Năm 1995, căn phòng
cưới của Thân Minh và Cốc Thu Sa vừa được sửa chữa xong, đang dùng thử
bình nước nóng mới mua, cả hai người cùng chui vào trong bồn tắm rộng,
cùng xoa bọt lên mặt nhau, nhìn hơi nước nóng bay lượn xung quanh, thực
sự muốn cứ được ngâm mình mãi như thế này...
“Thu Sa, em nói xem tuyệt vọng là như thế nào?”
“Tuyệt vọng.”
Cô vuốt ve mấy sợi râu ở dưới cằm của vị hôn phu, đã bị ngâm nước ấm làm
cho mềm oặt, “Sao lại hỏi câu này? Anh yêu, tương lai của anh ngập tràn
hy vọng.”
”Đêm qua anh nằm mơ thấy một cơn ác mộng, hình như không phải là dấu hiệu tốt.”
“Thân Minh, điều tuyệt vọng nhất chính là mất đi người mình yêu quý nhất.” Cốc Thu Sa hôn anh thật sâu, “Chính là anh”.
Một tháng sau, Thân Minh bị giết.
Tuyệt vọng là thế nào?
Thực ra, Cốc Thu Sa chưa bao giờ có câu trả lời.
Mấy tháng trước, khi Vọng Nhi vừa mới đến nhà cô, mấy lần liền cô đã tận
tay tắm cho cậu bé này. Trong bồn tắm mát xa lớn nhất trong nhà, đủ để
một đứa bé bơi lội và ngâm mình trong nước nóng, Cốc Thu Sa phát hiện ra ở trên lưng cậu có một vết thương màu hồng nhạt. Cô lấy bông tắm lau
thật kĩ, mới phát hiện ra đây không phải là vết thương, mà là vết bớt
sinh ra đã có, vừa vặn ở vị trí chếch về phía bên trái ở phía sau trái
tim. Hình dạng vết bớt này rất kỳ lạ, nó là một đường thẳng dài khoảng
hai centimet, mỏng tanh, trông giống như vết thương do dao đâm.
Như thể có một người dùng mũi dao nhọn đâm thẳng phía sau, vừa vặn đâm trúng vào tim.
Đột nhiên, Cốc Thu Sa nhớ đến hồi nhỏ đã nghe thấy một truyền thuyết - vết
bớt trên người là vết thương mà kiếp trước khi bị giết hại để lại.
Trái tim cô nhói đau, đau đến độ cô phải cắn chặt răng mới không kêu thét
lên, cô ôm chặt lấy Vọng Nhi đang ngồi trong bồn tắm, vuốt ve khuôn ngực trần của cậu bé, đồng thời ghé tai mình vào vị trí tim của cậu bé, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng trong lòng cậu bé.
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Vọng Nhi được ngâm trong nước ấm cảm thấy rất dễ chịu, nghi hoặc nhìn khuôn
mặt cô đầy bọt xà phòng, Cốc Thu Sa lại ôm chặt lấy cậu nói: “Con yêu,
con hãy sống thật khỏe mạnh nhé!”
Quần áo của cô đã ướt hết, một
nửa cơ thể chìm trong bồn tắm, mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, luồng
hơi nóng như của mười năm trước bốc lên - trong bồn tắm của phòng cưới
Cốc Thu Sa và Thân Minh, cơ thể hai người ngâm nước nóng đến độ ửng đỏ.
Tháng 1 năm 2006.
Một buổi sáng sớm gió lạnh thấu xương, 6 giờ sáng Vọng Nhi đã tỉnh dậy, bật mở hệ thống chiếu phim gia đình trong phòng khách, mở một đĩa CD. Phần
khởi đầu âm u trầm đục bắt đầu, cả tòa biệt thự vang lên tiếng âm thanh
như tiếng nước chảy mạnh cuộn quanh giữa đêm đen, âm thanh của cây đàn
Violin mô phỏng theo động tác chèo thuyền, vòng vo quanh co như mê cung, rất khó có thể đến gần được một đảo nhỏ cô độc, những xác chết đuối nổi lên trên...
Cốc Thu Sa bị tỉnh giấc bởi thứ âm thanh này, khoác
áo ngủ kinh hoàng bước xuống lầu, mới phát hiện ra Vọng Nhi đang ở phòng khách một mình, ánh mắt u uất nhìn vào ti vi, trên màn hình lấp lánh
những bông tuyết trắng, rồi nhanh chóng biến thành năm bức tranh sơn dầu đang chuyển động.
