Phó Lâm Giang sau khi nhận được chỉ thị của Tống Văn thì lập tức liên hệ với trung tâm báo án 110, lấy ra tất cả các cuộc gọi báo cảnh sát sau tám giờ tối qua.
Trong có một cuộc gọi được tiếp nhận bởi đồn cảnh sát Tây Hoè Thụ khiến anh chú ý.
Tình trạng cuộc gọi báo án này gần như giống với chỉ thị của Tống Văn, lúc mười một giờ rưỡi trung tâm báo án nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ trẻ tuổi, cô gái nói bản thân đã bị một người đàn ông xa lạ tập kích.
Lúc đó chuyện này được xử lý theo trường hợp khẩn cấp, mười phút sau có hai cảnh sát chạy đến hiện trường, bởi vì người đàn ông tập kích đã bỏ chạy khỏi hiện trường nên bọn họ chỉ có thể đưa cô gái về đồn cảnh sát làm bản tường trình.
Cô gái không bị thương nặng, chuyện này được xem như vụ cướp không thành.
Sau đó thì bạn trai cô gái đến đưa cô về.
Phó Lâm Giang kết nối với bên đồn cảnh sát Tây Hoè Thụ, đối phương cung cấp cho anh phương thức liên hệ của cô gái, anh lập tức hẹn cô gái này đến Cảnh cục.
Ba giờ chiều, cô gái đến Cục cảnh sát Nam Thành, tối qua cô bị giày vò đến tận nửa đêm, còn có một số vết thương nhẹ nên hôm nay xin nghỉ phép ở nhà.
Phó Lâm Giang dẫn cô đến phòng thẩm vấn, lại gọi Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến.
Ba người ngồi đối diện nhau, Tống Văn ngẩng đầu đánh giá cô gái, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, váy ngắn màu lam dài đến gối, tất chân màu da, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài mỏng.
Cô gái này rất xinh dẹp, tóc dài, nước da trắng ngần, mắt hạnh nhân, mũi nhỏ xinh xắn, tuổi cô nhìn qua không lớn lắm, vẫn còn mang theo chút trẻ con của học sinh.
Thấy người đối diện đang nhìn mình, cô gái đưa tay vén tóc lên, che đi vết thương màu xanh tím nơi thái dương.
Lục Tư Ngữ nhìn tên của cô gái trên biên bản, cô tên Tằng Mẫn Nghi.
Bọn họ còn chưa bắt đầu thì bên ngoài phòng thẩm vấn bỗng có tiếng gõ cửa, đội trưởng đội hai Điền Minh thò đầu vào ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Văn, ý bảo có chuyện muốn tìm cậu.
Tống Văn vừa tới cửa Điền Minh đã bắt đầu: “Tống đội cậu lợi hại ghê, tôi nghe nói cậu nhanh vậy đã tìm được nhân chứng rồi.”
Tống Văn biết Điền Minh đã có tin tức được từ bên kia, cậu vốn muốn đợi đến khi xác nhận tình huống xong mới báo với anh ta, nhưng giờ chính anh ta lại tự tìm đến nên cậu chỉ có thể giải thích: “Là nhân chứng nghi ngờ, vẫn chưa xác định được có phải cùng hung thủ gây án hay không, tình huống cụ thể cần phải đợi hỏi xong mới biết được.”
Điền Minh ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ bừng biệt nữu nhăn nhó mở miệng hỏi vào chủ đề chính: “À thì, đều là vì vụ án thôi, có thể cho tôi nghe một chút không?”
Đội bọn họ điều tra lâu như vậy nhưng đến giờ vẫn không tìm được nhân chứng nào đúng kiểu, lần này Tống Văn lại chiếm được tiên cơ, tưởng tượng đến việc này trên mặt Điền Minh lập tức nóng rát lên, cứ như bị ai đó tát vào mặt vậy.
Cuộc họp lần trước, anh ta bị đã Cố cục điểm danh, hiện giờ đang nóng lòng muốn tìm chút manh mối để bù đắp lỗi lằm nên mới hạ mình xuống đến tìm Tống Văn.
Tống Văn cũng không để ý: “Điền đội đừng khách khí vậy, thêm một cái ghế thôi mà.”
