HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
“Mấy ngày gần đây ở Nam Thành đã xảy ra loạt vụ án giết người liên hoàn ác liệt nhằm vào phụ nữ đi một mình vào buổi tối, hung thủ đã liên tục sát hại ba người, ba nạn nhân nữ lần lượt là: Cô Lý, Cô Trương và Cô Vương, thủ đoạn mà hung thủ sử dụng vô cùng tàn nhẫn. Trước mắt cảnh sát đang an bài điều tra bắt giữ hung thủ, xin đông đảo người dân thành phố nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, tránh ra ngoài vào ban đêm, về muộn. Căn cứ vào lời khai của nhân chứng, cảnh sát đã mô phỏng ra bức phát hoạ chân dung nghi phạm, cũng rất biết ơn những người dân ai có manh mối thì hãy gọi báo đến đường dây nóng số:......”
Một ngày sau khi vụ án thứ ba xảy ra, thông cáo này đã được đăng tải rộng rãi trên internet, Đài truyền hình Nam Thành cũng phát sóng thông tin này, tiếp đó Trang Dịch nhận tham gia một cuộc phỏng vấn độc quyền, và nó cũng được phát trên các đài phát thanh lớn.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án thứ ba, trong một quán ăn nhanh nho nhỏ bên cạnh toà nhà đang bị phá bỏ ở Nam Thành, trên TV đang phát nội dung thông báo kia.
Cửa hàng này tên Quán ăn Như Ý, nói là quán ăn nhưng tổng cộng chỉ để có tám cái bàn.
Quán này mở cửa đã được một năm, khẩu vị vừa phải, giá cả phải chăng nên việc làm ăn coi như không tồi, chỉ là điều kiện có hạn, ông chủ cũng không có dã tâm nên chỉ dùng quán ăn nuôi gia đình sống qua ngày, chứ không mở rộng quán.
Một bên của bức tường ố vàng trong quán ăn dán đầy bảng giá, chỗ góc tường bên cạnh thì treo một cái TV kiểu cũ.
“Gần đây một vụ giết người hàng loạt xảy ra trong thành phố đã rất thu hút sự chú ý của công chúng, ở đây xin nhắc nhở tất cả người xem trước TV nhất định phải tìm hiểu tình hình thông qua các nền tảng của cảnh sát, không nên tin vào những tin đồn xung quanh.”
Người dẫn chương trình mặc âu phục đen nói tới đây thì xoay người lại, nhìn về phía khách quý ngồi bên cạnh mình: “Hôm nay chương trình pháp luật của Nam Thành vô cùng may mắn mời đến đến trường quay cố vấn cảnh sát trong vụ án này, giáo sư Trang Dịch. Xin chào giáo sư Trang, người dân thành phố hiện đang đặc biệt quan tâm đến tiến triển điều tra trước mắt, anh có thể tiết lộ ra một vài thông tin của bản án với mọi người không?”
Trang Dịch ngồi bên cạnh đỡ mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng: “Về vụ án này, tôi tin rằng tình huống cơ bản nhất và chân dung của nghi phạm tất cả mọi người đều đã biết đến qua thông báo của cảnh sát trên các nền tảng. Trước mắt đã biết được, nghi phạm nhằm vào phụ nữ vào ban đêm......”
......
“Hiện giờ trên internet có một luồng ý kiến nói rằng dựa vào hồ sơ, phân tích hung thủ cùng các loại manh mối khác nhau phát hiện được tại hiện trường, cảnh sát hiện đang nghi ngờ nghi phạm có thể có hai người, là hợp tác gây án.”
“À, đúng là có tồn tại giả thiết này.” Trang Dịch gật đầu, “Bất quá đây chỉ là một mô hình phân tích tâm lý căn cứ vào hiện trường mà thôi.”
“Vậy ngài có thể phân tích lại cho chúng tôi một chút được không, nếu hung thủ thật sự có hai người, vậy thì hai người này có vai trò gì trong vụ án?”
