Năm 2010, một đêm cuối thu.
Cuối tuần, Doãn Ngọc đến trước cửa nhà Tư Vọng, vẫn mặc bộ đồ thể thao màu
lam, ngồi trên xe đạp, mái tóc ngắn giống như con trai. Cậu thiếu niên
15 tuổi chạy xuống, dáng người đã cao hơn cô.
“Oa, cậu nhóc này, đã bắt đầu mọc râu rồi, càng lúc càng giống người lớn rồi đấy!”
Giáng một cú đấm vào ngực Tư Vọng, cậu đã đứng thẳng ưỡn ngực chuẩn bị tâm lý từ trước, cứ thế đón lấy cú đấm.
Hai năm trước, Doãn Ngọc thi vào trường cấp 3 Nam Minh. Kỳ thi lần nào cô
bé cũng đều đứng đầu trong toàn trường, thế nhưng cô còn chẳng thèm nể
mặt thầy hiệu trưởng, tất cả các giáo viên cũng đều không quý mến cô. Cô thích nhất là thư viện trường, có một lần mò lên căn gác xép thần bí,
phát hiện ra ở đó cất giữ rất nhiều sách cổ. Cô nghe nói đây từng là
hiện trường của vụ án mưu sát, có một cô nữ sinh bị người ta dùng chất
độc cây trúc đào để đầu độc chết, cho đến nay vẫn chưa bắt được hung
thủ. Thầy giáo dạy toán của cô là Trương Minh Tùng, Doãn Ngọc phát hiện
ra rất nhiều tính cách quái dị của anh ta, ví dụ thích xem loại sách ly
kỳ cổ quái, liên quan về kí hiệu học và lịch sử học, tất cả loại truyện
trinh thám của Âu Mỹ và Nhật Bản, còn là một người say mê loại phim kinh dị điên cuồng.
Tư Vọng nhờ cô tìm kiếm một người - Lộ Trung Nhạc.
Cậu đưa ra bức ảnh ở trong lệnh truy nã của công an, Doãn Ngọc nhìn hàng
chữ ở bên dưới: “Người này ít nhất cũng đã giết hai mạng người, chắc
chắn đã chạy xa lắm rồi, sao có thể còn ở khu vực gần trường chúng ta
được chứ?”
“Trực giác.”
Nét mặt cậu tỏ ra rất nghiêm túc, đôi mắt giống như bốc cháy, Doãn Ngọc liền đồng ý lời thỉnh cầu này.
Lúc này, cô lộ ra nụ cười quái dị: “Hãy đi cùng với tao đến một nơi được không?”
Hai người ngồi lên xe đạp, rẽ vào một con phố nhỏ u tịnh, phía trước là một bức tường rào, thông qua chiếc cửa sắt màu đen, vẫn thấp thoáng nhìn
thấy những căn nhà xây theo phong cách kiểu phương Tây cũ. Họ khóa xe ở
phía bên dưới bức tường, ấn chuông cửa và tự động mở cửa ra.
Bên
trong cửa là một mảnh sân chật hẹp, ở dưới đất đầy những lá vàng rụng.
Ngôi nhà chỉ có hai tầng, giữa cơn gió thu trông có phần hoang phế, chỉ
có bậc thềm và phần chạm trổ khi vừa mới bước vào cửa, mới có thể nhận
ra sự tôn quý và tinh tế của thời xưa.
Tư Vọng kéo áo Doãn Ngọc nói: “Đây là nơi nào vậy?”
Doãn Ngọc không nói gì, bước vào một gian phòng khách âm u lạnh lẽo, ở dưới
chân lát gạch hoa văn, trên tường hoen ố, nhưng tổng thể lại thì cũng
vẫn khá sạch sẽ, không nhìn thấy bụi và mạng nhện. Bước vào hành lang âm u ở tầng 1, ngửi thấy một mùi thối rữa ẩm mốc, không phải là mùi hôi
thối của xác chết mà có vẻ như là vỏ quýt bị để nhiều năm. Một luồng ánh sáng thoát ra từ cánh cửa hé mở, hai người khẽ khàng bước vào, căn
phòng này có ba mặt đều là giá sách, từ dưới đất cho lên đến tận trần
nhà đều là sách, những gáy sách giày đều rất cổ, mùi vị thoát ra từ nơi
này.
