Cô bé nhỏ nhắn xinh
tươi 16 tuổi, có gương mặt tựa búp bê bằng sứ, mái tóc đen huyền rủ
xuống cùng đôi mắt long lanh đến mức bọn con trai phải lóa mắt không dám nhìn. Cô bé vừa mới thi đỗ vào một trường cấp 3 trong thành phố, đang
nghe “Nguyện cùng người sống mãi” mà Đặng Lệ Quân hát trong điện thoại.
Vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa, mặt trăng sắp lên đến giữa bầu trời rồi,
cô cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ khiến bố cô lo lắng không biết có
phải cô đang bắt đầu mơ mộng tình yêu rồi hay không?
Chuông cửa kêu kính coong.
Bố đang ở trong bếp nấu ăn, cô bé chạy ra mở cửa thì thấy một thiếu niên
lạ mặt trạc tuổi mình nhưng lại cao hơn đến hơn nửa cái đầu, gương mặt
hơi ngượng nghịu đứng trước cửa nhìn cô bé.
Nhà họ Thân có con gái mới cập kê, giữ trong khuê phòng chưa ai gặp.
“Cậu là ai?”
Đây vốn là câu mà cô bé nên hỏi, ấy thế mà đã bị đối phương tranh mất, cô buột miệng trả lời: “Thân Mẫn.”
Cô lại cảnh giác lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi có biết cậu không?”
“Tôi tới tìm bố cậu.”
“Đợi một chút!”
Thân Mẫn nhíu mày, nặng nề đóng sập cánh cửa rồi gọi bố. Cô cứ luôn cảm thấy mình từng thấy gương mặt này ở đâu đó rồi?
Người kiểm sát viên về hưu 61 tuổi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, gương mặt
thanh tú gầy guộc nhưng đôi mắt lại rực lửa, rất có thần.
“Cậu là...” Thân Viện Triều sững người đứng nơi bậu cửa, cẩn thận nhìn ngắm gương mặt ấy, “Con trai của cảnh sát Hoàng Hải?”
“Cháu chào bác, kiểm sát Thân, bố cháu là cảnh sát Hoàng Hải, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cháu tên là Lượng ạ.”
“Lượng, mau vào nhà đi!”
Chàng thiếu niên rất lễ độ gật đầu rồi bước vào nhà, trong tay còn xách một
hộp bánh trung thu: “Chúc bác tết Trung thu vui vẻ ạ!”
Viên kiểm
sát về hưu Thân Viện Triều ban đầu từ chối cho có lệ, thế nhưng đối
phương chỉ là một học sinh trung học, nên ông cũng nhận lấy. Thân Mẫn
ngoan ngoãn lui xuống bếp rót một tách trà nóng bưng lên, Thân Viện
Triều hỏi Lượng: “Con trai, có muốn uống nước ngọt không?”
“Dạ không ạ.”
“Chuyện của bố cháu, năm ngoái bác đã nghe nói rồi. Bố cháu đã hy sinh trong
lúc truy bắt kẻ sát hại con trai bác. Bác thật xấu hổ, trước kia cứ luôn đến nhà cháu gây sự vô lý, lại còn tranh cãi với bố cháu. Nhưng bác vẫn nhớ lời bố cháu nói. Ông ấy bảo rằng chắc chắn sẽ bắt được hung thủ,
trừ phi ông ấy chết! Ông ấy thật sự là một cảnh sát ưu tú! Bác đã trách
lầm ông ấy rồi, thực ra bác cũng rất muốn đến đưa ông ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng.”
“Không sao đâu ạ, khi còn sống, vụ án duy nhất bố
cháu chưa phá được chính là vụ án mạng năm 1995 trên đường Nam Minh, và
cả những vụ án giết người dã man được cho là do cùng một hung thủ gây ra trong khoảng thời gian đó. Bố cháu từng căn dặn cháu rằng, sau này lỡ
như ông có mất đi, cháu cũng phải kế thừa di nguyện của ông, dù thế nào
đi chăng nữa cũng phải phá được vụ án này, phải thường xuyên liên lạc
với bác, nếu bác có gặp khó khăn gì, cháu có nghĩa vụ phải giúp đỡ bác
ạ.”
“Ôi, không ngờ cảnh sát Hoàng Hải lại là một người tốt đến
thế, nhưng mà, cháu vẫn còn đang học cấp 3, chỉ e cháu không giúp nổi
bác đâu.”
“Không sao đâu ạ, cháu sẽ thi vào trường cảnh sát, sau này sẽ trở thành một cảnh sát bác ạ”
“Hiếm có chàng trai nào đầy tinh thần trách nhiệm như cháu lắm, quả là hổ phụ sinh hổ tử, ba năm không gặp đã lớn lên trở thành anh chàng đẹp trai
rồi. Nếu như Thân Minh con trai bác còn sống thì năm nay cũng phải hơn
40 tuổi rồi.”
