HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
SÁT SƯ YẾN
_______________
Vì thế Đàm San là người đầu tiên bị gọi vào căn phòng cách vách.
Cô sợ sêt bước vào phòng, cảm giác hoàn toàn bất đồng với khi đi vào phòng của học trò mình.
Căn phòng riêng này rất lớn, cách phòng riêng của bọn họ dùng cơm hai căn.
Phòng này là loại phòng suit, xem như là phòng lớn nhất của nhà hàng Minh Nguyệt, nhân viên đã giúp bọn họ quét dọn bên trong, đem thêm bàn cùng ghế dựa vào, tuy đơn sơ nhưng cũng đủ dùng tạm thời.
Tống Văn vừa nãy đã thử nghiệm, bên trong quả nhiên vô cùng cách âm giống như lời của nhân viên nhà hàng nói, đứng ở cửa hoàn toàn không nghe được người bên trong đang nói gì.
Trương Tử Tề ở bên ngoài phụ trách canh gác, hai người Trình Mặc và Tống Văn ngồi ở một cái bàn đối diện với Đàm San, Lục Tư Ngữ ngồi phía sau Tống Văn, anh mở bút ghi âm, tựa như để dự phòng cho quá trình thẩm vấn, tiếp đó là mở sổ ra ghi chép.
Đàm San vừa vào, Trình Mặc đã khách sáo nói: “Ôi chao cô Đàm, đã lâu không gặp, chuyện hôm nay cũng là đúng dịp, tôi nghe nói chuyện bên này liền chạy qua. Xin cô nén bi thương......”
Đàm San thấy người quen thì thả lỏng hơn, mở miệng nói: “Rất cảm ơn ba Trình. Trình Thành gần đây học tập rất tốt, tiến bộ rất nhiều......”
Trình Mặc tiếp tục: “Vẫn phải làm phiền cô Đàm rồi, con tôi tôi biết chứ, tính chủ động của nó kém lắm......”
Mắt thấy cuộc thẩm vấn sắp trở thành cuộc họp phụ huynh, Tống Văn ở bên cạnh khụ một tiếng.
Trình Mặc lúc này mới nói: “Cô Đàm, cô đừng khẩn trương, có gì cứ nói đó, tôi và đồng nghiệp tôi đều ở đây, sẽ không oan uổng cho người tốt đâu.”
Đàm San vẫn căng thẳng, gương mặt trắng bệch. Mặt cô rất nhỏ, mắt mũi đều nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn sẽ khiến cho người khác cảm thấy cô là người ngoan ngoãn dịu dàng ít nói, dù là cô giáo thì cũng thiếu dứt khoát, cũng không biết có thể kìm hãm được những học sinh nghịch ngợm trong lớp hay không.
Đàm San ngẩng đầu nhìn Tống Văn, lại nhìn sang Lục Tư Ngữ, hai cảnh sát này vừa nãy cô đã gặp qua. Cô khẩn trương xoắn ngón tay mình, hít sâu một hơi, cố gắng biến trận địa này trở thành buổi phỏng vấn giáo viên.
Cuộc phỏng vấn giáo viên ở trường trước đây cũng được thực hiện trong căn phòng giống với hiện giờ, trước mặt là một cái bàn cùng ba vị giám khảo nói năng thận trọng ngồi trước mặt.
Trường cấp hai số 1 Nam Thành là trường trọng điểm của thành phố, giáo viên muốn được nhận vào trường thì phải thông qua tầng tầng lớp lớp cuộc thi sàng lọc, Đàm San không thể nghi ngờ là người xuất sắc, cho dù là thành tích cuộc thi, đánh giá lớp học công khai, chuẩn bị lớp học hay viết giáo án thì đều ưu tú hơn những người ứng tuyển cùng đợt. Có thể nói có đã phải vượt qua trăm ngàn khó khăn mới đến được vòng phỏng vấn cuối cùng kia.
Đó đã là chuyện của ba năm về trước, chỉ có điều đến giờ Đàm San vẫn còn nhớ rõ câu hỏi mà người phỏng vấn đã hỏi cô. Sau khi hỏi xong những câu hỏi liên quan đến nghiệp vụ, có một người phỏng vấn đột nhiên hỏi cô: “Đàm San, em muốn trở thành một người giáo viên thế nào?”
Ngồi đối diện với cô là một người phụ nữ lớn tuổi, làn da hơi khô rám như quả cam bị phơi nắng, mặt bà đều căng chặt từ đầu đến cuối làm cho người khác không nhìn ra được bà đang hài lòng hay đang cảm thấy bất mãn.
Đàm San ổn định giọng nói, cất giọng nói: “Trở thành một giáo viên chính là nguyện vọng cũng như là kế hoạch nghề nghiệp từ trước đến nay của em, vì nó mà em đã làm tốt tất cả mọi chuẩn bị. Em muốn trở thành một giáo viên tốt, một người khiến cho học sinh yêu thích, một giáo viên được phụ huynh yêu quý, em sẽ tuỳ theo trình độ mà dạy, đem hết những gì em biết truyền đạt cho học sinh của mình, sẽ trở thành người dẫn đường, quan tâm đến cuộc sống của các em ấy......”
Câu trả lời của cô còn chưa nói xong thì đã bị người phỏng vấn cắt ngang: “Tôi nghe nói, Trương Đông Mai từng là chủ nhiệm lớp của em sao?”
Đàm San khi đó sửng sốt một chút, “Đúng vậy ạ.”
“Em đánh giá thế nào về cô Trương.”
“Cô ấy...... Cô ấy dạy toán rất giỏi, cô Trương cũng rất am hiểu tình hình của từng học sinh, bình thường cô ấy rất chăm chỉ, nhưng có chút nghiêm khắc, khi đó em là lớp trưởng của lớp, đồng thời cũng là cán sự môn toán......”