Tống Văn nói: “Hai hung thủ này, có một người bạo lực, mất trí, là nam, tuổi khoảng hai mươi lăm, hắn thông qua thủ đoạn bạo lực tập kích tấn công các cô gái, cá nhân tôi sẽ lấy cho hắn một cái tên, Cú Đêm; một người khác tương đối dịu dàng hơn, tuổi khá lớn, có thể là bị ép, y xuất hiện sau khi vụ án phát sinh, giúp đỡ nạn nhân chỉnh sửa lại quần áo cùng trang điểm, tôi cho rằng vị hợp tác này vẫn còn một ít lương tâm, tôi gọi y bằng tên Bướm Đêm.”
“Trong chương trình này tôi sẽ giải thích cho các bạn một chút, Cú Đêm là tên gọi của một loài Cú, chính là loài Cú Mèo mà chúng ta quen thuộc. Thật ra Cú Mèo vào ban đêm sẽ đi ăn thịt động vật, cũng vô cùng hung mãnh, cái tên này là vô cùng chuẩn xác. Mà Bướm Đêm, một chú bướm vào đêm tối, sắc thái thần bí. Cảnh sát căn cứ vào lời khai của nhân chứng công bố bức phát hoạ nghi phạm giới tính nam, thỉnh cầu các bạn xem đài có thể cung cấp thêm nhiều manh mối.”
......
“Giáo sư Trang, anh nghĩ rằng cảnh sát còn bao lâu nữa thì bắt được bọn họ? Hoặc là tôi đổi một cách hỏi khác nhé, anh cảm thấy cảnh sát có thể tìm được hung thủ trước khi xuất hiện người bị hại mới không?”
Trang Dịch lại nâng mắt kính: “Chuyện này khá khó nói, trước mắt cảnh sát vẫn đang điều tra nên tôi không thể nói được thời gian cụ thể, chỉ có thể nói mọi người đều đang toàn lực đối phó. Đương nhiên tất cả mọi người đều hy vọng sẽ không xuất hiện thêm người bị hại mới.”
“Vậy thì vấn đề cuối cùng, có lẽ hung thủ cũng đang ngồi trước TV xem chương trình của chúng ta, anh có muốn gửi thông điệp gì đến hung thủ thông qua chương trình này hay không?”
“Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, tôi hy vọng tội phạm của vụ án có thể dừng việc giết chóc lại, nhanh chóng quy án.”
“Vô cùng cảm ơn giáo sư Trang có thể đến ghi hình chương trình của chúng tôi, chúc mọi người lúc ăn khuya mỗi ngày không gặp phải Cú Đêm, sinh mệnh chỉ có một, xin mọi người phải chú ý an toàn. Các bạn nữ nhất định phải cẩn thận vào ban đêm, tránh đi ra ngoài một mình......”
Trong quán ăn nhỏ, một đôi tình nhân trẻ ngồi ở bàn số bốn xem chương trình trên TV, nam sinh bắt đầu phun tào: “Như tớ nói kìa, không có chỗ nào an toàn khi ra ngoài.”
Nữ sinh dùng đũa khẩy thức ăn trước mặt: “Cậu chính là lối suy nghĩ của thẳng nam, giống với phụ nữ sau tám giờ không được đi nhờ xe nữa vậy, chẳng lẽ tội phạm là nam thì chỉ dựa vào chuyện này là có thể giảm bớt loại sự tình này phát sinh sao?” Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua TV, chương trình vẫn còn đang tiếp tục, “Nhưng mà, nếu không đến đây ăn cơm thì tớ cũng không biết có chuyện này. Chỉ có người già, lão thái thái mới xem TV thôi.”
Nam sinh oán thầm: “Còn không phải bởi vì cậu mỗi ngày chỉ ôm điện thoại máy tính? Căn bản không hề quan tâm tin tức tình hình chính trị đương thời?”
Cô gái kêu oan: “Trên Weibo tớ cũng không thấy được mà. Xét đến cùng thì việc này vẫn cách cuộc sống xa quá.”
“Đã lên hotsearch rồi mà còn không nhìn thấy? Cậu mỗi ngày đều bận truy tinh đúng không?” Nam sinh nói đến đây, hai người cũng đã ăn được hòm hòm liền kêu một tiếng: “Ông chủ, tính tiền.”
