HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TÁ THI HOÀN HỒN
_______________
Trải qua một ngày kinh động như vậy, nội tâm mọi người khó có thể bình tĩnh được.
Tuy rằng quá trình của cả sự kiện có chút gợn sống nhưng kết quả cũng coi như viên mãn. Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi trên xe cấp cứu ở hiện trường nửa ngày, đến buổi chiều rốt cục cũng chậm rãi đến đây.
Bận rộn nửa ngày, mọi người cuối cùng cũng về đến Cảnh cục.
Trương Tòng Vân, Hoắc Thiểu Khanh cùng Lưu Phương, ba người này đều có mạng người trên tay, trực tiếp bị giam giữ tiếp nhận thẩm vấn.
Tống Văn để Phó Lâm Giang mang theo Chu Hiểu đến hỏi khẩu cung, các tình huống liên quan đến vụ án đã hiểu rõ không sai biệt lắm, hiện tại phải rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp lấy lời khai, ký tên đồng ý.
Lục Tư Ngữ ngồi ở chỗ của mình, uống nước ấm nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tống Văn vẫn còn nhớ đến việc thẩm vấn Hoắc Thần, quay đầu hỏi lão Giả: “Khẩu cung của Hoắc Thần đã lấy xong chưa anh?”
“Đã nhận tội, kể cả chuyện làm thế nào đem thi thể Trần Nhan Thu tới nhà máy hoá chất. Còn về chuyện gánh tội thay trong vụ tai nạn giao thông, ông ta có cung cấp một tài khoản, chỉ có điều tài khoản đó là của một ngân hàng nước ngoài, khoản tiền nhanh chóng được chuyển tới nước Y.”
“Bảo bên kỹ thuật từ từ lần theo.” Tống Văn biết, một khi đã đến bước này thì tình hình sẽ ngày càng phức tạp hơn, thân phận đối phương có lẽ rất khó để truy tìm. Cậu vẫn có phần tò mò, Ngư Nương Nương trong lời của Chước Chước lúc trước rốt cục là người như thế nào.
“Đúng rồi Tống đội, vừa nãy...... Đã xảy ra chút tình huống.” Lão Giả mở miệng nói.
Tống Văn nhíu mày: “Tình huống gì?”
“Không phải bên chúng ta, mà là bên kia......” Lão Giả nhỏ giọng chỉ về hướng phòng họp nhỏ, “Mới vừa nãy, Cố cục bị gọi đi hỏi tình hình, sau đó thì có một vị luật sư họ Hà đến đây...... Người này cậu cũng biết đấy, chính là cái vị luật sư nhận tiền không nhận việc ấy, luật sự gì mà mạnh vì gạo bạo vì tiền đấy. Cậu ta nói nhân chứng của Hứa đội không đủ, yêu cầu Cảnh cục thả Cố Tri Bạch.”
“Sau đó thì sao?” Tống Văn hỏi, có chút dự cảm không tốt.
“Sau đó à, chỉ có cục phó Trương ở Cục, sau đó thì Hứa Trường Anh......” Lão Giả vừa nói tới đây thì bên ngoài truyền đến một loạt bước chân, có người từ hành lang bên kia đi qua đây, hướng ra cửa Cảnh cục, đúng là vị luật sư kia mang Cố Tri Bạch ra ngoài.
Lục Tư Ngữ cũng nghe được đối thoại của hai người họ, anh ngẩng đầu lên nhìn về bên ngoài, không biết cố ý hay vô tình mà thời điểm Cố Tri Bạch đi ngang qua văn phòng, ánh mắt anh ta bỗng nhìn về hướng bên này. Anh ta mặc một thân âu phục, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhìn cứ như là một vị khách quý đang tham dự hội nghị.
Có một chốc tầm mắt hai người giao nhau, Cố Tri Bạch thế mà lộ ra một tia mỉm cười, hướng về chỗ bọn họ giật giật ngón tay.
Động tác kia giống như đang chào hỏi người quen vậy.
