Giờ này phút này.
Mã Lực tắm xong, vừa bước ra khỏi bồn tắm thì chuông điện thoại reo, là
một số điện thoại cố định lạ. Anh ta chần chừ vài giây rồi nhấc máy,
nghe thấy giọng Tư Vọng: “Mã Lực, là tôi, Tư Vọng đây.”
“Nửa đêm nửa hôm rồi, có chuyện gì?”
“Tôi vừa rời khỏi nhà Trương Minh Tùng.”
“Hả?” Nghe thấy cái tên này, tim Mã Lực đập loạn xạ, anh ta ép mình phải bình tĩnh: “Rồi sao?”
“Tôi biết bí mật rồi.”
Ngoài cửa, tuyết bắt đầu rơi. Điện thoại di động của Mã Lực sắp rơi xuống sàn, nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Bí mật giữa cậu và Trương Minh Tùng đã bị ông ta thừa nhận cả rồi - tôi đã thấy những tấm ảnh của cậu.”
Câu nói này khiến anh ta không thể mở miệng thêm được nữa, dường như bị lột sạch quần áo, quỳ trên mặt đường giữa trời tuyết để đám đông vây quanh
xem xét chỉ trỏ. Tư Vọng lạnh lùng bổ sung một câu: “Và cả mẩu giấy Liễu Mạn viết cho cậu nữa.”
Sau đó, đối phương nói ra một địa chỉ, Mã Lực nghe xong liền tắt máy. Anh ta hít sâu một hơi, mở toang cửa sổ,
nhìn những bông tuyết rơi xuống từ những tòa nhà cao tầng, rồi vươn vai
nhìn xuống thế giới tối đen ẩn giấu tội ác của mười tám năm trước. Cuối
cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng rồi.
Luôn muốn cứ thế kết thúc tất cả.
Không, trước khi đi đến bước đường ấy, anh ta còn có việc phải làm!
Mã Lực nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi cửa, ngồi lên chiếc Porsche
Cayenne SUV rồi nổ máy phóng vào đường phố lạnh buốt lầy lội. Mở chiếc
gương trang điểm trong hộp chắn sáng trước ghế lái ra, anh ta thấy chính mình - người vừa mới qua năm xung tháng hạn. Năm ngoái có vài lần anh
ta ra vào quán đêm, đều có thu hoạch đáng kể, nhưng không có người đàn
bà nào có thể ở lại nhà anh ta đến đêm thứ hai.
Hồi học cấp 3, Mã Lực cũng là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh, ví dụ như Liễu
Mạn - dù cô chỉ đơn phương. Cô luôn lấy danh nghĩa của cán sự lớp môn
chính trị để nhờ Mã Lực giúp cô thu bài tập và phiếu kiểm tra, giờ tự
học muộn luôn bám lấy cậu nhờ giải bài tập toán. Lần tiếp xúc thân mật
nhất là kỳ nghỉ hè năm 1994, Liễu Mạn mời Mã Lực đi xem phim, nhưng cậu
lại kéo theo một cậu bạn cùng phòng khác, kết quả là khiến cho Liễu Mạn
phải mua ba vé. Liễu Mạn tham gia vào Câu lạc bộ thơ Chết của thầy Thân
Minh thực ra là để tiếp cận Mã Lực, nhất là trong buổi đọc thơ dưới lòng đất khu Ma nữ.
Anh ta không thực sự bài xích Liễu Mạn, chỉ cảm
thấy bản thân mình rất bẩn, không xứng với nữ sinh băng thanh ngọc khiết như thế. Lần đầu tiên bị Trương Minh Tùng gọi đi học thêm là học kỳ 1
năm lớp 11, chính tại căn gác nhỏ trên thư viện. Lúc đó Mã Lực mới biết
thế nào là ngọn đèn ma ở khung cửa chớp bí ẩn trong truyền thuyết, đều
là do thầy Trương dẫn theo người đến học phụ đạo. Khi bàn tay người đàn
ông đó sờ soạng trên thân thể mình, cậu cứng đờ người, không biết nên
kêu gào hay phản kháng...