Vì thế mà Điền Minh cũng đi theo vào phòng thẩm vấn, Tằng Mẫn Nghi ngẩng đầu lên nhìn bốn vị cảnh sát ngồi đối diện mình, dễ nhận thấy cô đã bị trận thế này doạ sợ, không biết bản thân có phải đã dính líu gì vào vụ án lớn nào hay không, cô nhất thời khẩn trương lên, “Cái đó...... Tôi......”
Phó Lâm Giang nhạy cảm phát hiện sự cẩn trọng của cô gái, ôn nhu an ủi: “Cô đừng sợ, bởi vì chuyện tập kích của cô tối qua có thể có liên quan đến một vụ án khác nên chúng tôi mới gọi cô đến để hỏi tình huống thôi.”
Tằng Mẫn Nghi lúc này co rụt lại, đôi mi khẽ chớp: “Tôi sẽ không bị trả thù chứ......”
Phó Lâm Giang nói: “Hung thủ là tuỳ cơ gây án, gần đây cô phải chú ý an toàn, không nên một mình ra ngoài, đặc biệt là ban đêm thì hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Văn cầm bản ghi chép tối qua của Tằng Mẫn Nghi trong tay, hỏi cô một ít thông tin cơ bản.
Tằng Mẫn Nghi trả lời từng cái một, giọng nói như chỉ còn giọng khí.
Tiếp đó Tống Văn nói vào chủ đề chính: “Cô có thể thuật lại chuyện tối hôm qua không?”
Tằng Mẫn Nghi nhớ lại nói: “Đêm qua lúc mười một giờ, sau khi tăng ca về nhà thì phát hiện bạn trai chưa dắt chó đi dạo nên kéo chú chó xuống lầu, phòng chúng tôi thuê ở một tiểu khu có tỷ lệ xanh hoá không cao nên tôi phải mang chó ra ngoài, dắt nó đến công viên nhỏ bên cạnh tiểu khu đi dạo.”
Tằng Mẫn Nghi nói tới đây thì dừng một chút, như đang nhớ đến công viên nhỏ phía sau tiểu khu tối qua, khu công viên kia không tính là lớn, nằm ngay cạnh bên đường lớn, có một vài thiết bị thể thao đơn giản, thời điểm ban ngày còn có đứa nhỏ cùng người lớn tuổi chơi đùa.
Buổi tối sau chín giờ tối, khi những người nhảy quảng trường ở gần đó tản ra thì có chút hẻo lánh, bên đó không có đèn đường, chỉ là một mảng tối đen.
Cô vốn định dắt chó đi dạo bên cạnh rồi trở về, không nghĩ tới con chó kia bị nhốt ở nhà quá lâu, nhìn thấy khu công viên kia liền chui vào đó.
Lúc đó cô vì tìm chó, không nghĩ tới càng chạy lại càng vào sâu, chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã chạy đến sâu bên trong công viên kia, lúc đó trong lòng cô mới bắt đầu thấy sợ.
Khi ấy, cô nghe được một loại âm thanh quỷ dị......
Nhớ lại những thứ kinh khủng đã trải qua tối qua, ánh mắt Tằng Mẫn Nghi bỗng nhiên mở to lên, “Lúc đó tôi nghe được một âm thanh, là tiếng thở rất nặng, rất giống, rất giống như là không thể thở được......”
Lục Tư Ngữ nghe đến đây thì khẽ cau mày, ghi nhớ điểm này, âm thanh này là một trong những đặc thù của hung thủ.
“Khi đó tôi...... Nghĩ là mình đã nghe lầm, tôi còn chưa tìm được chó thì bất thình lình có một người đàn ông chạy đến từ phía sau. Hắn ngay lập tức kéo tóc tôi lại, đấm một đấm vào đầu tôi, tôi ở đó kêu to cứu mạng thế là hắn bắt đầu bụm miệng tôi lại, tay đấm chân đạp liên tục vào người tôi. Tôi bị đánh đến mơ màng, choáng váng gần như hôn mê, trong lúc mơ mơ màng màng đó thì hắn ta kéo tôi đi sâu hơn vào công viên......”
