Lễ truy điệu Cốc Trường Long thật vắng vẻ, gần như chẳng có mấy người đến. Lúc đầu ngồi trên ghế cao không biết bao nhiêu người muốn đến cầu cạnh, thậm chí cả những kẻ thường xuyên nịnh nọt đều đã biến mất tăm mất
dạng. Ngay cả họ hàng thân thích trong nhà cũng cố tình né tránh, để đỡ
phải gặp rắc rối gì - nghe nói ông muốn giết người, ngược lại lại bị con rể cũ giết hại, đến nay hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Trước đêm bố cô bị giết hại, ông đã từng nói chuyện thật lâu với Cốc Thu Sa,
ông nói ông không muốn sống tiếp như vậy nữa, thà rằng quyết một phen
sống mái với con người đó còn hơn là sống những năm tàn tạ cuối đời
không có gì cả. Con gái ra sức khuyên nhủ ông cần buông tay, thực ra
người không muốn buông tay lại chính là bản thân cô, cho đến khi cô chủ
động nhắc đến một cái tên khác.
“Thân Minh?” Cốc Trường Long giận dữ hét lên, “Con vẫn còn nhớ đến nó à?”
“Nếu như lúc đó bố có thể cứu anh ấy, nếu như bố không nhất định tự quyết
một mình khai trừ anh ấy, còn có thể cho anh ấy một cơ hội, anh ấy liệu
có đi con đường bế tắc là giết người không? Anh ấy liệu có bị chết ở
dưới tầng ngầm lạnh giá không? Nếu như bố không làm những việc ích kỷ vô liêm sỉ đó, Thân Minh vẫn sẽ là chồng của con, anh ấy sẽ tiếp nhận con, bao dung con, chúng con sẽ sống rất hạnh phúc, bố cũng không có ngày
hôm nay, bố cũng không phải gánh chịu hậu quả của ngày hôm nay.”
“Câm miệng!”
“Năm 1995, trước lễ đính hôn của bọn con, Thân Minh đã nói với con - thầy
hiệu phó Tiền bị hãm hại nên đã tự sát, thật không ngờ chính bố đã bảo
anh ấy gài tang chứng vật chứng, còn nói dối anh ấy là đồ vật để trấn
nhà!
Bố không biết trong lòng Thân Minh đau khổ đến nhường nào,
anh ấy cảm thấy mình chính là một kẻ sát nhân, gián tiếp giết chết một
người già chính trực. Nhưng anh ấy không dám tố cáo bố, bởi vì bố là bố
con, là nhạc phụ đại nhân của anh ấy. Anh ấy nói mình sớm muộn gì thì
cũng bị trời phạt, sẽ bị gặp quả báo, lấy cái chết để tạ tội. Người bố
thân yêu nhất của con ơi, chính bố đã lợi dụng Thân Minh, cuối cùng lại
vứt bỏ anh ấy giống như vứt bỏ một con chó bị ốm bệnh! Bố là một người
bỉ ổi.”
“Nhưng bố đã có sự ưu ái lớn nhất cho nó, đó là để cho cô con gái yêu của bố cưới nó - một thằng như vậy!”
“Bố ơi bố hãy chết đi!”
Cốc Trường Long hổ thẹn chạy ra khỏi cửa, và Cốc Thu Sa thì không hề biết,
bố cô đã cất giấu con dao găm Thụy Sĩ đó ở trong người.
Chính là tôi bảo bố tôi chết đi phải không?
Cho đến khi mở lò hỏa táng ra, Cốc Trường Long chỉ còn là một đám tro tàn,
Cốc Thu Sa từ đầu đến cuối vẫn cứ suy nghĩ đến câu hỏi này, nhưng lại
không nhỏ lấy một giọt nước mắt.
Sau khi đã bố trí xong tro cốt,
có một người đàn ông đang đợi cô, còn là một gương mặt khá đẹp, khiến
người ta liên tưởng đến nhân vật nam chính điển trai xuất hiện trong
phim điện ảnh của Nhật.
“Cô Cốc, phía cảnh sát đã xác nhận con
dao găm Thụy Sĩ đó chính là hung khí đã giết chết bố cô. Trên cán dao có vết máu đã thu thập được dấu vân tay của Lộ Trung Nhạc, cơ bản có thể
xác định anh ta chính là hung thủ.”
“Vậy anh bắt được anh ta rồi hãy nói.”
Cô lạnh lùng nói một câu, quay người bước ra khỏi nhà tang lễ.