Một nghi phạm của cảnh sát, cứ như vậy mà lớn lối dưới tầm mắt mọi người ra khỏi Cảnh cục.
Chỉ là bỗng nhiên của của phòng họp nhỏ bên kia bị người dùng lực mở ra, sau đó Hứa Trường Anh mặt mày xanh mét đi ra khỏi phòng họp, trực tiếp đi về hướng văn phòng của phó cục trưởng.
Trong một đội ngũ không thể nào tránh khỏi có đồng đội heo, cục phó Trương chính là người xông pha đi đầu cho vị trí này của Cục cảnh sát Nam Thành.
Vị cục phó Trương này cũng xem như là quyền lực đứng thứ hai trong Cục chỉ sau Cố cục, tuổi tác so ra còn lớn hơn Cố cục, bình thường ông cũng không nhúng tay quá nhiều vào bộ phận hình sự, là một lão cảnh sát không thành thật.
Ở giữa nói không chừng đã xảy ra chuyện gì đó, cục phó Trương dù là thật sự không ngăn lại hay giả vờ không ngăn lại, tóm lại thì hiện giờ Cố Tri Bạch thật vất vả mới bắt được cứ như vậy mà chạy mất.
Xem ra lúc Hứa Trường Anh đến Nam Thành không xem hoàng lịch rồi, chiết kích trầm sa*, mất cả chì lẫn chài.
Tống Văn còn chưa nói gì, Lục Tư Ngữ ở bên cạnh đã quay đầu về, hai mắt anh dần tối đen, lộ ra một cỗ lạnh lẽo.
Tống Văn dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, đặt một tay lên vai anh an ủi: “Thầy tu ắt không thoát khỏi nhà chùa.” (?)
Tay cậu ấn như thế mới nhận ra bả vai Lục Tư Ngữ gầy đến cộm tay, hơn nữa còn lạnh toát.
Lục Tư Ngữ cúi đầu, nhất thời trầm mặc không nói gì, trong lòng anh có chút dự cảm xấu, thời cơ tuyển người bên kia quá trùng hợp rồi.
Nếu lần này Hứa Trường Anh để tuột Cố Tri Bạch, nếu muốn túm được cái đuôi của đối phương thì không biết cần bao lâu nữa.
Mọi người đang đắm chìm giữa hưng phấn của việc giải quyết được vụ án nổ bom, nghe được tin này lập tức giống như bị một chậu nước lạnh xối vào đầu.
Phó Lâm Giang từ trong phòng thẩm vấn đi ra, nhìn tâm tình mọi người hạ xuống nhịn không được nói: “Từng người từng người mặt mày nghiêm nghị như có tang thế làm gì? Vì chúc mừng phá được vụ án trên tay chúng ta, cũng như để chúc mừng hôm nay không xảy ra rối loạn lớn, tối nay tôi mời khách, mời mọi người đi ăn lẩu. Đã lâu rồi không tụ tập, cũng phải tụ đội hình lại một lần.”
Vì thế vừa đến thời gian tan tầm, mọi người đều hứng thú mãnh liệt chọn quán ăn, một nhóm người tranh nhau mà chọn. Câu nói kia quả nhiên vô cùng có lý, không có gì không giải quyết được bằng một nồi lẩu cả, nếu không được vậy thì hai nồi.
Thời điểm ăn lẩu, tâm tình mọi người đều dần thả lỏng xuống.
Lục Tư Ngữ hôm nay là một nửa diễn viên, không thể không biết xấu hổ mà từ chối nên cũng đi theo đến. Anh ăn cũng không nhiều lắm, vẫn luôn ngồi uống một loại rượu tự pha của quán, đồ uống kia không biết là thứ gì, ngòn ngọt lại ấm áp, uống ngon ghê.
Anh uống xong hai ly, đang muốn lấy thêm thì Tống Văn đến gần ghé vào tai anh nói: “Đừng uống nữa, cái này là rượu gạo tự làm, ngấm chậm nhưng rất mạnh, anh cẩn thận chốc nữa lại đau dạ dày.”