Tằng Mẫn Nghi cúi đầu xuống: “Chó nhà tôi phát hiện có chuyện không hay nên đã đứng trong công viên sủa điên cuồng, người kia có hơi do dự, hắn đạp chó của tôi một cú nên bị nó cắn vào đùi một cái. Đúng lúc đó có một chiếc taxi chạy đến, đại khái là phát hiện ra có chuyện không đúng nên tài xế đã hô lên một tiếng “Ai đó“. Sau đó thì mở đèn pha lên, thấy người đàn ông kia bị đèn chiếu vào tôi liền ra sức vùng vẫy giãy ra, ôm chó chạy đến ven đường, chặn chiếc xe taxi kia lại......”
“Tiếp đó tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, lại gọi cho bạn trai tôi...... May mà có chú tài xế tốt bụng, bằng không sau đó sẽ xảy ra cái gì tôi cũng không biết nữa.” Tằng Mẫn Nghi nhớ lại những chuyện đó mà nhịp tim vẫn không khỏi tăng tốc, ngực phập phồng, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi không thôi.
Mấy người đối diện trai đổi ánh mắt trong chốc lát, lời khai của Tằng Mẫn Nghi rất phù hợp với đặc điểm của hung thủ trong bản án, vị trí này cách địa điểm Vương Hiểu Bồi bị sát hại cũng không xa.
Trán Tằng Mẫn Nghi bị thương, vết thương thế này cũng có xuất hiện trong mấy vụ án trước, quan trọng nhất chính là vết thương bị chó cắn này vừa lúc phù hợp với miếng băng gạc bọn họ tìm thấy ở hiện trường. Lúc này băng gạc đang ở bên khoa giám định, đợi khi làm xét nghiệm xong là có thể tiến hành đối chứng.
Người mà cô gái này gặp tối qua rất có thể chính là hung thủ!
Tống Văn lấy giấy bút ra tiếp tục hỏi cô: “Cô thấy rõ mặt của người đàn ông kia không?”
Chỉ cần cô gái nhìn thấy rõ thì cậu sẽ có thể tiến hành khôi phục lại chân dung, vậy thì tỷ lệ tìm được hung thủ sẽ gia tăng.
“Thấy...... Thấy rõ......” Tằng Mẫn Nghi gật đầu, cô nói đến đây, tựa như sợ lạnh mà khoanh hai tay ôm lấy cánh tay, cơ thể hơi run rẩy.
“Cô còn nhớ rõ những chi tiết khác không?” Lục Tư Ngữ hỏi.
Tằng Mẫn Nghi mím môi nhớ lại chuyện đáng sợ, vùi đầu xuống, âm thanh mang theo nức nở: “Người kia...... Lúc đèn pha chiếu đến...... Tôi la cứu mạng, muốn giãy ra khỏi hắn, hắn...... Trên tay hắn có một nốt chai...... Tôi vừa quay đầu lại liền thấy hắn...... Hắn đang cười......”
Ban đêm tối đen, gặp phải một người đàn ông biến thái như vậy cứ như là một cơn ác mộng, Tằng Mẫn Nghi hồi tưởng lại, tối qua thời điểm cô la to giãy dụa, người kia vậy mà không có một chút hoảng loạn nào, đôi tay nắm lấy tay cô thô ráp đầy lạnh lẽo, vẻ mặt người kia như là đang cười, dường như vô cùng thoả mãn với sự giãy dụa của cô......
Nụ cười quỷ dị kia, có lẽ cả đời này Tằng Mẫn Nghi cũng không thể quên được.
Phó Lâm Giang an ủi cô: “Không sao không sao, hiện giờ cô đã an toàn...... Cô đem diện mạo của người đó nói cho chúng tôi biết, chúng tôi thử xem có thể phác hoạ lại hay không nhé.”
“Người kia...... Vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy lăm, tóc rất ngắn, bết lại, khuôn mặt gầy, rất trắng, mắt thì rất nhỏ một mí, gần như không có lông mi. Nụ cười của hắn ta tôi không hình dung được, môi rất mỏng, khoé miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh so le không đồng đều, chỉ là một nụ cười nhưng lại khiến cho cả người tôi đều dựng tóc gáy, đời này tôi chưa từng thấy qua thứ gì kinh khủng bằng cái này......” Tằng Mẫn Nghi miêu tả, vẻ mặt như sắp khóc lên.