Cảnh sát Hoàng Hải đi phía sau cô: “Lộ Trung Nhạc rất có thể đã trốn chạy
sang thành phố khác, lệnh truy nã trên mạng đã được công bố trong toàn
quốc, nhưng xin cô hãy phối hợp với công việc của tôi.”
“Anh tưởng rằng đây chỉ là một vụ mưu sát bình thường sao?”
Câu nói này khiến anh thoáng ngừng lại: “Thực ra, trong lòng cô biết rất
rõ, từ sau khi phát hiện ra thi thể của Hạ Niên, tôi vẫn luôn để mắt tới gia đình cô.”
“Hạ Niên, tôi, bố tôi, và cả Lộ Trung Nhạc - đều có mối quan hệ với việc Thân Minh bị giết hại năm 1995.”
Bốn người này đều đã từng là những người Thân Minh tín nhiệm nhất, nhưng
trong lúc sinh tử then chốt anh khó khăn nhất, ngược lại lại phản bội và làm tổn thương anh, có thể nói đối với cái chết của anh, tất cả đều có
trách nhiệm không thể nào chối bỏ được.
“Năm 2002 đến nay, đã có
hai người chết một cách không rõ ràng, người còn lại là hung thủ đang
trốn chạy, tôi tin rằng tất cả điều này đều không phải ngẫu nhiên, đều
có liên quan đến hung thủ giết hại Thân Minh năm đó.”
“Còn lại mình tôi thôi, có lẽ cũng không cách xa cái chết bao lâu nữa thì phải?”
“Xin lỗi.” Hoàng Hải lần đầu tiên thể hiện ra nét mặt, nhưng chỉ là sự áy
náy thoáng qua, “Với vai trò là cảnh sát, tôi cảm thấy rất hổ thẹn.”
“Nếu anh thực sự muốn phá án, có thể chú ý đến một người, đó chính là cậu học sinh lớp 4 - Tư Vọng.”
“Chính là đứa bé được cô nhận làm con nuôi?”
“Đúng vậy.” Do dự giây lát, cô khẽ nói, “Tôi nghĩ, nó chắc là quen biết với
Thân Minh. Mặc dù, sau khi Thân Minh chết, nó mới sinh ra.”
“Tôi không hiểu.”
“Ngay chính bản thân tôi cũng không hiểu! Tại sao lại quen biết đứa trẻ này?
Tại sao lại đưa nó vào cuộc sống của tôi, để tôi thực sự yêu thương nó,
sau đó lại hủy diệt tôi?”
Hoàng Hải lạnh lùng gật đầu: “Tôi sẽ điều tra nó.”
“Ở sau lưng đứa bé này có một cái bớt.”
“Là cái gì vậy?”
Cốc Thu Sa không muốn lằng nhằng với cảnh sát thêm nữa, cô bước nhanh ra khỏi nhà tang lễ, chặn một chiếc xe taxi và đi luôn.
Bạn bè thân bằng cố hữu đến tham gia tang lễ thực sự quá ít, cô cũng hủy bỏ luôn bữa ăn tối đã đặt sẵn, cô ngồi co rúm lại ở hàng ghế phía sau,
nhìn thành phố lạnh lẽo phía bên ngoài cửa kính xe.
“Mười năm
nay, cô chưa từng nghĩ tới và cũng không dám nghĩ, khi Thân Minh bị giam vào ngục với tội danh vô duyên vô cớ, rồi lại bị tước đoạt đi thân phận giáo viên đáng quý nhất, bị mất đi tất cả mọi thứ đã vất vả cố gắng mới có được hơn mười năm qua, cuối cùng cũng mất luôn cả cô dâu của mình,
vậy thì sẽ là nỗi đau khổ và sự tuyệt vọng như thế nào?”
Giống như mình lúc này đây...
Thân Minh? Nếu có kiếp sau, anh sẽ là ai?
Ngày 19 tháng 6 năm ngoái, 10 giờ đêm, cậu bé đã đốt vàng mã ở trong sân sau?
Vọng Nhi?
Mấy tháng sau, cậu bé được nhà Cốc gia nhận nuôi, tất cả mọi bí mật đều có
thể nắm bắt được. Là bởi vì sự sơ hở của Cốc Thu Sa, khiến cho quyền lực của công ty rơi vào tay Lộ Trung Nhạc và trợ lý tổng giám đốc mới - cô
đã ngầm điều tra về con người Mã Lực, phát hiện ra trong quá trình xin
việc, anh ta đã sửa đổi lí lịch của mình, là sinh viên xuất sắc của
trường Đại học Thanh Hoa, không sai, nhưng trường cấp 3 lại là trường
trung học Nam Minh, tốt nghiệp năm 1995, rất có thể là học sinh mà Thân
Minh đã từng dạy.