Còn có một người phụ nữ.
Rất khó có thể liên hệ bà ta với hai chữ “phụ nữ”, giống như mỗi lần nhìn thấy Doãn Ngọc đều nghĩ cô là con trai.
Bà ta co ro cuộn người trong tấm khăn quàng cổ dày sụ, tóc không thưa
nhưng lại trông như tuyết, làn da cũng trắng hơn người bình thường, chỉ
là có đầy nếp nhăn chằng chịt, bất luận là dáng hay mùi đều giống như là vỏ quýt. Mặc dù khóe mắt đã sụp xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra được đã từng là một đôi mắt đẹp. Chắc là do hàm răng đã rụng hết, cho nên miệng lõm hẳn vào trong, ở chiếc cằm khô gầy chảy ra mấy lớp da, hoàn toàn
không thể nào đoán được tuổi của bà.
Chỉ có thể dùng từ bà lão để hình dung về bà.
Doãn Ngọc đã quen thuộc đường lối từ lâu, bà lão cũng không coi cô là người
ngoài, chỉ là hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Vọng, trong con mắt mờ đục khẽ lóe sáng.
“Cô đừng sợ!”
Doãn Ngọc bước đến cạnh bà
già rồi vòng ra phía sau để xoa bóp vai cho bà: “Cậu ấy là người anh em
tốt của cháu, hồi trước học chung cùng một trường cấp 2.”
“Ồ, chào bà, cháu tên là Tư Vọng, Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng, bây giờ cháu đang học lớp 9.”
“Tư Vọng, cái tên thật hay, cháu gọi ta là cô Tào là được rồi.”
Người phụ nữ trả lời bằng giọng phổ thông chuẩn, bởi không có răng nên hơi
hàm hồ, âm sắc cũng rất thô, nói chậm hơn người bình thường rất nhiều,
như thể là phát ra từ tận đáy giếng sâu.
“Cô... cô Tào...”
Gọi “cô” đối với một bà già, dù thế nào cũng không thể tự nhiên được.
“Bao năm nay, cuối cùng cháu cũng có bạn rồi.” Bà lão khẽ cử động cổ, không
biết có thể nhìn thấy Doãn Ngọc ở phía sau mình không, “Thật tốt quá, ta mừng cho cháu.”
Doãn Ngọc vẫn đang mát xa để lưu thông huyết
mạch cho bà lão: “Vâng, hy vọng cô cũng có thể thích nó! Cô đừng nhìn nó trông ngờ nghệch, thực ra nó cũng không đơn giản đâu!”
Bà lão
thò tay giống như rễ cây từ trong khăn quàng cổ ra, khiến người ta liên
tưởng đến cương thi hút máu hay là xác ướp run rẩy đặt lên vai mình, ấn
lên bàn tay của Doãn Ngọc đang mát xa cho bà. Một bàn tay đã gầy khô như gỗ, một bàn tay thì trẻ trung phơi phới, trong khoảnh khắc nắm vào
nhau, lại được dung hòa giống như nước và đất sét, giống như hai bàn tay của cùng một người.
“Anh bạn nhỏ, chắc cậu là một người có tâm sự thì phải?”
Bà lão quay đầu nhìn vào mắt Tư Vọng, trong ánh mắt mờ đục có thứ khí chất yêu nghiệt, nói bà hai trăm tuổi thì chắc cũng có người tin.
“Cháu... không có đâu.”
“Người có thể làm bạn với cô Doãn, không thể nào không có tâm sự, chẳng phải
sao? Ta đã gần 90 tuổi rồi, có loại người nào ta chưa từng gặp chứ?”
