Trong sở công an trải qua đêm đầu tiên thức trắng.
Tôi yêu cầu gọi điện thoại cho vị hôn thê, nhưng bị từ chối. Cảnh sát Hoàng Hải hứa với tôi là sẽ thông báo cho cô ấy, anh ta cũng biết bố của Cốc
Thu Sa là ai. Thế nhưng, đến tận khi trời sáng, không có chút tin tức
nào. Trong phòng tạm giam không có gương, tôi cũng không nhìn thấy khuôn mặt của mình, chắc là quầng mắt đã thâm sì rồi. Không nuốt nổi bất cứ
thứ gì, trong dạ dày vô cùng khó chịu, hộp cơm bữa sáng đặt ở dưới đất.
Ngày mùng 6 tháng 6 năm 1995, buổi sáng, lần đầu thẩm vấn.
“Trong phòng ký túc xá của tôi đã tìm thấy thứ gì vậy?”
Cảnh sát còn chưa kịp nói, tôi đã cướp lời hỏi một câu, Hoàng Hải trả lời bằng giọng trầm đục:
“Chiếc bình nhựa đó, được tìm thấy ở trên nóc tủ quần áo của anh. Mặc dù bình
trống rỗng, nhưng vẫn còn lưu lại chất độc được tinh luyện từ cây trúc
đào, qua kiểm nghiệm thì chỉ mới vài ngày gần đây.”
“Ý anh muốn nói là tôi tinh luyện chất độc của cây trúc đào, và đầu độc chết Liễu Mạn vào tối ngày hôm kia sao?”
“Hiện giờ, anh chính là nghi phạm lớn nhất, nhưng không đồng nghĩa với việc anh chính là hung thủ.”
Không có gì phải giải thích thêm nữa, tất cả mọi người đều đã coi tôi là hung thủ giết người - nhận định tôi và Liễu Mạn có mối quan hệ bất chính, và tôi thì lại sắp sửa kết hôn, cô ấy sẽ trở thành viên đá cản đường lớn
nhất, nói không chừng sau khi tốt nghiệp, sẽ còn liên tục quấy nhiễu.
Tôi ở trong ký túc xá trường, có điều kiện gây án, hơn nữa trong vườn
trường ở đâu cũng là cây trúc đào, nửa đêm ra ngoài lấy ít chất độc thì
quá dễ dàng. Căn gác xép ở thư viện, ban đêm chẳng ai dám lên cả, cũng
chỉ có tôi mới có thể lừa Liễu Mạn bước lên...
“Tôi không giết người!”
Chỉ trời mà thề thì có tác dụng sao? Tôi thật là ngu ngốc.
“Tôi đã tỉ mỉ điều tra những ghi chép về cậu trong thời kỳ cậu học đại học,
thật không ngờ cậu lại học thêm bộ môn Độc lý học, đối với sinh viên
khoa Trung văn thì đây chẳng phải là điều rất kỳ lạ sao?”
“Vậy thì anh cũng đã điều tra mẹ tôi đã chết như thế nào rồi chứ?”
Hoàng Hải lập tức trả lời: “Bà ấy đã bị bố anh giết chết, năm đó anh 7 tuổi.”
“Trọng điểm là bà đã bị đầu độc chết.”
Tôi ngược lại lại trở nên bình tĩnh, giống như đang tường thuật lại một bản tin xã hội, “Ngày nào ông ta cũng bỏ thuốc độc vào thuốc để mẹ tôi
uống. Vào ngày mẹ tôi mất, tôi không nhỏ một giọt nước mắt nào, mà chạy
ra khỏi nhà, ôm chặt lấy đùi vị cảnh sát cắn một miếng, như vậy mẹ tôi
mới được đưa đi khám nghiệm tử thi, điều tra ra nguyên nhân cái chết
thực sự.”
“Tối qua tôi đã đọc hồ sơ vụ án, bố anh đã bị tử hình,
xin lỗi! Nói như vậy - cậu vì việc mẹ bị đầu độc chết nên mới chọn học
môn Độc lý học trong trường đại học sao?”
“Vẫn còn lý do khác nữa sao? Lẽ nào tôi có thể đoán biết được tương lai? Mấy năm trước đã biết
tôi muốn giết Liễu Mạn, do đó đã học từ trước những kỹ năng để đầu độc
giết người?”
“Thân Minh, thế trong trường đang đồn đại mối quan hệ mờ ám giữa anh và Liễu Mạn thì sao?”
“Đó là việc chưa từng có! Em ấy chỉ thường xuyên đến hỏi bài, có đôi khi
nói những lời hơi kỳ lạ, nhưng tôi biết giữa thầy giáo và học sinh cần
phải có giới hạn, đặc biệt là cô nữ sinh xinh đẹp như em ấy, ngay từ đầu tôi đã rất cẩn thận.”
“Anh được rất nhiều nữ sinh cấp 3 yêu thích sao?”