“Được”, ông chủ chỉ chỉ: “Ba mươi tám đồng, mã thanh toán dán trên bàn đấy.”
Sau khi đôi tình nhân ra ngoài, cửa hàng nhỏ yên ắng lại không ít.
Chương trình pháp luật cuối cùng cũng chấm dứt, bắt đầu vang lên tiếng nhạc kết thúc quen thuộc, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn số hai trong góc đứng lên, từ trong túi lấy ra tờ tiền giấy nhiều nếp nhăn, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, tiền đặt trên bàn.” Âm thanh anh ta rất khàn, nghe cứ như là ma sát vào giấy nhám.
Ông chủ đang bận rộn hạch toán đơn đặt hàng trong quầy, “Được” một tiếng.
Vị khách này ông biết, là khách quen của quán, thường xuyên ngồi ở vị trí kia, vào quán là sẽ gọi một phần cơm chiên trứng, không nói nhiều, vẫn luôn cúi đầu ăn, ăn xong thì trả tiền rồi lập tức rời đi.
Không biết có phải do bệnh hay không mà yết hầu của vị khách này không tốt, thanh âm nói chuyện khàn khàn, tiếng thở cũng rất nặng, nhìn qua là một người trẻ tuổi mà giọng nói lại như của một ông cụ bảy tám chục tuổi.
Người thanh niên trả tiền, đội mũ, đè thấp vành nón, hai tay cắm vào túi bước ra ngoài.
Chỗ cửa quán ăn có hai cảnh sát địa phương mặc cảnh phục tiến vào, gần như là gặp thoáng qua người thanh niên trẻ tuổi kia. Bọn họ đi vào quầy tính tiền: “Ông chủ, vụ án gần đây chú có nghe nói đến không?”
Từ khi thông báo vụ án, đồn cảnh sát các phân cục lập tức nhận được chỉ thị hợp tác hỗ trợ điều tra từ Cảnh cục, tất cả cảnh sát cùng cảnh sát địa phương đều được điều động, tiến hành tổ chức mạng lưới kiểm tra tỉ mỉ đối với khách sạn, cửa hàng, công ty, tổ dân phố trực thuộc khu vực, buổi tối lại có xe cảnh sát đúng giờ tuần tra.
“Có, có nghe nói, có nghe nói, có biến thái.” Ông chủ vội vàng lau tay ra đón, “Bắt được rồi sao?”
“Vẫn chưa, sao nhanh vậy được chú, không phải mỗi ngày đều tăng ca sao.” Một vị cảnh sát nói chuyện, đưa ra áp phích truy nã, phía trên là bức phát hoạ do Tống Văn vẽ, “Ở chỗ chú từng gặp được người này không?”
Ông chủ nhíu mày nhìn bức vẽ, cảm thấy có phần quen mắt, thế nhưng nhất thời lại không nhớ nỗi đã gặp qua ở đâu.
“Không, tôi chưa thấy qua.” Cuối cùng ông vẫn lắc đầu, tựa như đang thôi miên bản thân mà đáp, “Yên tâm đi, chỗ này của tôi tuyệt đối không có ma quỷ biến thái giết người tới, nếu không thì làm ăn thế nào chứ.”
“Vậy chú cẩn thận một chút.” Một vị cảnh sát khác đưa áp phích qua, “Đây, chú dán một cái trước quầy đi, vạn nhất có người biết được thì sao.”
“Được được.” Ông chủ gật đầu, cầm áp phích dùng băng keo hai mặt dán trước quầy tính tiền.
Vị cảnh sát kia nói: “Nếu chú có gặp thì nhớ rõ manh mối rồi gọi đến đường dây nóng nha, hình như còn có tiền thưởng đấy.”
“Được, nhất định, các chú vất vả rồi.” Ông chủ tiễn hai vị cảnh sát đi, quay lại bàn số hai cầm tiền giấy trên mặt bàn, nhỏ giọng thầm nói, “Đến năm nay rồi thế mà vẫn có người trẻ tuổi dùng tiền mặt à.”