Lục Tư Ngữ a một tiếng, anh hoàn toàn không nếm ra vị rượu trong này, nghe Tống Văn nói thế liền vội vàng buông cái ly xuống.
Rất nhanh đã đến thời điểm tàn cuộc, lão Giả hỏi Lục Tư Ngữ: “Ấy công thần, cậu kể cho chúng tôi nghe một chuyện hôm nay đi.”
Lục Tư Ngữ có hơi khó chịu, anh không muốn nhớ lại cảm giác hỏng bét lúc sáng, loại cảm giác tự đem bản thân mình xé ra này đau đớn vô cùng, anh cúi đầu qua loa trả lời: “Thật ra tôi cũng không cứng rắn gì, chỉ là khuyên Trương Tòng Vân một chút, đến cuối may mà ông ấy tự mình buông bỏ.”
Phó Lâm Giang chỉ cho là anh đang khiêm tốn: “Ài, cậu đừng khiêm tốn như vậy nữa.”
Chu Hiểu cũng nói: “Có gan đối mặt cũng đã rất giỏi rồi, nếu đổi thành em, em nào dám đi lên đó chứ, chân mềm nhũn hết luôn.” Sau đó cậu ta lại nói, “Anh không biết đâu, lúc Tống đội biết chuyện này, vẻ mặt anh ấy trong nháy mắt đã thay đổi.”
Nói đến đây, mọi người bắt đầu bát quái xôn xao cả lên, nói Tống đội hôm nay lúc tháo bom rất anh dũng quyết đoán, còn nói Lục Tư Ngữ thâm tàng bất lộ, không phụ sự mong đợi của mọi người, nếu đem chuyện này nói đặc sắc như vậy thì nói không chừng còn có thể dùng làm hình mẫu được khen ngợi linh tinh.
Lục Tư Ngữ lắc đầu, những chuyện này vừa lúc là thứ anh không quan tâm nhất.
Tống Văn cầm ly rượu thay anh ngăn lại: “Nào, uống rượu uống rượu, trở về rồi nói chuyện tiếp.”
Đề tài này cứ như vậy mà bị bỏ qua, cơm no rượu đủ, mọi người đều trở về nhà, ồn ào náo động qua đi, tất cả liền rơi vào yên tĩnh.
Quán ăn cách nơi bọn họ ở không xa nên Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ quyết định đi bộ về. Bầu trời hôm nay có hơi âm u, vài đám mây bay dần dần che khuất ánh trăng, làm tôn thêm ánh đèn neon mờ mờ ảo ảo ven đường.
Mùa hè sắp qua đi, trong không khí đã có chút ý thu.
Tống Văn như trút được gánh nặng, lại một vụ án nữa được phá, hơn nữa còn là vụ án nguy hiểm như vậy.
Hôm này cậu cùng Lục Tư Ngữ đều dạo qua một vòng trước quỷ môn quan, chỉ cần một khâu nào đó xuất hiện sai lầm thì cũng sẽ không có giây phút nhẹ nhàng như thế này.
Lục Tư Ngữ đang bước đi, bỗng vươn tay kéo Tống Văn, đôi mắt anh rũ xuống, hai tai hồng hồng, mặt cũng có chút ửng hồng.
Tống Văn hỏi: “Anh hôm nay uống nhiều có đúng không?”
Lục Tư Ngữ lắc đầu: “Tôi không uống nhiều, tổng cộng chỉ uống hai ly, tôi chỉ là không thường xuyên uống rượu mà thôi.”
Tống Văn nói: “Vậy anh đi một đường thẳng tắp thử xem?”
Lục Tư Ngữ cũng ngây thơ đứng thẳng, bước lên lề đường hình răng cưa bên cạnh đi một đường thẳng tắp về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Văn: “Nhìn đi, tôi đã nói tôi không uống nhiều.”