Trong mỗi bức tranh đều có một hòn đảo cô độc
bị nước biển bao vây, những viên đá hình dạng kỳ quặc chợt nổi lên mặt
nước. Một chiếc thuyền nhỏ đang tiếp cận đến đảo, trước mạn thuyền có
một người đàn ông mặc áo trắng thần bí đang đứng.
“Vọng Nhi!” Cô gần như kêu thét lên, lao đến trước mặt cậu bé trai, rung lắc đôi vai gầy gò của cậu, “Con đang nghe gì vậy?”
“Đảo người chết.”
“Sáng sớm thế này, con điên rồi à?” Cốc Thu Sa lại sờ vào quần áo cậu, “Con không lạnh sao?”
Cậu bé trai mơ màng lắc đầu, còn cô thì lao đến trước dàn âm thanh để tắt,
nhưng lại không biết điều khiển ở đâu. Trong lúc cuống quýt, còn chẳng
tìm thấy ổ điện chính ở đâu nữa, tiếng âm thanh vẫn vang lên trong gian
phòng, như thể lưỡi dao nhọn liên tục đâm vào màng nhĩ.
“Người đàn ông ở trên thuyền này - đại diện cho tử thần.”
“Mau tắt nó ngay!”
“Thu Sa, cô có biết sông âm phủ không?”
Cậu không đợi Cốc Thu Sa trả lời, bèn nói tiếp, “Con người ta sau khi chết, muốn tiến vào thế giới âm phủ trước tiên cần phải đi qua con sông này,
nhưng cần phải trả tiền qua sông, nếu không sẽ bị người đưa thuyền ném
xuống sông. Nước sông âm phủ nhẹ hơn ở cõi nhân gian, trừ khi mượn được
chiếc thuyền trong thế giới âm, nếu không cơ thể xác thịt của con người
không thể qua được, cho dù linh hồn cũng bị tan rã ở trong sông âm phủ.
Đây là truyền thuyết của Hy Lạp cổ.”
“Con đang nói những gì với mẹ vậy chứ?”
Cốc Thu Sa toàn thân run rẩy, không kìm nổi bèn hắt xì hơi, lao đến bên cạnh bức tường và bật điều hòa.
“Ở trong bức tranh sơn dầu “Đảo người chết”, nước biển chính là tử cung để mang thai vạn vật, cây bách chính là nguyên liệu để chế tạo nên thập tử giá, đây là 5 bức tranh Arnold Böcklin vẽ trong khoảng thời gian từ năm 1880 đến 1886, ông ta là một vị đại sư có sự yêu mến sâu sắc với tử
vong.”
“Vọng Nhi, đây không phải là những điều con nên nói!”
Ở khoảnh khắc này, cô cảm thấy rất xa lạ và sợ hãi đứa trẻ này.
Và bản nhạc mà cô đang nghe đây, phải là tác phẩm của nhà soạn nhạc người
Nga Sergei Vassilievitch Rachmaninoff, linh cảm đến từ bộ tranh “Đảo
người chết” này.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy ổ điện chính trong nhà, kéo luôn cầu dao.
Mấy tiếng sau Cốc Thu Sa thấp thỏm không yên đi đến công ty, vừa đang định
gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, hẹn để chữa trị bệnh thần kinh yếu
của mình thì phát hiện ra tài khoản trong ngân hàng chỉ còn mấy trăm tệ.
Cùng trong lúc này, người của viện kiểm sát ập đến tổng bộ tập đoàn, phong
tỏa tất cả tài khoản, giấy tờ, tài liệu. Ngày hôm sau, tất cả những điểm huấn luyện trên khắp cả nước chỉ trong một đêm đã bị đóng cửa, tất cả
các báo lớn đều đăng tin - Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã bị nghi ngờ tham
gia vào các giao dịch xã hội đen và nhận hối lộ. Bảy ngày sau Tập đoàn
Giáo dục Nhĩ Nhã tuyên bố phá sản.