“Thôi cô ạ, chúng ta không làm khó cho tên nhóc này.”
Doãn Ngọc lấy một chiếc lược gỗ ở phía bên cạnh cửa sổ ra, giống như một
loại đồ cổ, chải mái tóc bạc phơ cho cô Tào, đồng thời nói ra một câu
tiếng Pháp thật dài. Bà lão cũng dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời - nếu
chỉ nhìn bề ngoài của hai người, trông giống như bà cụ cố và đứa cháu
cách nhau bốn đời, nhưng chỉ cần nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện,
mới hiểu được thì ra là đôi bạn thân thiết trong nhiều năm.
Bà
lão nhắm hờ mắt vẻ đang được hưởng thụ, răng lược cổ xưa chải qua da
đầu, mái tóc bạc trắng rủ xuống: ”Bao năm qua rồi, vào giờ này hàng
tuần, cháu đều đến đây chải đầu cho ta, đợi sau khi ta chết, cháu hãy
chải đầu cho người khác nhé.”
“Cô yên tâm đi, cô ít nhất còn sống thêm hai mươi năm nữa, đến lúc đó, cháu cũng sắp già rồi.”
Câu trả lời của Doãn Ngọc khiến bà mỉm cười hiền lành, bà lão lại nhìn Tư
Vọng nói: “Anh bạn nhỏ, Doãn Ngọc là người tốt, cậu đừng để nó dọa cho
chết khiếp nhé. Nếu cậu thực sự coi nó là bạn, gặp bất cứ việc gì, nó
nhất định sẽ giúp đỡ cậu.”
“Vâng ạ, thưa cô Tào, đây là bí mật giữa chúng cháu.”
“Đối với ta mà nói, trên thế giới này không có bí mật.”
Giọng bà nói rất trầm, cả người giống như một ngọn núi rộng lớn, Tư Vọng chỉ
là một đứa bé con đi chặt củi, còn không tìm nổi được con đường tắt để
đi lên núi.
Doãn Ngọc đun nước nóng cho bà, rồi đặt mười mấy vỉ
thuốc vào trong ngăn kéo, lấy từ trong cặp sách nặng trịch ra một bó rau tươi non cho vào trong tủ lạnh. Cô bật bếp ga lên và bắt đầu nấu thức
ăn, thật không ngờ lại có thể nấu được một bữa cơm thịnh soạn, nhưng rau xanh là món chính, gần như không có món đồ ăn mặn, rất phù hợp với
người già.
“Này, mời cậu nhóc ăn cơm đấy.”
Cô vẫn nói với Tư Vọng bằng giọng điệu thế.
Doãn Ngọc, Tư Vọng, cô Tào cùng ngồi xuống bàn ăn, phía sau lưng họ những
bức tranh từ cách đây rất lâu, như thể trở về trong thời kỳ điện ảnh xa
xưa.
Bà lão cầm đũa lên nói: “Ôi, đáng tiếc là răng không ổn rồi, thật sự rất nhớ đến món canh cay bát bảo của quán Vinh Thuận.”
Sau khi ăn xong bữa tối đặc biệt này, Doãn Ngọc đứng lên nói: “Chúng cháu phải về rồi, cô ở lại một mình nhé!”
“Đừng lo, ta không chết một mình ở đây đâu!”
“Cô nói gì vậy chứ!”
Doãn Ngọc nắm lấy tay bà lão, đung đưa, nhưng lại không nỡ đặt xuống.
“Về đi thôi.” Cô Tào cũng nhìn Tư Vọng một lát, “Anh bạn nhỏ, dòng nước
phụt ra từ trong vòi nước cho dù cuối cùng vẫn chảy vào dòng sông cuồn
cuộn, rồi lại được nhà máy lọc nước xử lý sạch sẽ, nhưng đã không phải
là dòng nước đã chảy qua tay cậu nữa rồi.”
“Ơ?”
“Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
Nhìn nụ cười kỳ dị của bà lão, Doãn Ngọc kéo Tư Vọng ra khỏi cửa, trước mắt chỉ còn lại lá rụng đầy sân.
Buổi tối, bước ra khỏi ngôi nhà ẩn sâu này, hai người vừa mới ngồi lên xe đạp, thì trên đỉnh đầu đã lất phất mưa bay.
“Hay quay trở lại để tránh mưa đi!”
“Đã ra đây rồi, thì đừng quay lại làm phiền bà ấy nữa.”
Mặc dù ngoài miệng Doãn Ngọc nói như vậy, kỳ thực trong lòng lại rất muốn
quay lại. Cậu thiếu niên 15 tuổi, cô thiếu nữ 18 tuổi, yên tĩnh ngồi lên xe đạp, tránh mưa ở dưới bóng râm của bức tường rào, thỉnh thoảng có
một giọt mưa bay vào mặt, lạnh như kim châm.
“Thực ra chị là một người đàn ông.”
Tư Vọng phá vỡ sự im lặng trong màn đêm, Doãn Ngọc không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Sao chị không nói gì? Bởi vì cô Tào sao?”
“Bà ấy là người phụ nữ cuối cùng mà tôi thích.”
Doãn Ngọc giống như một người đàn ông già cả nói ra câu nói này.
“Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
“Được rồi, chúng ta đã là đôi bạn thân thiết nhất, vậy thì cũng không cần
phải giấu cậu nữa - tôi vẫn giữ được ký ức của kiếp trước sau khi tôi
chết. Chỉ là, kiếp trước của tôi quá dài, dài đến độ vào cái ngày tôi
chết đi, tôi lấy làm vô cùng vui vẻ và cảm thấy được giải thoát.”
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn vào những ngọn cây ở trên bức tường rào nói:
“Ít nhất, chị rất may mắn, bà ấy vẫn còn sống, chị có thể gặp được bà
ấy!”
“Thực ra tôi có quá nhiều phụ nữ ở kiếp trước - cho đến tận khi tất cả mọi người đều rời bỏ tôi, chỉ có bà ấy vẫn còn.”
“Bà ấy từng là vợ của chị à?”
“Bà ấy không phải, nhưng về sau lại hy vọng bà ấy phải.”
“Chẳng hiểu gì!”
Doãn Ngọc ngẩng đầu cười đau khổ, trở nên vô cùng bi thương: “Thêm hai mươi
năm nữa, thì cậu sẽ hiểu. Đàn ông và phụ nữ, chia tay và phân ly, chờ
đợi và đợi được, cuối cùng vẫn là quá muộn. Cậu không biết đấy thôi, sau khi quen biết bà ấy không lâu, tôi đã bị đưa đến vùng đất hoang mạc là
bồn địa Tsaidam Basin, trọn suốt ba mươi năm, mỗi người ở một phương.
Đợi đến khi tôi quay về thành phố này, thì đã già đến nỗi không bước nổi nữa.”
“Thì ra là bi kịch.”
“Cuộc đời mỗi con người đều là bi kịch.”
Cô giơ tay ra ngoài hứng lấy những giọt nước mưa, đội mũ chiếc áo khoác lên đầu, đạp lên bàn đạp xe và ra khỏi ngõ nhỏ.
Con đường nhỏ trong đêm mưa vô cùng tĩnh mịch, bánh xe lăn qua những lá
ngân hạnh màu vàng kim rụng dưới đất, làm bắn tóe vài giọt nước mưa,
biển hiệu ở bên đường ghi là “Đường An Tức”.
Cậu đi theo sau lớn tiếng truy hỏi: “Chị rất quen thuộc với con đường này sao?”
“Ừ, hai mươi năm cuối ở kiếp trước, tôi sống ở đường An Tức này.”
“Cùng với cô Tào à?”
“Không, bà ấy sống ở phía đông đường, còn tôi sống phía tây, cách nhau 400 mét. Để tôi đưa cậu đến xem nhé.”