Sau khi xảy ra chuyện, cậu khóc một
trận thật to, dù rằng không hiểu mình khóc vì lẽ gì. Trương Minh Tùng
biến thái lấy ra máy ảnh, chụp lại cậu, rồi xuống nước an ủi cậu, như
thể đang đĩnh đạc lên lớp giảng bài, nói rằng đây chỉ là cách thả lỏng
thân thể và tinh thần trong quá trình ôn luyện thi cử vất vả mà thôi.
“Trò Mã Lực, em là nam sinh đẹp nhất mà thầy từng thấy, con đường phía trước của em như gấm hoa, xuất sắc hơn người, chỉ cần em nghe lời thầy, học
hành chăm chỉ, tôn trọng kỷ luật nhà trường, không gây chuyện thị phi,
thầy có thể tiến cử em, để em có tư cách cộng điểm ưu tiên, càng thêm cơ hội vào các trường đại học hàng đầu.”
Dưới ánh đèn trên căn gác
nhỏ, gương mặt Trương Minh Tùng khả ố dị thường, Mã Lực lại giống như
con cừu ngoan ngoãn, cảm kích dựa lên bờ vai anh ta.
Từ ngày vào
trường cấp 3 Nam Minh đến giờ, cậu đã có mơ ước được vào trường Đại học
Thanh Hoa, trở thành một người ưu tú được thiên hạ kính nể. Trương Minh
Tùng tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, nghe nói đã từng cộng thêm điểm cho
nhiều học sinh, không biết có phải ai cũng đẹp trai như Mã Lực hay
không? Trong vòng một năm, thủ tục cộng điểm của Mã Lực đã hoàn tất, cái giá phải trả là mỗi tuần đều phải “phụ đạo” cùng với thầy Trương đến
tận nửa đêm.
Cuối cùng, có một đêm Liễu Mạn lén lút đột nhập vào
thư viện, trèo lên trên mái đỉnh căn gác xép, qua cửa sổ chớp phát hiện
ra bí mật của bọn họ.
Liễu Mạn muốn nói chuyện riêng với cậu, nhưng Mã Lực luôn trốn tránh cô, cô đành viết cho cậu một mảnh giấy.
Nhận được mảnh giấy đó, cậu hoàn toàn tan nát, bèn đem mảnh giấy giao lại
cho Trương Minh Tùng, người đàn ông đó thản nhiên nói: “Em biết phải làm sao mà.” Mã Lực hiểu, tuyệt đối không được để cho bất cứ ai biết được
bí mật này, nếu không cậu sẽ mất đi cơ hội vào Đại học Thanh Hoa, thậm
chí đến cả tư cách thi đại học cũng có thể bị tước mất. Cậu từ nhỏ đã là một đứa trẻ học hành chăm chỉ, từ năm lớp 1 mẹ đã kèm cậu làm bài tập,
mỗi lần kiểm tra chỉ cần điểm số dưới 80 là sẽ bị bố đánh cho một trận
nên thân. Bố mẹ cậu đều không có trình độ gì, nên tha thiết mong con học hành thành tài, cho cậu đi học phụ đạo đủ các lớp, hy vọng cậu có thể
thi đỗ vào trường đại học danh tiếng. Nhớ nhiều đêm đông lạnh căm, mẹ
cậu ép cậu thức suốt đêm làm bài tập, chỉ vì muốn cậu ngày hôm sau thi
được điểm tuyệt đối. Môn Mã Lực giỏi nhất luôn luôn là môn toán, từ nhỏ
tới lớn từng vô số lần đạt điểm tối đa. Điều khiến bố mẹ và các thầy cô
bất ngờ nhất chính là việc năm lớp 11, cậu chịu ảnh hưởng của thầy Thân
Minh, tham gia vào Câu lạc bộ văn học của nhà trường. Trương Minh Tùng
cũng cực kỳ tức giận, còn gây xích mích với thầy Thân Minh. Mã Lực trong lúc bực tức còn ngấm ngầm tham gia Câu lạc bộ thơ Chết của Thân Minh
nữa.