Lúc này ở Cục cảnh sát Nam Thành, Cố cục đặc biệt gọi người dọn dẹp căn phòng phòng trống bên cạnh văn phòng cục trưởng làm thành văn phòng chuyên dụng cho vụ án, trên mặt tường dán đầy manh mối, tất cả tư liệu chất thành đống đặt bên cạnh để tiện xem xét. Vì tra vụ án này mà tinh anh của Cục cảnh sát Nam Thành có thể nói là đã xuất hết toàn lực.
Hiệu quả của chương trình rất tốt, rất nhanh đã có rất nhiều cuộc gọi được gọi tới đường dây nóng, chẳng qua thông tin có giá trị tạm thời cũng không có được nhiều.
Mới vừa ăn cơm trưa, đường dây nóng trước mặt Điền Minh đã reng lên, anh ta lập tức cầm ống nghe lên: “Alo, xin chào, đây là Cục cảnh sát Nam Thành, xin hỏi bạn có manh mối liên quan đến vụ án sao?”
“...... Anh nghi ngờ người thuê nhà cách vách anh là kẻ sát nhân kia? Anh ta rình coi anh tắm rửa sao?” Điền Minh nhíu mày lập lại một lần, “À thì, cái đó...... Hung thủ tạm thời không có hứng thứ với giới tính nam.”
Đối phương còn nói vài câu nữa, Điền Minh gật gật đầu, “Đúng, chiều cao một mét tám lăm không hợp với của hung thủ...... Nhưng mà chúng tôi sẽ liên hệ với đồng nghiệp đồn cảnh sát phụ cận qua nhìn một chút. Xin để lại địa chỉ cùng phương thức liên hệ của anh cho chúng tôi với ạ.”
“Cái gì? Không cần qua?” Điền Minh còn muốn nói gì đó thì điện thoại đã thành âm thanh kết thúc, “A, cúp rồi.”
Tống Văn nhìn thoáng qua Điền Minh ủ rũ, không ngoài dự đoán, cuộc gọi này lại là gọi sai. Quan trọng là cuộc gọi kiểu này đã có rất nhiều.
Điền Minh căm giận mở ra sổ ghi chép, viết vào vài nét: “Cuộc gọi thứ mười bảy đến đường dây nóng, cũng không phải......”
“Còn tốt hơn so với mấy cuộc gọi trước, anh không cần phải qua đó một chuyến, ít nhất không cần phải qua đó rồi mới biết là hoàn toàn không liên quan gì.” Phó Lâm Giang bên cạnh nói, “Chung quy chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ thế này, ngoại trừ việc này còn có thể làm được gì không đây?”
Vụ án đã bắt đầu được ba ngày, trừ bỏ thường xuyên có các cuộc gọi đến báo cáo thì bọn họ không có thêm được đầu mối nào mới, cả thành phố tĩnh lặng như nước. Đối với nhóm tinh anh của Cảnh đội mà nói, như hiện tại thì quá bị động, hơn nữa thời gian trôi qua thêm một ngày, bọn họ như cảm nhận được thanh kiếm treo trên đầu họ như gần xuống thêm một chút.
Lục Tư Ngữ ngồi một bên, cẩn thận xem xét báo cáo thăm dò hiện trường vụ án thứ ba, đây đã là lần thứ tư anh lật xem tài liệu này, anh ngẩng đầu lên giữa chồng tư liệu nhìn nhìn Tống Văn.
Tống Văn có cảm giác càng chờ đợi thì người trong phòng này càng cuống cuồng, thở dài đứng ra làm chủ: “Vị giáo sư Trang kia đâu? Gần đây sao không thấy anh ta thế?”
Điền Minh nói: “Giáo sư Trang, người đàn ông bận rộn kia à, gần đây anh ta đang ghi hình chương trình. Nhưng mà anh ta nói khi xong sẽ đến bên này, nếu có tiến triển hay khó khăn gì cũng có thể liên lạc với anh ta.”
Trương Tử Tề nói: “Ài, lúc trước tôi nghe nói anh ta không muốn lên chương trình thảo luận vụ án này, không tiện tiết lộ chi tiết điều tra, tôi còn tưởng là thật cơ, thế nhưng chờ khi lãnh đạo phê duyệt lên được chương trình thì, thôi tôi không nói nữa.”
