Bảy ngày sau.
Trong lễ truy điệu liệt sĩ Hoàng Hải được tổ chức ở hội trường của nhà tang
lễ lớn nhất, lãnh đạo sở công an thành phố cũng đến tham gia, đây là
người cảnh sát thứ hai bị hy sinh khi làm nhiệm vụ trong tháng này. Hà
Thanh Ảnh mặc một bộ đồ sẫm màu, tay cầm hoa cúc trắng, mắt ầng ậc nước. Cô nắm lấy tay con trai, đứng cuối cùng hòa lẫn vào trong đoàn người
mặc bộ đồ đen. Trong số đồng nghiệp của Hoàng Hải, cũng có người đã từng gặp cô, lần lượt quay đầu để an ủi người phụ nữ này, như thể cô là vợ
người mất.
Lãnh đạo đọc xong bài truy điệu dài thườn thượt, tiếng nhạc đám ma vang lên, Tư Vọng đỡ lấy mẹ và cùng cúi lạy. Lòng bàn tay
cô vẫn lạnh lẽo như vậy, nghe thấy con trai khẽ nói bên tai: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nên...”
“Con đừng nói nữa! Vọng Nhi.” Môi cô khẽ run lên, lắc đầu nói qua hơi thở, “Không phải giống như con tưởng tượng đâu.”
Hai mẹ con đứng thẳng lưng, đi theo đoàn người chào vĩnh biệt Hoàng Hải lần cuối.
Trên người anh phủ một lá cờ Đảng, mặc bộ đồ cảnh sát sẫm màu phẳng phiu,
tay chân đều được đặt đúng vị trí, hoàn toàn không nhận ra có một số
xương khớp đã bị gãy.
Hà Thanh Ảnh giơ ngón tay trỏ sờ lên tấm
kính lạnh lẽo, như thể đang sờ lên trán và chóp mũi anh, bảy ngày trước
anh đã chết trong lòng Tư Vọng.
Sự tiếp xúc của cô với người đàn
ông này, cũng chỉ giới hạn ở trán và chóp mũi. Trong những ngày tháng ở
bên cạnh Hoàng Hải, thật không ngờ không có một chút ham muốn nào, chỉ
cảm thấy sau khi chết đi vẫn còn sự ấm áp như ở dương thế.
Từ đầu đến cuối Tư Vọng không hề rơi một giọt nước mắt.
Cô kéo tay con trai bước ra khỏi đại sảnh của lễ truy điệu, quay đầu nhìn
lại những người cảnh sát. Cô có thể cảm thấy con người đó, đôi mắt đó,
đang ở chỗ tối để theo dõi cô, nhưng Hà Thanh Ảnh không nhìn thấy anh
ta, hoặc là cô ta.
Từng cảnh sát tham gia buổi tang lễ này đều
thề sẽ bắt được kẻ nghi phạm đang chạy trốn, để an ủi vong linh của cảnh sát Hoàng Hải - nếu không phải vì tên nghi phạm điên cuồng tháo chạy
khi bị cảnh sát đuổi bắt, và lại nhảy sang được tòa nhà bên kia như thể
được uống thuốc kích thích, thì anh sao có thể ngã xuống từ tầng 6 mà
chết được chứ?
Hoàng Hải dù sao cũng không còn trẻ nữa, lại là
một người tính tình nóng vội, cho rằng mình cũng có thể dễ dàng nhảy
sang đó, không hề do dự mà cứ thế nhảy ra ngoài...
Kẻ nghi phạm đến nay cũng không có chút manh mối nào.
Cảnh sát đã khám xét cửa hàng băng đĩa video nhiều lần, trong số đầu thuốc
lá để lại trong cửa hàng, kiểm tra mẫu DNA. Chủ cửa hàng cũng cung cấp
bản photocopy chứng minh nhân của nghi phạm, qua điều tra thì đã xác
minh đó là chứng minh thư giả, vốn không tồn tại con người này, số điện
thoại cũng không để lại. Cửa hàng băng đĩa này chẳng có mấy khách đến,
chủ cửa hàng thường ngày cũng không tiếp xúc với những người khác, rất
ít người có thể nhớ được tướng mạo của con người này. Dù như vậy, cảnh
sát vẫn dựa theo lời miêu tả của chủ nhà phác họa lên bức tranh chân
dung của nghi phạm.
Họ đưa cho Tư Vọng và Hà Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt đó.