Tư Vọng - Mã Lực - Thân Minh.
Cậu bé học sinh lớp 4 này rốt cuộc đáng sợ như thế nào?
Xe taxi dừng lại, nhưng không phải là khu chung cư Cốc Thu Sa thuê mà là
một ngõ nhỏ cũ kĩ chật hẹp, trước mặt là cây hòe đại thụ vừa mới đâm
chồi đó.
Buổi chiều của tang lễ, cuối cùng mùa xuân cũng đã đến.
Cô nhìn lên ô cửa sổ ở tầng 3, phía bên ngoài treo quần áo của phụ nữ và
trẻ em. Cô lật giở xem hòm thư ở dãy hành lang, quả nhiên có lá thư có
tên Hà Thanh Ảnh, đều là những thư quảng cáo rác, xem ra hai mẹ con họ
vẫn sống ở đây.
Cốc Thu Sa không dám tùy tiện đi lên, cô cần phải bí mật theo dõi, năm này qua năm khác, như hình với bóng, dõi theo Tư
Vọng và mẹ cậu, cho đến khi nắm được thóp của họ, lôi ra được bí mật ẩn
giấu ở cậu bé trai này.
So với Lộ Trung Nhạc người đã giết hại bố cô, cô càng sợ hãi cái đứa bé cao chưa đầy 1m40, nặng chưa đến 30kg và
đã từng gọi cô là mẹ.
Đúng lúc cô định quay người rời khỏi đó, sau lưng vang lên tiếng nói:”Chị Cốc, rất vui lại được gặp chị.”
Đó là một giọng nữ dịu dàng, Cốc Thu Sa quay đầu lại, quả nhiên là mẹ của
Tư Vọng. Hà Thanh Ảnh vẫn gìn giữ khá tốt khuôn mặt và thân hình thon
gọn, trong tay xách một chiếc làn thức ăn, có mấy con cá hố tươi ngon,
đây là món Tư Vọng thích nhất.
“Ô, chào chị, tôi chỉ là đi qua đây.”
Cốc Thu Sa không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, một năm trước cô đứng ở trên cao vời vợi đến đây, đối diện với hai mẹ con nghèo nàn ủ dột này,
đưa ra lời đề nghị mong muốn nhận nuôi con trai của cô ấy giống như là
một sự bố thí. Ngày nay, hai người lại đổi vị trí cho nhau, mặc dù bằng
tuổi nhau, nhưng trông cô lại già hơn Hà Thanh Ảnh đến vài tuổi.
“Chị Cốc, trong nhà chị có chuyện gì sao?”
Hà Thanh Ảnh nhìn thấy miếng vải đen trên cánh tay cô, Cốc Thu Sa cười đau khổ: “Nhà tan người mất!”
“Sao lại như vậy được chứ?”
“Chị đang giả vờ làm thỏ trắng phải không?” Cốc Thu Sa nói một câu không hề
khách khí, “Tôi mới từ lễ truy điệu về, đã đốt bố tôi thành tro rồi.”
“Tôi xin lỗi!”
Hà Thanh Ảnh chợt lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Cốc Thu Sa.
“Trên người tôi mang theo vận khí đen của người chết, không nên lại gần tôi!”
“Việc này... thực sự lấy làm tiếc, trước đây nhờ sự quan tâm của chị, trong
lòng tôi vẫn rất cảm kích, hay là chị lên nhà ngồi một lát?”
“Không cần đâu, tôi sợ làm phiền tới Vọng...”
Cốc Thu Sa vừa định nói ra hai chữ “Vọng Nhi”, lập tức liền đổi lại “Tư Vọng.”
“Vừa mới hết giờ tan học một lúc, tôi cũng không biết thằng bé đã về nhà hay chưa?”
“Chị Hà, có điều này tôi muốn nói với chị - mặc dù, con trai chị là một
thiên tài hiếm có, nhưng chị không cảm thấy nó rất kỳ lạ sao?”