Tôi cúi đầu không nói, tôi chưa bao giờ thấy mình đẹp trai, chỉ có thể nói
các nét trên khuôn mặt đều hài hòa, đôi mắt có thần. Đôi khi có người
khen tôi có khí chất hơn người, tướng mạo có số anh hùng xuất chúng. Các cô gái bây giờ liệu có thích kiểu người giống như tôi không?
“Tôi không biết, chắc là tính cách của tôi khá ôn hòa, thường ít nói, có
thời gian rảnh rỗi thì cũng viết chút thơ ca cổ điển, anh cũng biết
những thiếu nữ 18 tuổi thường đa sầu đa cảm, có thể là cũng có chút sùng bái đối với người đàn ông như tôi. Chỉ vài năm nữa sau khi lớn lên,
chắc chắn họ sẽ thay đổi.”
Tôi đang nói lăng nhăng gì vậy chứ? Đây chẳng phải là đang thừa nhận Liễu Mạn cũng bị tôi cuốn hút sao?
Nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh nhanh chóng viết những câu nói này, cảnh
sát Hoàng Hải khẽ gật đầu: “Được, chúng ta hãy đổi đề tài nhé. Thân
Minh, anh có thể cho tôi biết về quá khứ của mình được không?”
“Quá khứ của tôi?”
“Hãy bắt đầu từ thời kỳ học cấp 3 đi, hôm qua chúng ta nói chuyện gấp quá, nghe nói anh được tuyển lên thẳng trường Bắc Đại?”
“Đúng vậy, nguyện vọng của tôi điền chính là Đại học Bắc Kinh, nhưng tôi cũng không dám chắc mình có thể thi đỗ vào được. Nhưng một tháng trước kỳ
thi đại học, gần như là ngày này của bảy năm trước, đối diện trường cấp 3 Nam Minh đã xảy ra một sự việc lớn - lúc đó trên đường Nam Minh ngoài
vùng đất hoang và công xưởng ra còn có một vài kiến trúc lụp xụp xây
dựng trái phép, là những lều tạm mà người tỉnh lẻ lang thang đến đây,
không biết vì nguyên nhân gì đã xảy ra hỏa hoạn. Tối hôm đó, lửa cháy
rực cả bầu trời, rất nhiều học sinh trèo lên bức tường vây quanh để xem, chỉ có tôi lao qua đường, liều mình lao vào trận hỏa hoạn để cứu người, may mà vẫn giữ được cái mạng của mình. Do đó, tôi đã được thành phố
biểu dương, cộng thêm với việc mới là học sinh cấp 3 mà đã được vào
Đảng, đài truyền hình và các tòa soạn báo đều đến phỏng vấn, suýt chút
nữa còn lên cả bản tin thời sự nổi bật ở kênh CCTV1.”
“Thế là anh đã có được cơ hội vàng ngọc để lên thẳng đại học.”
“Cảnh sát Hoàng, anh có tin tưởng vào số phận không?”
“Không tin.”
“Tôi cũng không tin, nhưng... hồi ở trong trường đại học, tôi rất nỗ lực học tập, dường như không hề hay biết tất cả những chuyện bên ngoài, thành
tích nổi trội đứng trong tốp đầu bảng, nhưng khi tốt nghiệp thì lại gặp
phải sự bất công, rất nhiều bạn sinh viên khác, thành tích học tập kém
xa tôi, có người thậm chí còn rất tệ, nhưng lại được phân công đến các
cơ quan Trung ương. Còn tôi không ngờ lại được phân về nguyên quán, làm
một thầy giáo dạy ngữ văn cấp 3.”
“Nhưng bây giờ anh đã có được
cơ hội tốt nhất rồi.” Cảnh sát Hoàng Hải châm một điếu thuốc, phả vào
bầu không khí phía trên đầu tôi, “Nghe nói anh sắp kết hôn, có thể nói
một chút về vợ sắp cưới của anh được không?”
“Hai năm trước, tôi
đi xe bus về trường, phát hiện ra có người đang trộm ví tiền của cô ấy,
tất cả mọi người trong xe đều tỉnh bơ, thậm chí người soát vé còn mở cửa xe ra. Chính lúc tên trộm đó nhảy xuống xe, tôi liều mình lao đến, đè
hắn xuống dưới đất, cuối cùng cũng bắt giữ được hắn đưa đến đồn cảnh
sát. Tôi và Cốc Thu Sa đã quen nhau như vậy, cô ấy rất cảm kích, mời tôi ăn mấy bữa liền. Cô ấy làm việc ở Nhà xuất bản Giáo dục, phụ trách biên tập tài liệu học của môn ngữ văn cấp 3, cho nên nói chuyện với tôi rất
hợp, rồi cô nhanh chóng trở thành bạn gái của tôi.”
“Trước đây anh đã từng yêu ai chưa?”
“Chưa, cô ấy là người yêu đầu tiên của tôi.”