Với mấy câu miêu tả này, Tống Văn đã cho ra diện mạo cơ bản của hung thủ, trong đầu cậu hiện ra một gương mặt trắng bệch, diện mạo người nọ phổ thông, đôi mắt rất nhỏ, thời điểm không nói thì có chút trầm lặng, nhưng một khi nở nụ cười thì sẽ khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ.
Tống Văn cầm bút vẽ nói: “Bây giờ sẽ thử khôi phục lại khuôn mặt người đó, nếu cô còn nhớ gì được chi tiết liên quan gì nữa, ví dụ như hắn ta mặc gì, có động tác gì đặc biết, đều có thể nói cho tôi biết.”
Tằng Mẫn Nghi phối hợp gật đầu, cô còn nói thêm một số đặc điểm của hung thủ, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Các anh sẽ bắt được hắn sao?”
“Chúng tôi tận lực hết sức.” Người nói lần này là Điền Minh, anh ta đã điều tra hung thủ này mấy tháng, cuối cùng cũng có được tiến triển đột phá.
Tằng Mẫn Nghi ngẩng đầu, sợ sệt nhìn mấy vị cảnh sát trước mặt, bỗng nhiên lại cúi đầu nhìn ngón tay của mình: “Hôm qua lúc ở đồn cảnh sát có mấy người cảnh sát, bọn họ...... Đều nói với tôi loại tình huống này rất khó tìm được đối phương...... Bọn họ còn nói......”
Nói đoạn, cô ngẩng đầu tựa như đang lo lắng chuyện không đáng lo, mím môi một lát mới tiếp tục nói, “Bọn họ còn nói, loại chuyện này có rất nhiều, tôi không mất tiền, cũng không gặp chuyện không may, lúc đó lại không có cameras, bị đánh vài cái nhưng bị thương không nặng, rất có thể sẽ bắt không được người đàn ông đó, trong quá khứ đã có rất nhiều chuyện như vậy...... Cuối cùng cũng không biết được......”
Vài cảnh sát hình sự đối diện nhất thời im lặng, thế nhưng bọn họ hiểu được sự bất đắc dĩ của cảnh sát cơ sở, người ở cơ sở ít, công việc lại nhiều, gặp được vụ án không có tổn thất, tình tiết không nghiêm trọng này thì cũng không thể chắc chắn sẽ có thể điều tra ra được kẻ tình nghi này.
Nếu không phải Lục Tư Ngữ thông minh thận trọng, bọn họ xém chút nữa đã bỏ qua nhân chứng này, bỏ qua manh mối này.
Nếu kẻ tình nghi này không phải là sát thủ biến thái trên tay có vài mạng người mà chỉ là một người đàn ông hèn mọn bình thường có mưu đồ gây rối, theo đuôi các cô gái, cho dù cảnh sát tra ra được, tìm đến người đàn ông kia thì cũng chỉ là nạn nhân và nghi phạm ngồi đối mặt nhau trong phòng hoà giả của đồn cảnh sát, căn cứ vào tình huống cô gái chỉ bị thương nhẹ, cuối cùng vẫn là ký tên hoà giải rồi phải thả người.
Tình trạng vết thương thế này ngay cả tạm giam cũng không được.
Tình huống này mỗi ngày ở trong nước không biết xảy ra bao nhiêu cái. Có thể trong số đó, có một số người đàn ông có ý đồ xấu, có lẽ bọn họ không phạm tội lần này, nhưng trong tương lai họ sẽ còn làm ra nhiều điều khủng khiếp hơn nữa. Đọc thêm nhiều truyện ở * Tгù мTruyệЛ.V Л *
Nhưng cho dù là cảnh sát, hay luật pháp thì cũng không có biện pháp nào hữu hiệu để ngăn chặn được loại tình huống này.
Mọi người thường nói, chúng ta càng cần nhiều người thấy việc nghĩa sẽ hăng hái làm, đa số mọi người đều hy vọng lúc bản thân bất lực nhất thì sẽ được người hăng hái làm việc nghĩa đứng ra giúp đỡ, thế nhưng có mấy ai đủ can đảm đứng ra khi đối mặt với người cần trợ giúp?
Muốn thay đổi được chuyện này, thì phải cần rất nhiều người cùng hành động.