Tống Văn ngẩng đầu hỏi: “Đã bảo đảm bức phát hoạ được phát xuống rồi sao?”
Phó Lâm Giang buông lỏng tay nói: “Đúng vậy, các cảnh sát của đồn cảnh sát phân cục đều đang lần lượt tuần tra ở các giao lộ, bức phát hoạ chân dung thì đã phát đến tổ dân phố, công ty, ngay cả quầy hàng nhỏ cũng không buông tha, chỉ là đến bây giờ vẫn không có một manh mối hữu hiệu nào. Hung thủ này không lẽ chỉ sống trong chân không, không có thân thích bạn bè, không gặp gỡ người qua đường nào, chỉ có buổi tối mới ra ngoài gây án sao?”
Tống Văn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta chỉ có một nhân chứng, lại không có ảnh chụp hay hình ảnh cameras, có thể các đặc thù chưa được rõ ràng.” Cậu tuyệt đối tin tưởng kỹ thuật vẽ tranh của mình, tuy nhiên điều kiện có hạn, ra được một bức chân dung giống nghi phạm cũng chưa chắc có thể giúp bọn họ bắt được hung thủ.
Lục Tư Ngữ ở một bên nhẹ giọng nói: “Mọi người không có ấn tượng với người mình ngẫu nhiên gặp được, mà người bình thường lại có một lối suy nghĩ sai lầm, chính là cảm thấy người mình quen biết không có khả năng là tội phạm.”
Hung thủ kia, có thể vừa lúc đang ở trong điểm mù quan sát của mọi người.
Bên cạnh mọi người nhất định sẽ có vài người luôn làm cho người khác nhớ đến, học sinh có thành tích không tốt ngồi ở góc lớp, đồng nghiệp khó mà nói đến ở văn phòng, bọn họ giống như là người trong suốt, mỗi ngày đều bên cạnh bạn, thế nhưng đến thời điểm mấu chốt thì ngay cả tên họ bạn cũng không thể nhớ được.
Phó Lâm Giang gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Hung thủ này bình thường nhất định rất im lặng, không gây nên sự chú ý của người khác.”
Trương Tử Tề suy nghĩ hỏi: “Chúng ta có thể kiểm tra dấu vân tay của nam giới ở độ tuổi thích hợp trong toàn bộ khu vực không?”
Điền Minh trước tiên phủ nhận: “Cậu có biết trong thành phố có bao nhiêu nam giới trong độ tuổi thích hợp không? Hơn nữa tính lưu động trong thành phố lớn như vậy, chúng ta lấy đâu ra cảnh lực, lao vào mấy tháng cũng không chắc sẽ có kết quả......”
Tống Văn nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Nhưng mà chúng ta cũng không thể cứ đợi mãi như thế, không thì bố trí mồi nhử đi. An bài một số nữ cảnh sát ban đêm đi lại ở phụ cận, phối hợp tuần tra, vẫn tốt hơn so với ngồi chờ chết.”
Điền Minh nghe thấy thì hứng thú: “Ấy, hành động này tôi thích, ôm cây đợi thỏ đúng không? Nhưng chúng ta bố trí phòng vệ ở đâu mới đủ đụng vào phạm vi của hung thủ?”
Tống Văn nhìn bản đồ phân khu Nam Thành trên tường: “Căn cứ vào lý luận chu vi hình tròn, chúng ta đã biết được phạm vi hoạt động của hung thủ, hắn sẽ tránh đến những chỗ mình từng phạm tội, những nơi còn lại loại trừ những địa điểm phồn hoa, chúng ta sẽ chia nhỏ bản đồ ra, chia thành tổ nhỏ, thiết lập mai phục. Sau đó sẽ để một số cảnh sát nữ mang theo bộ đàm đi qua các nơi.”
“Hung thủ sẽ mắc câu sao?” Phó Lâm Giang có hơi lo lắng.
Tống Văn nói: “Không chắc chắn, nhưng đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, thử xem mới biết được có hiệu quả hay không. Tóm lại, tăng cường tuần tra ban đêm sẽ giúp chúng ta cách hung thủ gần hơn một chút nữa.”
~ Hết chương 115 ~