Trước mặt là đám khói phả ra từ miệng Hoàng Hải, tôi cố tình ngả về phía sau, “Yêu nhau nửa năm, tôi mới biết bố cô ấy chính là lãnh đạo tiền nhiệm
của Bộ giáo dục, bây giờ là Hiệu trưởng trường đại học. Từ nhỏ cô ấy đã
không có mẹ, được bố hết sức chiều chuộng. Tôi hiện là kẻ không bố không mẹ, e rằng bất cứ ai cũng sẽ ghét bỏ, nhưng bố cô ấy lại có ấn tượng
khá tốt về tôi, vừa vặn lại cũng tốt nghiệp trường Bắc Đại. Thư ký của
ông đang nghỉ sinh con, tôi được điều chuyển từ trường cấp 3 Nam Minh
đến trường đại học, tạm thời làm thư ký Hiệu trưởng trong vòng ba tháng. Tôi làm việc hết mình, ngày đêm theo sát bước chân, không những phục vụ ông hết sức chu đáo khiến ông cảm thấy thoải mái, các lãnh đạo trên
dưới và các vị giáo sư cũng đều khen ngợi tôi.”
Đột nhiên, tôi
ngừng lại không nói tiếp nữa, nhạc phụ tương lai tại sao lại xem trọng
tôi như vậy chứ? Tôi là một kẻ xuất thân bần hàn, thật không ngờ lại có
được cơ hội cá chép vượt long môn? Hiệu trưởng Cốc chỉ có một cô con
gái, trong tương lai chắc chắn cũng phải có một người gánh vác trọng
trách lớn, tránh để đến khi về hưu thì lại gặp cảnh thê lương, thà là tự mình bồi dưỡng một người trẻ tuổi cần mẫn còn hơn là tìm con cái của
các vị lãnh đạo cấp cao để làm thông gia, như vậy còn có thể yên tâm về
sự tận tụy trung thành của anh ta.
Cảnh sát Hoàng Hải phá vỡ sự trầm mặc: “Nghe nói hồi tháng ba, hai người đã tổ chức buổi lễ đính hôn?”
Có nằm mơ cũng không thể ngờ tới buổi đính hôn lại long trọng đến thế,
lãnh đạo của trường đại học và Hội ủy viên Giáo dục đều đến, cả những
nhân vật nổi tiếng trong xã hội, từ người hướng dẫn chương trình của Đài truyền hình đến chủ tịch Hội tác gia, thực sự đã khiến tôi có chút sợ
hãi vì nhận được sự ưu ái quá lớn. Đó là dụng ý sâu sắc của nhạc phụ
tương lai, muốn đưa tôi thâm nhập vào các mối quan hệ xã hội của ông, có bao nhiêu mối quan hệ như vậy, làm việc gì đều thuận lợi - ví dụ như
đưa tôi ra khỏi sở công an.
Tôi không muốn nói những thứ vô dụng
với cảnh sát, tôi chỉ nói những từ then chốt nhất: “Một tháng trước,
trường học đã nhận được thông báo của cấp trên, sau kỳ thi đại học của
các em, tôi sẽ rời khỏi cương vị giáo viên, vào làm công việc trong Hội
ủy viên Đoàn thanh niên của Bộ giáo dục thành phố, vừa vặn tôi cũng làm
thư ký Hội ủy viên Đoàn thanh niên trong trường cấp 3 Nam Minh.
Vợ chưa cưới Cốc Thu Sa nói với tôi, nhờ có mối quan hệ của bố cô, tôi đã
được lãnh đạo chỉ định, hai năm sau sẽ tiếp nhận vị trí thư ký Hội ủy
viên Đoàn thanh niên của hệ thống Giáo dục toàn thành phố - tin tức này
nhanh chóng lan truyền khắp trong giới.”
“Sau đó sẽ có rất nhiều người đố kị với anh!”
Anh ta dập đầu thuốc lá, gõ đốt tay xuống bàn, “Đây chính là trọng điểm anh muốn nói với tôi.”
“Cảnh sát Hoàng, anh đã đọc “Bá tước Monte-Cristo” chưa?”
“Tôi không có thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng tôi hiểu ý của anh là gì.
Được rồi, hãy nói cho tôi biết, anh cảm thấy ai muốn hãm hại anh? Tôi
nói là hãm hại chứ không phải đố kị - nghe anh nói vậy, ngay cả tôi cũng không kìm lòng được! Xả thân liều mình suốt hơn mười năm qua, bắt được
không biết bao nhiêu là tội phạm giết người, mình đầy thương tích, ngay
cả căn phòng cũng chẳng được phân cho, còn anh mới chớp mắt đã một bước
lên mây, những người bình thường khác không đố kị thì mới lạ đấy!”
“Tôi hiểu, thông qua giết người để vu oan hãm hại, người như vậy không chỉ là đố kị, có thể đưa cho tôi giấy và bút được không?”
Cảnh sát Hoàng Hải nhìn chăm chăm vào mắt tôi, đồng thời đưa giấy bút tới,
tôi cầm chiếc bút máy viết ra hai chữ rất đẹp: Nghiêm Lịch.