Tống Văn thở dài, trong mắt có phần thông cảm, vươn tay xoa xoa tóc anh: “Bảo anh đi thì anh liền đi, ngoan ngoãn như vậy đại khái là uống nhiều thật rồi.”
Lục Tư Ngữ sửng sốt, nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào. Anh bởi vì dạ dày không tốt nên đây là lần đầu tiên ở bên ngoài uống nhiều rượu gạo như vậy, đúng là có hơi chóng mặt.
Tống Văn hỏi anh: “Bình thường anh không uống rượu sao?”
Lục Tư Ngữ trả lời: “Ừm, phải là trường hợp quan trọng hoặc là gặp người quan trọng thì mới uống một chút.”
Tống Văn bỗng nhớ tới thời điểm lần đầu cậu đi gặp Lục Tư Ngữ, anh đã bưng đến cho cậu một ly rượu vang.
Vậy thì cậu có được tính là người quan trọng không?
Hai người trong một lúc không ai nói chuyện, tiếp tục trầm mặc song song đi về phía trước.
Tống Văn mở miệng nhỏ giọng nói: “Anh...... Hôm này làm chuyện rất nguy hiểm, ngón tay Trương Tòng Vân run lên thôi là anh phải anh dũng hy sinh rồi.”
Lục Tư Ngữ bị cậu nói đến không hé răng nổi, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Khi đó tôi đã nghĩ, nếu là Tống đội thì cậu sẽ làm như thế nào......” Anh dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tống Văn, trong mắt không còn lạnh lùng của ngày xưa nữa, “Tôi nghĩ rằng, nếu là cậu, nhất định cậu sẽ dùng hết sức để ứng phó ngăn cản ông ấy.”
Tống Văn nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì thì tốt.
Trên không trung không biết từ khi nào mưa đã bắt đầu rơi, mưa không lớn, tựa như là mưa phùn vậy.
Tống Văn có mang theo dù, cậu bung cây dù trong tay lên, cái dù kia cũng đủ để hai người đứng vào.
Khoảng cách giữa Lục Tư Ngữ và cậu là khoảng hai nắm tay, thấy Lục Tư Ngữ không có ý muốn đi sát vào, Tống Văn liền nghiêng dù về phía anh, tuỳ ý để mưa rơi ướt hết bả vai mình.
Yên lặng một hồi, Tống Văn mở miệng hỏi: “Anh không phải muốn nói với tôi gì sao? Nếu muốn nói thì cứ việc nói thẳng.”
“Tống đội...... Tôi......” Lục Tư Ngữ chần chừ một lát, hiểu được Tống Văn đang nói gì, hai người đều là người thông minh, anh cũng không muốn giấu giếm gì nữa, “Chuyện Hứa đội bảo tôi chuyển qua......”
“Ừm, anh cân nhắc thế nào rồi?”
“...... Nếu phải qua đó, thì ít nhất tôi phải đợi viết xong báo cáo vụ án này rồi mới đi.” Lục Tư Ngữ cẩn thận từng li từng tí nói, anh cảm giác dường như mình đang mắc nợ Tống Văn vậy.
“Nếu anh muốn đi thì đi đi.” Tống Văn lần này cũng không cố chấp giữ anh lại, thậm chí cậu còn không kích động bằng lần ở văn phòng Cố cục lúc trước, giọng cậu vẫn đều đều bình tĩnh.
Lục Tư Ngữ sửng sốt, khẽ nhíu mày, không biết Tống Văn vì sao bỗng dưng lại không thèm để ý đến nữa. Nếu Tống Văn giữ anh, ngược lại anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lúc này nghe được lời Tống Văn, không biết vì sao mà loại thái độ này khiến cho anh có chút khó chịu......
Từng giọt mưa dừng trên tán dù vang lên từng tiếng lộp bộp, Lục Tư Ngữ muốn nhờ vào cảm giác say mà mở miệng: “Tống đội, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.”
“Cái gì gọi là hỏi ý kiến tôi?” Tống Văn cầm dù vờ như nghe không hiểu ý anh.
