thanh Viễn lập tức bước lên nhận. Sư phụ, ta cầm thay người. Lúc hắn nói lời này, chồn tuyết Uyển Trân lập tức nhảy lên trên vai hắn.
Tuyết Hoa cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn mấy khách nhân trong tiệm dù có quay đầu nhìn nàng nhưng lại nhanh chóng quay đi.
Quả nhiên không nhìn ra sơ hở.
Tuyết Hoa rất vui vẻ, bởi vì nàng lần đầu tiên dùng hình thái Người xuất hiện trước mặt người bình thường.
Đi ra khỏi khách sạn, Hạ Lăng Vân thấp giọng nói, Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta. Cho dù có người nhìn ra cái đuôi của Tuyết Hoa thì thế nào? Gặp được hồ tiên, người bình thường chỉ biết dập đầu, tránh xa mà nhìn. Nếu có tu sĩ đi qua, chạy tới bắt yêu, làm sao có thể vượt qua hắn mà hại Tuyết Hoa?
Vâng. Qua màn lụa trắng Tuyết Hoa nhìn trái phải, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi cạnh Hạ Lăng Vân.
Đi sau bọn họ Cảnh Thanh Viễn liếc mắt qua áo khoác lụa đỏ của Tuyết Hoa, cảm thấy không có gì dị thường, chỉ cần cái đuôi không lộ, sẽ không ai phát hiện Tuyết Hoa là hồ ly.