Trong vòng vài ngày, Mã Lực đã một mình sắp xếp xong kế
hoạch giết người, cậu ta lấy chất nhựa độc của cây trúc đào trên sân vận động, ngấm ngầm pha chế thành thuốc độc.
Ngày 5 tháng 6 năm
1995, cả buổi tối hôm đó cậu ta luôn quan sát Liễu Mạn, phát hiện thầy
Thân Minh và Liễu Mạn nói chuyện riêng trong phòng tự học. Đợi khi Liễu
Mạn bước ra, trong hành lang tối đen không người, Mã Lực đột ngột xuất
hiện, nói nhỏ vào tai cô: “Mười giờ tối nay, tớ đợi cậu ở căn xép bí mật bên trên thư viện.”
Rồi cậu ta thấp thỏm chờ đợi cô lên gác, cuối cùng Liễu Mạn cũng trèo lên như một linh hồn.
Liễu Mạn khuyên cậu đừng nên gặp Trương Minh Tùng nữa, còn nói sẽ cùng cậu
đến đồn công an tố giác, phải bắt bằng được gã bại hoại Trương Minh
Tùng. Mã Lực lẳng lặng vòng ra phía sau cô, tay đeo găng, lấy ra thuốc
độc đã chuẩn bị sẵn, ép cô nuốt xuống. Liễu Mạn không hề đề phòng gì,
không kịp chuẩn bị, nên nuốt xuống một ngụm lớn, không có cách nào nôn
ra nổi. Mã Lực hốt hoảng bỏ trốn ra khỏi căn gác, cài chặt then cửa từ
bên ngoài.
Liễu Mạn đập cửa phòng, mấy chục phút sau, Mã Lực nằm
rạp xuống nền đất thư viện nghe ngóng, cho đến khi không còn thấy âm
thanh gì trên gác nữa.
Đêm đó, khi rời khỏi phòng ngủ, cậu ta đã
châm một nén hương dưới gầm giường. Trong nén hương đó có thuốc mê, có
thể khiến người ta chìm sâu vào giấc ngủ - để khi cậu ta lén lút ra
ngoài giết người, rồi lại lẳng lặng quay về phòng không bị bạn cùng
phòng phát hiện.
Ngày hôm sau, 6 giờ sáng, cậu ta mới nhìn thấy Liễu Mạn nằm trên đỉnh nóc thư viện.
Trong khoảnh khoắc, cậu ta sợ đến mức hồn vía lên mây, phản ứng đầu tiên là: cô ta vẫn còn sống ư?
Sau đó, thầy Thân Minh trèo lên mái nhà kiểm tra xác chết - Mã Lực bỗng nảy ra một ý, chẳng phải mọi người đều đang rộ lên tin đồn Thân Minh có
quan hệ bất chính với Liễu Mạn hay sao? Huống hồ đêm hôm qua đúng là họ
từng ở riêng với nhau, thầy Thân Minh lại còn ở lại ký túc xá cả đêm,
chẳng phải thầy ấy mới chính là nghi phạm đáng ngờ nhất hay sao?
Cho nên, chiều tối hôm đó, nhân lúc thầy Thân Minh đến nhà ăn ăn cơm, Mã
Lực lén lút chui vào phòng thầy, đặt lọ thuốc độc lên trên nóc tủ quần
áo - như vậy sẽ chẳng còn ai nghi ngờ Mã Lực nữa.
Không lâu sau, cảnh sát đã lục soát căn phòng đó, đồng thời bắt giữ Thân Minh vì tội tình nghi giết người.
