Ngày 19 tháng 6 năm 1995, tôi đã chết!
Trong từ điển, chết chính là một hiện tượng ngược lại với sự tồn tại của sinh mệnh, tức là vĩnh viễn chấm dứt việc duy trì chức năng sinh vật học của một sinh vật sống. Các hiện tượng dẫn đến cái chết gồm: già yếu, bị săn bắt, suy dinh dưỡng, bệnh tật, tự sát, bị giết hại và cả những sự cố
hoặc là bị thương. Tất cả những sinh vật chúng ta biết đều không thể nào tránh khỏi cái chết.
Xương cốt vật chất của con người sau khi chết đi, thường được gọi là thi thể.
Nhà khoa học nói, mỗi con người trong khoảnh khắc chết đi đều có khả năng
trải nghiệm lúc hấp hối, ví dụ như đi xuyên qua một đường ngầm tràn ngập ánh sáng trắng, cảm giác linh hồn đang trôi lơ lửng lên trần nhà, cúi
nhìn xuống thi thể của mình đang nằm trên giường, hoặc là nhìn thấy
những người thân đã mất của mình, và tất cả những chi tiết trong suốt
cuộc đời mình - chiếu lại?
Thậm chí còn nhìn thấy Chúa Jesus, Phật tổ, thần tiên, mèo Đô-rê-mon...
Còn về - thế giới sau khi chết đi là gì?
Là sự lạnh lẽo như ở trong ngăn lạnh của tủ lạnh? Là sự nóng cháy như ở
trong lò vì sóng nhiệt độ cao? Hay là giống như sa mạc hoang vắng ngoài
hành tinh như trong “Cuộc chiến giữa các vì sao”? Hay có thể là vườn hoa thiên quốc trong câu chuyện của Afanti?
Khi tôi hãy còn sống ở
dưới tầng ngầm, đã từng mượn ông cuốn truyện “Liêu trai chí dị”, tôi tin tưởng tuyệt đối những câu chuyện trong đó - con người sau khi chết có
thể đầu thai chuyển thế để bắt đầu cuộc sống mới, những kẻ đại gian đại
ác thì lại bị đày xuống 18 tầng địa ngục để chịu đựng tất cả các loại
cực hình, những oan hồn bi thảm không tan được thì lại chỉ có thể biến
thành Nhiếp Tiểu Sảnh... Sau lên cấp 3, môn Chính trị đề cập đến chủ
nghĩa duy vật biện chứng của Mác, mới làm cho tôi ngộ ra rằng, thứ gọi
là chuyển thế luân hồi hoàn toàn chỉ là trò ma quỷ hão huyền.
Chúng ta sau khi chết, chẳng có gì cả - thực sự như vậy sao?
Năm tôi 16 tuổi, có một lần chơi đùa hăng say trên sân vận động, một mảnh
thủy tinh từ trên trời rơi xuống, nát vụn ngay trước mặt tôi, mấy mảnh
vỡ còn cắm vào đùi tôi. Nếu như chỉ nhanh hơn một giây, hoặc là miếng
thủy tinh đó chệch đi vài cen-ti-mét thì đã tạo thành một lỗ thủng lớn
trên đầu tôi rồi, như vậy thì hoặc là mất mạng ngay tại chỗ, hoặc là trở thành người thực vật. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài, khá nhẹ, nhưng
tôi bỗng dưng vô duyên vô cớ miệng nôn trôn tháo, đổ bệnh một trận
nghiêm trọng, phải nằm suốt trong bệnh viện, đêm nào cũng choàng tỉnh vì gặp ác mộng, nếu không phải là bị người khác lấy dao cứa cổ, thì là khi đi qua đường bị ô tô tải đâm vào bay xa hàng chục mét, hoặc là bị trượt chân từ trên sân thượng xuống...
Tôi vô cùng sợ hãi cái chết, bạn cũng vậy.
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, thứ hai, 10 giờ đêm.
Tôi chết do bị mưu sát.