Đông chí.
Ngày mà đêm dài nhất và ngày ngắn nhất trong năm, ấy vậy mà lạ thay mặt trời lại tỏa ánh nắng ấm áp xuống mặt đất, tạm xua đi cái lạnh buốt giá của
gió mùa đông bắc.
Cậu vừa từ mộ của Âu Dương Tiểu Chi trở về.
Lần đầu tiên quay lại đường An Tức sau nửa năm, Tư Vọng mặc một chiếc áo
lông vũ đen tuyền, trên đường đi, lòng bàn tay nắm chặt, có vật gì đó
cắm vào lòng bàn tay đau nhói.
Số nhà 19 đường An Tức từng là một ngôi nhà hung, giờ đây đã dỡ ngói đổ tường, trên mặt đất đầy những vết
tích cháy xém, nghe nói xác của Âu Dương Tiểu Chi đã được đưa lên từ
chính chân tường này.
Cậu ngồi trên đống đổ nát mà mới nhìn cứ tưởng sẽ nóng rẫy đến mức người ta phải nhảy lên, nhưng giờ đã lạnh đến thấu xương.
Cậu nhắm mắt lại, mỉm cười với không khí: “Theo tôi nào!”
Đi qua đường An Tức tựa như vượt qua hồ sinh tử.
Trong ngôi nhà cũ kỹ đối diện, ô cửa thông gió của căn phòng dưới hầm vẫn như xưa. Cậu ngồi yên lặng lẽ như thế nửa tiếng đồng hồ rồi đứng dậy rời
đi, chờ đến khi xuân về, chốn hoang phế này sẽ trở thành một khoảng xanh rì.
Tư Vọng ngồi lên chuyến tàu điện ngầm chật như nêm, lắc lư
chạy tới đường Nam Minh. Trời đã gần tối, lòng bàn tay cậu vẫn nắm chặt, đi được nửa đường thì cánh tay đã tê cứng. Cậu rảo nhanh bước chân,
vượt qua cánh cổng trường chuyên cấp 3 Nam Minh, tán cây trúc đào vươn
ra từ bức tường bao quanh trường.
Đi qua bãi hoang bên đường Nam
Minh, cậu quỳ sụp xuống con đường lạnh lẽo, vùi đầu hối hận nói: “Tôi
xin lỗi, thầy Nghiêm.” Cậu nhấc đầu gối đau buốt lên, đi tới ngõ nhỏ
giữa hai tòa nhà, nhìn thấy những ống khói cao vút.
Nhà máy cũ
nát càng thêm hiu hắt dưới trời đông buốt giá, trông giống như một di
tích cổ xưa bị lãng quên. Cậu bước từng bước vào bên trong, đến trước
lối ngầm vào khu Ma nữ.
Cửa hầm dường như nói chuyện với cậu.
Một phút sau, Tư Vọng đẩy cánh cửa đó ra.
Khu Ma nữ.
Mặt đất bốc bụi lên mù mịt, cậu quỳ trong bóng đêm thăm thẳm, vật bị nắm
chặt trong tay lộ ra, lúc này cậu mới xòe lòng bàn tay ra nói: “Tôi đến
đây.”
Trước mặt không có một tia sáng nào, nhưng Tư Vọng vẫn có
thể đếm rất chính xác những hạt tròn trong lòng bàn tay. Đó chính là
chuỗi hạt mà nhiều năm trước được treo trong phòng ngủ của Thân Minh,
nhưng ngay trước ngày anh gặp nạn đã bị làm đứt rồi chẳng thể nào xâu
lại được.
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, 10 giờ đêm, Thân Minh phát
điên giết người nhưng không hề có ý định bỏ trốn, mà nắm chặt lấy chuỗi
hạt này, lảo đảo chạy đến khu Ma nữ dưới lòng đất.
Sau đó, bị giết chết.
Sợi dây chuyền luôn nằm trong tay Thân Minh, ngâm trong đáy nước bẩn cùng
anh ba ngày, cho đến khi cảnh sát phát hiện ra thi thể. Nhưng họ có làm
thế nào cũng không thể mở được bàn tay anh ra, cuối cùng phải bẻ hai
ngón tay mới lôi ra được chuỗi hạt đã đứt dây.
Chính cảnh sát Hoàng Hải đã bẻ gãy ngón tay anh.
Sau đó, rất nhiều di vật của người chết được trao lại cho Thân Viện Triều,
chỉ có chuỗi hạt này vẫn nằm trong tay Hoàng Hải, bị khóa trong tủ sắt
nơi căn phòng nhỏ của anh. Sau khi anh hy sinh, Tư Vọng mới lấy trộm
được nó về.
Tư Vọng áp chuỗi hạt vào bên tai, nghe thấy tiếng cười của một cô bé bên trong những hạt nhỏ kỳ dị này.
“Anh ơi, anh tên là gì?”
“Anh tên là Thân Minh.”
Cậu nam sinh lớp 12 ngồi trên bãi cỏ dại, ngây người nhìn bầu trời quang đãng.
“Cảm ơn anh đã cứu em.”
Cô bé áo quần rách rưới chỉ khoảng 10 tuổi, trông giống như một con mèo
khoang gầy guộc đến tội nghiệp đang nằm trên lưng cậu thiếu niên, dụi
dụi đầu vào cổ cậu.
“Đừng làm loạn nữa, em tên là gì?”
“Em không có tên.”
“Thôi được rồi, để anh đặt tên cho em nhé, em sẽ tên là...” Cậu thiếu niên
cúi đầu chốc lát rồi véo nhẹ cánh tay gầy như que củi của cô bé. “Tiểu
Chi nhé!”
“Em thích cái tên này!”
“Vừa mới thấy mặt em là anh đã nghĩ ngay đến một bài thơ của Cố Thành.”
“Em chẳng hiểu anh đang nói gì, nhưng em muốn tặng anh một món quà!” Cô xòe lòng bàn tay ra, bên trong có một chuỗi hạt, trông cổ quái hết mức, cô
lè lưỡi bảo: “Anh, anh xem này, đây là ngọc trai này, đây là pha lê này, đây là viên ngọc giả này, đây là tràng hạt bằng gỗ này... tổng cộng có
mười chín hạt, đều do em nhặt từ thùng rác về đấy, mất ba ngày mới xâu
chuỗi lại được đấy”.
“Ờ!”
Thiếu niên đặt sợi dây dưới ánh mặt trời, nó phát ra ánh sáng bảy màu lấp lánh.
Cô bé ôm chặt lấy cổ cậu, những ngón tay gầy guộc như con rắn nước khiến
người ta có cảm giác khó thở: “Anh ơi, anh có thể thề với em không?”
“Thề gì?”
“Vĩnh viễn mang theo chuỗi hạt này bên mình, cho đến tận lúc chết!”
Cậu vui vẻ cười lớn, miết chặt chuỗi hạt trong lòng bàn tay, bế cô bé lên
rồi cao giọng bảo: “Tôi, Thân Minh, xin thề với trời rằng sẽ mãi mãi
mang theo chuỗi hạt Tiểu Chi tặng bên mình, cho đến tận lúc chết!”
Cho tới tận lúc chết...
Bỗng nhiên mặt trời trốn sau vầng mây đen, cả thế giới chìm trong âm u, trời đổ mưa.
Trời màu xám
Đường màu xám
Nhà màu xám
Mưa màu xám
Trong một vùng xám xịt
Có hai đứa trẻ đi qua
Một đứa đỏ tươi
Một đứa xanh nhạt.