Mười ba ngày sau, Thân Minh chết trong khu Ma nữ.
Anh ta không biết ai đã giết thầy.
Thế nhưng, sau ngần ấy năm chôn vùi bí mật, Mã Lực vẫn luôn cho rằng chính mình đã thọc nhát dao đầu tiên.
Chiếc Porche Cayenne đã dừng lại trước tòa nhà Trương Minh Tùng sống, Mã Lực
đi thang máy lên thẳng tầng 7, nhận ra cánh cửa phòng có biểu tượng của
hội tam điểm còn hé mở chưa khép chặt, ánh đèn le lói và khí nóng thoát
ra từ bên trong.
Anh ta đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ, nhón
chân khẽ khàng bước vào phòng ngủ, trông thấy thầy giáo Trương Minh Tùng không một mảnh vải che thân đang bị trói chặt tay chân nằm còng queo
trên sàn.
“Cậu là...”
Nhiều năm không gặp, Trương Minh
Tùng đã quên mất gương mặt của Mã Lực, thế nhưng gương mặt của ông ta
lại chưa một giây phút nào phai mờ trong tâm trí của Mã Lực, dẫu rằng
mười chín năm đã trôi qua.
“Thầy Trương, thầy còn nhớ em không? Năm 1995, chính thầy đã giúp em thi đỗ Đại học Thanh Hoa mà.”
“Mã...”
“Phải, em là Mã Lực, chủ nhiệm lớp em là thầy Thân Minh.”
Trương Minh Tùng nheo mắt cố nhìn cho kỹ, gật gật đầu: “Cậu tới làm gì?”
“Có người gọi điện thoại cho em.”
“Là Tư Vọng!” Trương Minh Tùng nghiến răng nghiến lợi rặn ra cái tên ấy, “Nó bảo cậu tới cứu tôi à?”
Mã Lực ngừng lại chốc lát rồi lắc đầu: “Không, cậu ta muốn tôi đến giết thầy.”
“Gì cơ?”
“Kẻ giết hại Liễu Mạn, chẳng phải chính là thầy ư? Kẻ giết hại thầy Thân Minh, chẳng phải cũng chính là thầy ư?”
“Tôi nhớ ra rồi, chính cậu đã ra tay phải không? Cũng chính cậu hãm hại Thân Minh chứ gì - lọ thuốc độc đó?” Trương Minh Tùng cử động thân thể trắng như tuyết trên sàn nhà, “Chỉ có điều, từ trước tới giờ tôi chưa từng
bảo cậu giết người!”
“Nhiều năm như vậy rồi, trừ Liễu Mạn bị tôi
giết chết ra, người khiến tôi cảm thấy có lỗi nhất, chính là thầy Thân
Minh.” Anh ta cố kìm nén không để nước mắt chảy ra, trước khi ra khỏi
cửa anh ta đã tự cảnh cáo mình rằng, tuyệt đối không được để lộ vẻ yếu
đuối trước mặt Trương Minh Tùng. “Khi vong hồn của thầy ấy xuất hiện
trước mắt tôi, khi thầy ấy nhập vào thằng bé đó, tôi đã biết ngày này
sớm muộn gì cũng tới, chẳng qua là, mười chín năm chờ đợi, thực sự quá
dài.”
“Cậu bảo sao cơ? Linh hồn của Thân Minh vẫn còn? Thằng bé đó?”
Trương Minh Tùng mở to đôi mắt, Mã Lực bỗng phá lên cười điên cuồng: “Đúng
vậy, thầy ấy làm được thật rồi! Thật quá xuất sắc! Thầy ấy khiến cho tất cả những kẻ vứt bỏ thầy ấy, hãm hại thầy ấy, làm cho thầy ấy tuyệt vọng không chốn dung thân, đẩy thầy ấy vào chỗ chết, từng người từng người
một phải rơi xuống địa ngục.”