“Tôi không hiểu chị đang nói gì. Vọng Nhi thực sự thông minh hơn hẳn những
đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn là một đứa trẻ bình
thường, trời lạnh thì vẫn cần phải mặc thêm áo, ốm bệnh thì phải đưa đến bệnh viện, thích ăn đồ ăn do mẹ làm, chỉ như vậy mà thôi.”
Nhưng, qua ánh mắt lúc Hà Thanh Ảnh nói những câu này, Cốc Thu Sa đoán định cô ấy đang nói dối.
“Chị có tin không? Con người sau khi chết có thể có kiếp sau.”
“Chị Cốc, chị đang nói gì vậy?”
“Có lẽ mỗi đứa bé khi vừa mới sinh ra, đều lưu lại ký ức ở kiếp trước, bất
luận là bình an hạnh phúc đến cuối đời, hay là trắc trở mất mạng oan,
hoặc là bị qua đời từ lúc còn trẻ. Tất cả những ký ức tốt đẹp, bi
thương, mâu thuẫn, bất lực, đau khổ đều sẽ quẩn quanh trong não của đứa
bé - đây là lý do mà chúng thường khóc cả đêm. Sau đó dần dần lãng quên, cho đến khi không nhớ được một chút gì nữa, đại não hoàn toàn trở nên
trống rỗng, trở thành một trẻ nhỏ.” Cốc Thu Sa nhìn lên ô cửa sổ đó,
trong não toàn là khuôn mặt của một người khác, vào buổi chiều tối lần
đầu tiên gặp anh ấy, “Có lẽ rất nhiều năm sau ở cuối con đường nhỏ, vô
tình gặp người đàn ông ở kiếp trước đó, chợt quay đầu lại như đã từng
quen biết nhau, nhưng lại đã xa cách cả một luân hồi.”
Cô không biết thứ tâm trạng ấy đến từ đâu, thật không ngờ lại nói bao nhiêu câu văn vẻ như vậy.
Hà Thanh Ảnh dường như bị xúc động, cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng con người luôn cần phải quên đi hay là quên đi thì càng tốt hơn?”
“Chị có quen biết một người tên gọi Tiểu Chi không?”
Đây là cái tên Tư Vọng đã lẩm bẩm trong lúc cậu đang nằm mơ, Hà Thanh Ảnh ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Nếu như vậy thì chị cũng không phát hiện ra được bí mật của nó, vậy thì chị phải cẩn thận đấy! Trên người đứa bé này mang theo lời nguyền, sẽ khiến cho tất cả những ai ở bên cạnh nó gặp phải điều không may, ví dụ như cả gia đình tôi, ví dụ chồng tôi, còn cả chị nữa...”
“Đủ rồi!”
Hà Thanh Ảnh cuối cùng cũng lộ ra sự phẫn nộ, “Chị không cảm thấy những lời này thật quá đáng sao?”
“Xin lỗi, chị là một người mẹ, nhưng tôi cũng là một phụ nữ, tôi thực sự là
muốn tốt cho chị, hy vọng chị có thể nghe theo những lời tôi nói, nếu
không thì... tạm biệt!”
Cốc Thu Sa đi thẳng luôn không buồn quay
đầu lại, đứng bên kia đường vẫy một chiếc xe taxi, sau khi trời tối mới
trở về nhà của mình.
Là một nhà chung cư khá được, thuê năm nghìn tệ một tháng. Cô vẫn còn cất giữ một chút tiền, sau khi xảy ra chuyện,
bèn bán những đồ trang sức châu ngọc, chúng có thể giúp cô không phải lo cơm ăn áo mặc.
Khi vừa mới bước vào cửa, cởi giày ra, liền nghe
thấy thứ âm thanh dồn dập, trong khoảnh khắc định quay đầu lại, phía sau lưng - ở vị trí trái tim liền lạnh toát.
Tiếp đến là nỗi đau đớn thấu xương, hình như có một vật thể nào đó rất cứng, không kịp giãy
giụa và kêu thét, tim đã bị đâm rách.
Trong cuộc đời 36 năm của
Cốc Thu Sa, thứ cuối cùng mà mắt cô có thể nhìn thấy, chính là ảnh chụp
chung của cô với Tư Vọng treo trên tường.
“Sau khi bạn giết
người, tất cả sẽ thay đổi. Cuộc sống của bạn từ đó sẽ thay đổi, thời
gian còn lại của bạn sẽ phải sống trong sự lo lắng sợ hãi.”
Năm 1995, cô và Thân Minh nằm trên giường xem một cuốn phim video, một tháng sau, anh chết.