Một phút sau, giữa cơn mưa thu, họ đi xe đến trước một ngôi nhà lớn, cửa sổ trong ngôi nhà ba tầng đều sáng đèn, bên trong đó có khá nhiều dân cư
sinh sống. Có một nửa ô cửa sổ ở ngay sát mặt đất, có lẽ đây là cửa sổ
thoát khí ở dưới tầng ngầm.
“Tôi sống ở ngay tầng 1.”
Doãn Ngọc chỉ tay về phía trước, từ ô cửa sổ đó truyền ra lời đối thoại trong bộ phim truyền hình ở kênh Hồ Nam.
Cậu lại nhìn cửa sổ khí dưới tầng ngầm ở bên đường: “Chị chắc là không có người nhà từ kiếp trước chứ?”
“Sao cậu biết?”
Cô ngồi lên xe đạp của mình thở dài, “Hoặc là, kiếp này cũng không có”.
Sơn nhất trình, thủy nhất trình;
Thân hướng Du Quan na bạn hành.
Dạ thâm thiên trướng đăng.
Phong nhất canh, tuyết nhất canh;
Quát toái hương tâm mộng bất thành;
Cố viên vô thử thanh.[14]
“Trường tương tư” của Nạp Lan Tính Đức, vì sao lại đọc bài này lên?”
Cậu lại không trả lời, khi quay đầu xe, nhìn thấy một ngôi nhà phía bên kia đường, âm u đứng sừng sững ở giữa màn đêm mưa. Trên mái nhà có mấy viên gạch rơi, bức tường cũng lốm đốm cũ kỹ nham nhở, trên bệ cửa sổ mọc lên mấy cọng cỏ đã khô vàng.
Cô gần như dán sát vào đầu Tư Vọng,
nói: “Ngôi nhà này rất dữ, bao nhiêu năm qua rồi, bởi vì không làm rõ
được quyền sử dụng nhà, cho nên cũng không có ai đến ở nữa.”
“Ngôi nhà dữ?”
“Để tôi nhớ lại một chút, những chuyện hồi trẻ nhớ rất rõ, nhưng khi già
rồi thì lại hơi mơ hồ. Hồi đó chính là vào năm 1983, cũng vào một đêm
thu giống như hôm nay, trời đổ mưa phùn, xảy ra một vụ hung án. Chủ nhân vốn là một nhà phiên dịch nổi tiếng, vào những năm 70 ở thế kỷ 20, treo cổ tự sát trong phòng, cả ngôi nhà này đều bị một kẻ ở phái tạo phản
chiếm cứ. Về sau, tên khốn này không những không bị thanh trừ, ngược
lại, lại còn được nâng đỡ lên làm giám đốc của cơ quan nào đó. Năm 1983, ông ta chết một cách thần bí ở trong nhà, nghe nói họng bị mảnh kính
cứa đứt. Lúc đó có rất nhiều sự suy đoán, có người nói, ông ta bị hồn ma của người chủ cũ ngôi nhà này giết chết, cũng có người nói ông ta giở
nhiều trò tai quái, cho nên khiến cho người nhà nạn nhân đến báo thù.
Cảnh sát điều tra rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.”
Tư Vọng đẩy xe đạp bước lên bậc thềm, giơ tay ra sờ vào ngôi nhà này. Từ
cánh cổng sắt hoen gỉ cho đến chiếc hộp thư gỗ gần như bị mục nát, còn
có cả biển số nhà sắp rơi.
Số 19 đường An Tức.
Ngón tay
của cậu lướt qua miếng sắt màu đen, Doãn Ngọc nảy sinh ra một thứ cảm
giác, nhanh chóng truyền tới trung khu thần kinh - ngôi nhà hung này có
một mối quan hệ nào đó với cậu thiếu niên này.
Bàn tay Tư Vọng chợt rụt mạnh lại giống như bị điện giật, lên xe đạp và rời khỏi đường An Tức.