“Chính là, chính là......” Lục Tư Ngữ nhất thời nghẹn lời, cố lấy dũng khí nói, “Nếu cậu thật sự muốn tôi ở lại, tôi có thể không đi......” Anh đem quyền lựa chọn giao cho Tống Văn.
Tống Văn đột ngột dừng bước, xoay người lại nhìn Lục Tư Ngữ, hai mắt Lục Tư Ngữ vẫn như ngày thường, đẹp như sao trời lấp lánh ánh nước. Tống Văn là một hoạ sĩ xuất sắc, dưới ngòi bút đã từng vẽ ra đủ các gương mặt, từng nét từng nét miêu tả ngũ quan trên những gương mặt này, thế nhưng cậu thường nghĩ rằng, cái vẽ ra chỉ là một lớp da, một bộ xương, cậu hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm của bọn họ. Giống như lúc này vậy, cậu đang đứng đối diện Lục Tư Ngữ nhưng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh đang rất xa.
Cậu nhịn không được muốn tới gần hơn một chút.
Ngay lúc Lục Tư Ngữ còn chưa phản ứng lại, Tống Văn bất thình lình mở ra hai tay ôm lấy anh, tán dù nghiêng sang một bên. Đây là một cái ôm mạnh mẽ, toàn thân Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bị hơi thở của Tống Văn bao quanh. Anh vốn cực kì bài xích tiếp xúc cùng người khác, thế nhưng hiện tại, anh cứ như vậy mà bị Tống Văn ôm, có lẽ do tác dụng của cồn mà nhịp tim của anh bỗng đập nhanh hơn.
“Anh đừng đi.”
Chỉ có ba chữ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng không cho phản bác lại.
Thì ra cậu ấy vẫn rất lưu tâm, nơi trái tim Lục Tư Ngữ chợt dâng lên một luồng ấm áp.
Anh bỗng nhiên nhớ đến khi điều tra vụ án này, anh đứng ở khách sạn nhỏ kia đem chính bản thân mình nhập vào cảm giác của Trần Nhan Thu, sinh lão bệnh tử là quá trình mà bất cứ ai cũng phải trải qua, nếu người bệnh nan y là anh, một thân một mình ở trong một khách sạn nhỏ cũ nát, vậy thì sẽ cô đơn cùng vô vọng đến thế nào chứ?
Con người, một bên ích kỷ, muốn chết đi trước người thân của mình, như vậy thì thời điểm bản thân qua đời sẽ có người tiễn đi, sẽ không còn cô đơn. Thế nhưng một bên lại hy vọng mình chết sau mọi người, cho dù những người mà mình quen biết có qua đời trước, chính mình lại có thể mệnh dài trăm năm, trường sinh bất lão. Đây là hai cảm xúc mâu thuẫn nhau, đều bắt nguồn từ sợ hãi, sợ hãi một mình đối mặt với cái chết.
Thời điểm xuống dưới tháp Nam Thành, Lục Tư Ngữ gần như thoát lực, ngã xuống trong lòng ngực Tống Văn, khi đó Tống Văn rất sợ hãi, nhưng ngược lại anh rất bình tĩnh, bao quanh anh đều là cảm giác an toàn, thoát khỏi cái chết, trở về trần thế.
Lục Tư Ngữ cuối cùng cũng biết vì sao bản thân lại do dự trước điều kiện của Hứa Trường Anh, bởi vì hình như anh phát hiện ra được, nhân sinh còn có một thứ còn quan trọng hơn đồ đạc vật ngoài thân này nọ. Tình cảm là một thứ vô cùng quan trọng, ví dụ như một người có thể mang đến cho anh sự ấm áp, ví dụ như một người nhà......
Đôi mi thanh tú của Lục Tư Ngữ khẽ động, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi không đi nữa.”
Nói ra mấy từ này, anh đột nhiên thoải mái hẳn lên.