Tất cả tài sản nhà cửa đất đai ở khắp nơi của Cốc gia, đều đã bị tòa án phong tỏa vì đó là tài sản thế chấp nợ ngân hàng. Lộ Trung Nhạc đưa ra yêu cầu đòi ly hôn với Cốc Thu
Sa, cô chẳng buồn suy nghĩ liền ký tên đồng ý luôn. Sau khi làm xong thủ tục ly hôn cô mới phát hiện ra Lộ Trung Nhạc có một công ty ở Hong
Kong, trong hai tháng trước khi tập đoàn xảy ra chuyện, đã lần lượt
chuyển số tiền năm nghìn vạn tệ vào tài khoản công ty đó với danh nghĩa
là đầu tư.
Vào hôm Lộ Trung Nhạc thu dọn hành lý để rời khỏi Cốc
gia, Cốc Trường Long đứng ở cửa biệt thự nắm lấy cổ áo anh ta: “Sao
chính tay tao lại nuôi một kẻ vong ơn bội nghĩa này chứ?”
“Xin lỗi, hiệu trưởng Cốc, ông không còn là nhạc phụ đại nhân của tôi nữa.”
Ông lão hai tuần rồi chưa nhuộm tóc, lúc này cả đầu đều toàn tóc bạc, trên
mặt cũng có nhiều nếp nhăn hơn, giống như người già bảy tám mươi tuổi
chuẩn bị bước xuống mộ, ông dùng toàn bộ sức của mình tát cho Lộ Trung
Nhạc một cái: “Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Lộ Trung Nhạc xoa xoa gương mặt mình, ở dưới chiếc cằm nhẵn thín không có lấy một cọng râu hiện lên vết đỏ: “Hiệu trưởng Cốc, tất cả mọi việc đều có nhân quả, tôi sẽ đến
tham dự lễ truy điệu của ông. Tạm biệt!”
Nói xong, anh ta đẩy nhạc phụ tiền nhiệm của mình ra, ngồi vào chiếc xe Benz mới tinh và hùng dũng lướt đi.
Trời đã bắt đầu đổ những bông tuyết trắng xóa nho nhỏ, rơi xuống đậu lên mái tóc trắng của Cốc Trường Long, như thể những mẩu vụn của tiền vàng mã.
Hôm nay là đêm 30 Tết.
Cốc Thu Sa lúc này mới từ trong chạy ra, đỡ bố mình từ dưới đất dậy. Gió
thổi rối tung tóc cô, như thể một người phụ nữ trung niên chẳng có gì,
không biết nên an ủi bố mình ra sao, chỉ có thể khoác thêm cho ông một
chiếc áo khoác. Cô đã cho người giúp việc và tài xế nghỉ việc, ngày mai
bắt buộc phải chuyển khỏi đây, tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bị gán nợ rồi.
Vọng Nhi mặc một chiếc áo khoác lông vũ bước
ra ngoài, đứa bé trai 10 tuổi này càng lúc càng tuấn tú. Trong mùa đông
lạnh giá, đôi má nó lạnh quá đỏ ửng lên, nó khoác một túi du lịch vừa
tầm, trầm mặc bước ra khỏi cổng biệt thự.
“Vọng Nhi” Cốc Thu Sa nắm lấy ống quần cậu, “Con định đi đâu vậy?”
Cậu cúi đầu nhìn mẹ nuôi, khẽ lộ ra thần sắc bi thương: “Về nhà!”
“Chúng ta ngày mai mới chuyển nhà mà!”
“Về nhà của mẹ con!”
“Vọng Nhi, mẹ chính là mẹ của con mà!”
Cốc Thu Sa để mặc bố già đang ở dưới tuyết, ôm chặt lấy cậu bé 10 tuổi, cậu gắng sức thoát ra, “Xin lỗi, Thu Sa!”
“Con gọi mẹ là gì?”
“Trời sắp tối rồi, sắp không kịp bắt xe bus quay trở về nội thành.” Cậu ngước đầu nhìn bầu trời âm u đầy tuyết, cuối cùng mặt vẫn lạnh lùng tỉnh bơ,
“Mấy hôm nữa cháu sẽ liên lạc lại với cô!”
“Đừng đi, Vọng Nhi!”
Toàn thân cô gần như nằm bò dưới đất, nhưng vẫn đành phải trơ mắt nhìn theo bóng lưng đi xa dần của đứa bé trai.
Nước mắt trào ra khỏi khoang mắt, hòa tan cùng những bông tuyết trắng rơi
xuống mặt cô, trong lòng thì lại đang nghĩ đến một câu hỏi - tại sao nó
lại gọi mình là Thu Sa?