Trong căn phòng treo di ảnh Thân Minh và người vợ
quá cố của Thân Viện Triều, bên dưới có một bức trướng nhỏ và hai chiếc
bánh trung thu thơm ngon mới tinh tươm, chắc chắn là hôm nay vừa mới đặt lên.
“Cháu có thể thắp một nén nhang không ạ?” Cậu thiếu niên lặng lẽ đứng lên, “Cháu muốn thay mặt người bố quá cố của cháu.”
Khóe mắt Thân Viện Triều ầng ậc nước, ông xúc động lấy ra ba nén nhang: “Tiểu Mẫn, mau châm nhang giúp cậu ấy đi.”
Cô thiếu nữ nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi tựa như đang nhìn một người
bệnh tâm thần, nhưng cô là một cô bé rất nghe lời bố. Cậu thiếu niên cúi mình ba lần trước hai tấm di ảnh rồi cắm nén nhang lên bàn thờ.
Cậu thiếu niên quay đầu lại tựa như u hồn, u oán nhìn vào mắt Thân Viện Triều.
Từ đáy mắt viên kiểm sát già xẹt qua một tia kinh ngạc, ông vô thức lùi lại một bước, nhíu mày: “Con trai, cháu...”
“Bác Thân, nếu bác có manh mối mới nào, xin hãy cho cháu biết.” Cậu đưa số
điện thoại di động cho Thân Viện Triều, “Cháu nhất định sẽ giúp bác bắt
được hung thủ.”
“Không cần đâu”, ông Thân vẫn chưa mất hết tỉnh
táo, “Cháu còn quá nhỏ, những chuyện như bắt hung thủ hãy để cho người
lớn làm đi.”
“Cháu đợi điện thoại của bác!”
Cậu thiếu niên lạnh lùng dặn lại một câu rồi liếc nhìn Thân Mẫn một cái, cô đang co
mình sau chiếc ghế bành, gương mặt ngượng nghịu ửng hồng.
“Tạm biệt!”
Chút dư quang trong mắt cậu lưu lại trên gương mặt cô thiếu nữ, cậu tự giác
rời khỏi phòng khách, nhanh chóng thay giày rồi mở cửa ra về.
Tư Vọng quay trở lại với ánh chiều tà, đạp xe trở về.
Cậu đạp xe băng qua con ngõ cũ kỹ bẩn thỉu trước căn nhà, nơi hai bên đường có tiệm cắt tóc của những cô nàng phấn son dày cộm, cả những quán ăn
vặt và tiệm cơm hộp đầy dầu mỡ. Từ khi Tư Vọng được sinh ra tới nay đã
mười mấy năm, những cảnh tượng này hầu như đã bị những tòa cao ốc xung
quanh che lấp đi hết cả, nơi này dần trở thành khu ổ chuột cho người
nghèo. Những ngôi nhà lung lay như sắp đổ, lại có không ít những công
trình kiến trúc phô trương một cách tự ti, rõ ràng chỉ là hai tầng lầu,
lại cố xây thành tòa nhà bốn năm tầng. Những cư dân cũ hầu hết đã chuyển ra ngoại thành sống, để lại nhà riêng nơi đây cho những người làm công
từ nơi khác đến thuê, thường thường sẽ có năm, sáu người chen chúc ngủ
chung trong một căn hộ như thế. Từ khi cảnh sát Hoàng Hải qua đời, mỗi
đêm Hà Thanh Ảnh đều vô cùng lo lắng, dặn con trai nếu không có việc gì
thì tuyệt đối đừng ra ngoài, quanh đây lúc nào cũng thấy có lưu manh gây gổ đánh nhau, kể cả có gọi 110 cũng vô ích.
Mẹ của Tư Vọng đã
dọn sẵn bàn ăn từ lúc nào, cô cằn nhằn mãi vì cậu về muộn. Hà Thanh Ảnh
41 tuổi đã hết thời xuân sắc mặn mà, giờ đi trên đường cũng chẳng có ai
ngoái đầu nhìn lại như xưa nữa.
Tết Trung thu, tâm trạng của cô
không được tốt lắm, cô bất an nhìn ra cây hòe già ngoài cửa sổ, con trai sán lại gần cô tỉ tê: “Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì, kể cho con nghe đi.”
“Con có thấy thông báo dán ở đầu ngõ không? Khu nhà ta sắp bị giải tỏa rồi,
không biết họ sẽ chia cho mấy đồng nữa? Hàng xóm láng giềng đều bảo sắp
xảy ra chuyện lớn rồi, mẹ cũng không biết phải làm sao nữa?”
“Con không muốn chuyển nhà.”
“Con à, con sinh ra ở đây, sớm đã quen thuộc với ngôi nhà này rồi, nhưng mẹ
luôn cảm thấy có lỗi với con vì đã không để cho con sống trong một căn
nhà tốt hơn. Chỉ khi con sống cùng nhà họ Cốc mới có được vài ngày tốt
đẹp. ”
Cô nói mà khóe mắt đỏ hồng, Tư Vọng ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến nhà họ Cốc nữa!”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo tới nhức mắt.