Tư Vọng chắc chắn người này chính là Lộ Trung Nhạc, đặc biệt là trên đầu
có một vết bớt màu xanh nhạt. Cậu với vai trò là con nuôi của Lộ Trung
Nhạc trên danh nghĩa, đã từng sống chung nửa năm, để cậu đến nhận dạng
thì cũng hợp lý. Nhưng, Hà Thanh Ảnh kịch liệt phản đối Vọng Nhi tham
gia điều tra, không cho phép cảnh sát đến tiếp xúc với cậu, vì việc này
mà còn viết một bức thư bỏ vào hòm thư của giám đốc công an thành phố.
Cô nói lần này là cảnh sát Hoàng Hải mất mạng, lần tới rất có thể là đến
lượt Tư Vọng, cô quyết không cho phép con trai mình rơi vào hoàn cảnh
nguy hiểm.
Giọt nước mắt của cô rơi xuống trong những ngày này,
một nửa là vì cái chết của Hoàng Hải, một nửa là vì sự không chịu an
phận của Vọng Nhi. Cô trách con trai kích động và liều lĩnh, cũng quy
kết cả cái chết của Hoàng Hải vào trách nhiệm của cậu. Nếu không phải là cậu cố tình đi theo Hoàng Hải để bắt Lộ Trung Nhạc, thì người cảnh sát
có kinh nghiệm lão luyện này cũng không đến nỗi bị lật thuyền ở trong
rãnh tối.
Vọng Nhi không cãi lại nửa câu, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: “Là con hại chết chú Hoàng Hải sao?”
Nửa năm nay, đứa trẻ này bắt đầu chú ý đến bề ngoài, không tùy tiện mặc
quần áo mẹ mua về, mà chọn lựa kỹ lưỡng đồ trong tủ quần áo. Cho dù cậu
mặc đồng phục nhà trường đi học, cũng không quên soi gương trước khi ra
khỏi cửa, xịt ít keo lên trên đầu để tránh rối tóc. Sau khi tham gia
đoàn thanh niên chủ nghĩa cộng sản Đảng, Tư Vọng chính thức được coi là
thanh thiếu niên rồi.
Cậu giúp mẹ mở cửa hàng bán sách trên mạng
Taobao, tên gọi “khu Ma nữ” - ngày nay bán sách càng lúc càng khó khăn,
nhưng nếu như vừa có cửa hàng trên mạng, lại vừa có cửa hàng bán ngoài,
thì nói chung là có thể duy trì được sự cân bằng. Cửa hàng Taobao còn có thể kinh doanh được sách giáo khoa, đây là nguồn lợi nhuận chính. Hà
Thanh Ảnh cố gắng trở thành chủ cửa hàng Taobao xuất sắc, cũng học được
cách nói ở trên mạng: “Bạn thân mến, hãy cho lời bình tốt nhé!”
Cuối tuần, vào buổi tối, chỉ cần có thời gian rảnh, Tư Vọng liền thay mẹ làm những công việc phục vụ khách Taobao như đóng gói, chuyển phát nhanh,
đi đưa hàng...
Lại thêm nửa năm nữa, Tư Vọng đã chuẩn bị thi tốt
nghiệp cấp 2, cậu muốn đăng ký vào trường chuyên cấp 3 Nam Minh, là
trường điểm của thành phố.
Hà Thanh Ảnh kiên quyết phản đối, lý
do là hai mẹ con nương tựa sống bên nhau suốt bao nhiêu năm qua, sao có
thể đành lòng để con trai rời khỏi nhà mình mà sống trong trường chứ?
Huống hồ, trường chuyên sự cạnh tranh quá khốc liệt, mấy năm gần đây
thường có những bản tin nói rằng có học sinh vì áp lực học tập quá lớn
nên đã tự sát. Cô vô cùng lo lắng vì tính cách trầm mặc hướng nội của
Vọng Nhi, cho dù được coi là thần đồng bẩm sinh, nhưng cũng chưa chắc
thích hợp với môi trường như vậy. Cô càng hy vọng con trai được sống yên ổn qua ngày, thà rằng đăng ký học môn nghệ thuật nào đó còn có thể
thuận lợi trong việc kiếm việc làm và không phải lo đến miếng ăn.
“Vọng Nhi, con không nghe lời mẹ sao?”