“Tư Vọng? Cậu đang nói đến nó à?”
Mã Lực cười không đáp, ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông 50 tuổi đó:
“Thầy Trương, hơn mười năm nay em vẫn luôn mơ một giấc mơ - đó chính là
được giết thầy.”
Mã Lực đứng dậy bước vào nhà bếp, tìm được một
con dao sắc lẻm: “Thực sự tôi rất hận bản thân mình, nếu có thể giết
thầy sớm hơn một chút, hoặc vạch mặt thầy cho bàn dân thiên hạ biết, thì sẽ không có thêm nhiều nam sinh bị thầy hủy hoại giống như tôi. Giờ hối lại cũng đã muộn mất rồi, tôi vốn tưởng chỉ cần vào được đại học danh
tiếng thì dù có phải chịu tủi nhục đến đâu cũng chẳng đáng là gì, thế
nhưng, thực ra tôi đã đánh mất tất cả rồi.” Lưỡi dao, lưỡi dao lạnh băng kề ngang cổ họng Trương Minh Tùng. Những ngón tay Mã Lực run rẩy, chẳng thể nào cứa xuống được, dẫu rằng cảnh tượng này, thậm chí cả hình ảnh
sau khi giết người máu bắn tung tóe ra bốn phía, đã lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ của anh ta.
Rốt cuộc, cảm giác hạ độc giết chết một người vẫn hoàn toàn khác việc tự tay cầm dao giết người.
“Chết tiệt.”
Con dao rơi xuống đất, Mã Lực tự tát vào mặt mình, gần hai mươi năm đã qua rồi mà sao càng ngày càng trở nên mềm yếu?
“Oắt con, đừng run tay, giết ta đi!” Không ngờ Trương Minh Tùng lại chủ động van vỉ, “Học trò Tư Vọng của ta đã cầm theo tất cả chứng cứ, ngày mai
cả trường này sẽ biết, dù hiệu trưởng và phụ huynh có không tin thì vẫn
sẽ có người đi điều tra những nam sinh từng tốt nghiệp, đến lúc đó chỉ
cần có một người lên tiếng thừa nhận thôi, thì tất cả sẽ bại lộ hết.”
“Đúng thế, nếu tôi không phải là tội phạm giết người thì sớm đã chọc thủng cái mặt nạ của ông rồi!”
“Bị cảnh sát bắt cũng chẳng sao, ta chỉ sợ bị nhà trường đuổi việc, sẽ
giống như thầy Thân Minh năm đó, bị tất cả mọi người vứt bỏ - hiệu
trưởng, giáo viên, học sinh, phụ huynh... ta là giáo viên dạy toán xuất
sắc của trường cấp 3 Nam Minh, từng bồi dưỡng vô số học sinh ưu tú, còn
cả mười mấy thủ khoa tự nhiên toàn thành phố. Ta là ngôi sao sáng nhất
của giới giáo dục thành phố này, ai cũng cung kính trọng vọng ta, kể cả
giám đốc sở và trưởng phòng giáo dục quận cũng phải nghĩ đủ mọi cách để
con họ được học phụ đạo với ta.”
Mã Lực cắn rách cả môi, nhặt lại con dao lên: “Tôi hiểu rồi, Tư Vọng cũng sớm đã biết rồi, nhược điểm
của ông chính là - danh dự!”
“Nếu như phải mất đi danh dự và tôn
nghiêm, bị người đời phỉ nhổ, thì chẳng thà ta chết đi là xong, trần
trụi đến thì cũng trần trụi ra đi... Nào, giết ta đi! Cậu còn sợ gì nữa? Tất cả các cậu bé xinh đẹp đều nhát gan như con gái thế sao?”
Cùng với những tiếng rống cuồng nộ khiêu khích của Trương Minh Tùng, con dao sắc trên tay Mã Lực đã hoàn thành nhiệm vụ của nó.