Chỉ là Tống Văn vẫn còn ôm anh, không hề có ý định buông ra.
Hiện giờ vừa qua khỏi giờ cao điểm tan tầm, trên lề đường của một con đường sầm uất, giữa cơn mưa mùa thu rơi xuống, hai người đàn ông ôm nhau vẫn có chút gây chú ý.
Lục Tư Ngữ vỗ vỗ trên lưng Tống Văn: “Được rồi được rồi, cảnh sát Tống, cậu làm sao mà giống con nít thế......”
Tống Văn lúc này mới buông anh ra.
Hiện tại Lục Tư Ngữ mới cảm nhận được tác dụng của cồn, dạ dày không quá thoải mái, giống như chỉ cần di chuyển một chút thôi là cả thế giới đều xoay tròn, lúc cất bước đi về phía trước xém nữa đã giẫm vào khoảng không.
“Anh còn nói không uống nhiều......” Tống Văn nhìn đuôi mắt anh đều đã đỏ ửng, xoay người đưa dù trong tay cho anh: “Cầm!”
Lục Tư Ngữ ngốc lăng mà nhận dù, Tống Văn ngay trước mặt anh cúi thấp người xuống. Lục Tư Ngữ do dự một chút, rồi vẫn ngoan ngoãn nằm sấp lên lưng Tống Văn.
Tống Văn cũng không phải lần đâu tiên cõng anh, nhưng lúc này lại có cảm giác Lục Tư Ngữ lại nhẹ hơn so với lần trước. Cậu có thể cảm nhận được môi Lục Tư Ngữ cách cổ cậu không xa, khiến cho cổ cậu có hơi ngứa, người trên lưng dường như lại rất thoải mái, ngay cả dù cũng bắt đầu cong vẹo.
“Chỗ tôi có nhận được tin tức, trải qua lần này, Cục giao thông cùng các phân cục bắt đầu kiểm tra lại các vụ án trong vòng 5 năm qua, sắp xếp kiểm tra xem có lỗ thủng sai sót nào hay không. Cũng đang tra xét xem bên trong có người tiết lộ tin tức ra ngoài hay không.” Tống Văn mở miệng nói, đây cũng coi như là một tin tức tốt.
Lục Tư Ngữ ừm một tiếng.
Tống Văn nhìn nhìn, hai trăm mét nữa mới đến tiểu khu, cố ý xốc anh lên nói: “Không nên ngủ, coi chừng ngủ sẽ cảm đấy.”
Người trên lưng lại ừm một tiếng, đầu xoay qua chuyển hướng, lại nằm sấp xuống bất động......
~ Hết chương 102 ~
________________
Chú thích:
(*) Nằm trong bài thơ XÍCH BÍCH HOÀI CỔ của Đỗ Mục:
Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu
Tự tương ma tẩy nhận tiền triều
Ðông phong bất dữ Chu lang tiện
Ðồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều.
Bản dịch thơ:
Mũi giáo gãy còn vùi dưới cát
Mài rửa đi, nhận vết tiền triều
Gió đông chẳng giúp thuận chiều
Trong đền Ðồng Tước, hai Kiều khóa xuân. (Trần Trọng Kim)
Giải thích: Đây là một bài thơ Vịnh Sử với một thủ pháp rất đặc biệt. Hai câu mở đầu xem như tầm thường, nhưng lại đầy cảm khái, ngọn kích gãy của hơn sáu trăm năm trước mặc dù đã chìm xuống đáy sông, đã chôn sâu trong cát, là vật của tiền triều, nay vẫn còn đây. Vật vô tri của chiến tích vẫn còn sờ sờ đó, mà người xưa, kẻ chiến bại cũng như người chiến thắng, nay đã còn đâu?
*******
C: Này là tui tra google ấy, tui thích tra mấy kiểu này lắm mặc dù chả hiểu gì hết =))))
Thấy chương này cứ nhẹ nhàng lãng mạn kiểu gì á, ôm nhau dưới mưa...... =)))))