Cơn mưa thu dày đặc đổ xuống, Doãn Ngọc đi xe theo ngay phía đằng sau, cho đến tận dưới gốc cây hòe đại thụ chỗ nhà cậu.
“Chị mau về nhà đi!”
“Đợi đã, có việc này phải nói với cậu.”
Trốn vào dưới vòm cửa ở tầng dưới, cậu căng thẳng nhìn xung quanh, chắc là
lo lắng sợ bị mẹ hay hàng xóm nhìn thấy lại hiểu nhầm là cậu và cô gái
nam tính này đang yêu đương?
“Tư Vọng, chẳng phải là cậu nhờ tôi
tìm kiếm một tội phạm bỏ trốn tên Lộ Trung Nhạc sao? Tháng trước, tôi đã phát hiện mới! Trực giác của cậu rất chuẩn - vẫn trên đường Nam Minh, ở khu thương mại mới xây dựng có một cửa hàng bán băng đĩa rất nhỏ. Tôi
đến đó vài lần đều thấy đóng cửa, họa hoằn lắm mới có một lần mở cửa,
bán toàn những bộ phim cũ, có cả phim võ hiệp Hong Kong, những bộ phim
Quỳnh Dao những năm 80 của thế kỷ 20, còn có cả những bộ phim được dịch
ra của Liên Xô và các nước Đông Âu. Chủ tiệm là một người đàn ông hơn 40 tuổi, không nhìn rõ được những đặc điểm trên mặt, nói chung là một
khuôn mặt bình thường, không có gì đặc biệt, dễ dàng nhạt nhòa giữa đám
đông, nhưng trên trán ông ta có một cái bớt màu xanh nhạt. Tôi đã mua
một bộ phim “Cuộc chiến tranh bảo vệ Moscou”, và ông ta cũng chẳng buồn
đếm tiền, tiện tay trả tiền lẻ lại cho tôi. Từ đầu đến cuối, ông ta đều
hút thuốc, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đã hút được hai điếu. Ông ta có một cái gạt tàn rất to, trong đó để đầy những mẩu tàn thuốc lá.
Giữa đêm mưa lạnh lẽo, Tư Vọng không kìm được hắt xì hơi, nhưng cô vẫn tiếp
tục nói: “Mọi người đều có thói quen lên mạng nghe nhạc xem phim, rất ít người đến cửa hàng băng đĩa của ông ta, không biết tại sao lại vẫn có
thể kinh doanh được đến tận hôm nay. Có một hôm, trời đổ mưa to, tôi một mình mặc áo mưa, cứ thế đi trên vùng đất hoang. Cậu cũng biết nam sinh
còn chẳng bạo gan bằng tôi. Trên đường Nam Minh chẳng có lấy một bóng
người, nhưng tôi lại nhìn thấy một người đi ra từ cửa hàng băng đĩa, cầm một chiếc ô màu đen, đi qua đường và tiến về hướng công xưởng cũ, cơn
mưa lớn đã giúp tôi che giấu âm thanh và dấu tích. Người này chính là
ông chủ cửa hàng thần bí, ông ta rất thông thạo địa hình này, giữa cơn
mưa đêm cũng không bị lạc đường, rồi nhanh chóng tìm đến được khu Ma nữ, nhanh nhẹn chui vào đường ngầm. Tôi trốn bên ngoài quan sát, canh ở đó
đúng một giờ đồng hồ, cũng không thấy ông ta xuất hiện lần nữa, cứ như
thể thông qua đường ngầm đã xuyên không đến Thanh triều. Đợi đến khi tôi vừa mệt vừa đói, chỉ có thể quay về ký túc xá trường để đi ngủ.”
“Chị bị ông ta phát hiện ra không?”
“Chắc là không đâu.” Doãn Ngọc hơi cúi người ẩn vào bóng tối, “Tôi biết thuật ẩn thân, cậu có tin không? Tạm biệt!”
Mưa vẫn rơi.