Dưới ánh đèn bàn lờ nhờ, tóc Hà Thanh Ảnh rủ xuống vai, thật không ngờ có
được sự trơn mượt giống như cô gái trẻ, chả trách mà cửa hàng sách
thường có nam giới đến xem, cố tình đưa tờ 100 tệ để cô trả lại tiền, để có thể đứng trước mặt cô lâu hơn một chút. Mỗi lần như vậy, Tư Vọng đều nhìn chằm chằm vào họ, mẹ luôn dùng ánh mắt ra hiệu nhắc nhở cậu cần
phải bình tĩnh. Cậu lăn lộn ở trên giường, úp mặt vào phía tường: “Mẹ,
sao mẹ lại đặt cho con cái tên này?”
“Chẳng phải mẹ đã từng nói
với con rồi sao? Khi con vẫn còn ở trong bụng mẹ, mẹ ngày nào cũng đều
nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, hình như có thể nghe thấy có người đang
gọi mẹ... Cho nên, mẹ bèn đặt tên con là Tư Vọng.”
“Các bạn cùng học lại đặt biệt hiệu cho con, họ đều gọi con là Tử thần.”
Hà Thanh Ảnh lật con trai trở ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, “Tại sao?”
“Tư Vọng = tử vong.”
Cô lập tức chặn miệng con trai: “Vọng Nhi, ngày mai mẹ sẽ đến trường con,
nói với giáo viên chủ nhiệm lớp, không ai được phép gọi con như vậy!”
Cậu vùng thoát ra, thở dốc nói, “Mẹ, con không hề sợ hãi cái biệt hiệu này, ngược lại, còn thấy nó rất hay!”
“Con... sao con lại như vậy chứ?”
“Có đôi khi, con muốn mình chính là một tử thần. Từ ngày con sinh ra đã
không có ông bà ngoại. Mới học lớp 1, bố đã mất tích một cách bí mật,
cho đến tận bây giờ cũng không nhìn thấy người sống, cũng không thấy thi thể. Đến khi con học lớp 3, ông bà nội đều lần lượt phát bệnh mà chết.
Con phát hiện ra một xác chết trong xe Jeep ở bên sông Tô Châu, sau đó
lại đi đến nhà Cốc gia, tiếp đến cô Cốc và ông Cốc cũng chết. Rồi con
lại quen biết với cảnh sát Hoàng Hải, trong nhà của chú ấy có tất cả các loại hồ sơ về tử vong. Cho đến gần đây, chú ấy lại chết ở trong lòng
con... Tất cả những điều này, lẽ nào đều là sự trùng hợp sao?”
Cậu nói vô cùng bình tĩnh, giống như đọc một bài văn.
“Con đừng nên nghĩ như vậy, Vọng Nhi, bất luận con gặp điều gì đáng sợ, mẹ cũng đều bảo vệ con.”
“Mẹ ơi, con đã lớn rồi, bây giờ cần phải đến lượt Vọng Nhi bảo vệ mẹ.”
“Trong mắt mẹ, con mãi mãi là đứa trẻ!”
Cậu thiếu niên 15 tuổi lạnh lùng phản bác, “Nhưng tất cả các bà mẹ đều hy
vọng con mình thi được vào trường chuyên cấp 3, chẳng phải như vậy sao?
Con có khả năng để thi đỗ được vào trường cấp 3 Nam Minh, tại sao mẹ lại phản đối? Mẹ đặt cho con cái tên Tư Vọng, lẽ nào không có ý nghĩa mong
con thành rồng sao?”
“Con nhầm rồi, Vọng Nhi.” Hà Thanh Ảnh vuốt
ve lưng con trai, giọng nói dịu dàng như tơ lụa, “Hãy tin lời mẹ! Con là một đứa bé thông minh tuyệt đỉnh, mẹ đã nhìn nhận ra từ lâu, ở trong
người con ẩn chứa rất nhiều bí mật, không giống với những đứa trẻ bình
thường khác. Đáng tiếc là bố con tên Tư Minh Viễn, mẹ con tên Hà Thanh
Ảnh, chúng ta sinh ra đã là người nghèo, đều là do ông trời quyết định.”
“Nhưng con chưa bao giờ ghét bỏ bố mẹ!”
“Nếu như mẹ chết đi, con hãy đi tìm một người nhà giàu...”
“Con không muốn mẹ chết!”
Tư Vọng ôm chặt lấy vai mẹ, chặt đến nỗi cô cảm thấy nghẹt thở.