Đàm San không biết thế nào mà tay chân bắt đầu lạnh toát, trên mặt cũng cứng ngắt. Lớp học công khai, phỏng vấn cô đều đã có chuẩn bị, chỉ là cô không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này, cô ngẩng đầu lên, trong mắt có chút sợ hãi, lắp bắp trả lời.
Ngay lúc cô cho rằng câu trả lời của mình không tốt, có lẽ sẽ không vượt qua được cuộc phỏng vấn lần này thì đối phương lại mở miệng.
Người phỏng vấn ở đối diện vẫn là vẻ mặt nghiêm túc đỡ mắt kính: “Cô Trương là một giáo viên có thành tích kiểm tra đánh giá tốt nhất vài năm gần đây của Nam Thành, tôi nghĩ đệ tử đắc ý nhất của cô ý thì nhất định sẽ không kém được, hy vọng cô Đàm có thể mang đến thành tích xuất sắc nhất cho lớp học. Hoan nghênh em gia nhập trường chúng tôi, phòng Giáo vụ sẽ thông báo thời gian đến em sau nhé.”
Đàm San ý thức được, cô đã thông qua cuộc phỏng vấn, cô đứng lên mà chân đã tê rần, cô rốt cục cũng đã được toại nguyện nhận lấy công việc này, thế nhưng không biết vì sao, lúc đó một chút cao hứng cô cũng không có.
Hoá ra giáo viên mà bọn họ cần chính là người như Trương Đông Mai, vài năm trước là như thế, sau này cũng vẫn là như vậy.
Chờ mong dạt dào bỗng nhiên bị hoang mang mờ mịt bủa vây.
Cô giống như đang bước trên một con đường không tên tràn đầy gai góc......
Lúc này, Đàm San ngồi trong phòng không biết thế nào mà bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, cô nháy nháy mắt, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần kết thúc việc nhớ lại.
Đàm San nhìn ba vị cảnh sát trước mặt, chuẩn bị tốt câu trả lời.
Tống Văn bắt đầu hỏi trước: “Tôi muốn hỏi, buổi tụ họp hôm nay là do ai tổ chức?”
Đàm San chần chừ một lát: “Là tôi.” Cơ thể cô giật giật, “Ngày nghỉ Quốc khánh là mười năm ngày chúng tôi tốt nghiệp.”
“Cho nên, những người khác là do cô thông báo sao?”
“Phải......” Đàm San gật đầu, “Chúng tôi có một nhóm, tôi tìm được phương thức liên hệ của bọn họ trong nhóm này và đi hỏi từng người một, nhưng mà nhà hàng là do Tiền thiếu phụ trách......”
Lục Tư Ngữ ghi chép, đánh một dấu sao vào tên Tiền Giang.
“Cô hỏi công khai trong nhóm sao?” Tống Văn hỏi cô.
Đàm San tạm dừng một chút rồi lắc đầu: “Nhóm của chúng tôi đã nhiều năm không có ai nói gì rồi, tất cả mọi người đều là nói chuyện riêng thôi.”
“Vậy cô chọn những người này thế nào? Là liên lạc với người có quan hệ tốt với cô sao?” Tống Văn tò mò hỏi. Một lớp học có nhiều người như vậy, cậu có hơi tò mò với tiêu chuẩn chọn người này, muốn từ đó tìm ra được manh mối hoặc quy luật gì đó.
Đàm San nói: “Lớp chúng tôi có khá nhiều người sau khi thi đại học xong thì đi du học, những người đêm nay đều là tôi biết còn ở Nam Thành, và họ sẽ quay về trong kỳ nghỉ. Hơn nữa cho dù là năm đó hay hiện giờ thì họ đều có quan hệ không tồi với cô Trương, là những học trò còn giữ liên lạc......”
Tống Văn có phần nghi ngờ với đáp án này nhưng Lục Tư Ngữ lại không tỏ vẻ gì, anh một bên nghe, một bên cấp tốc viết vào sổ.
Tống Văn tiếp tục hỏi: “Năm đó cô là lớp trưởng sao?”
“Đúng, mười năm trước cô Trương là chủ nhiệm lớp chúng tôi, là giáo viên dạy toán, tôi vừa là lớp trưởng, vừa là cán sự môn Toán của lớp.”
“Vậy lúc đó thành tích của cô chắc chắn là tốt lắm nhỉ?”
“Mỗi lần thi tôi đều có thể vào top 5...... Nhưng thật ra Triệu Vũ Lượng mới là người thường xuyên đứng nhất trong lớp.”
Đối với chuyện này, trong kí ức của Đàm San vẫn còn rất mới mẻ, khi đó Triệu Vũ Lượng ở trước mặt cô tựa như là một khoảng cách không thể nào vượt qua được, vô luận cô cố gắng cỡ nào, số đề làm nhiều bao nhiêu thì vẫn không cách nào vượt qua được cậu ta. Cho dù là...... Triệu Vũ Lượng thay đổi chỗ ngồi, lại gặp phải chuyện kia trong lúc thi thì cô vẫn không thể đánh bại được đối thủ này.
“Cô đánh giá thế nào về bọn họ? Có ấn tượng gì không?” Tống Văn hỏi cô.
“Trong nhà Tiền Giang rất có tiền, lúc sinh nhật cậu ấy hồi cấp hai đã từng mời toàn bộ lớp chúng tôi đến biệt thự nhà cậu ấy ăn cơm, lúc ăn cơm xong còn kéo tấm rèm trong sảnh lên để nhìn tiếng chuông trong đêm khuya.”
“Triệu Vũ Lượng, thành tích học tập vô cùng tốt, nhưng mà khi đó người nhà cậu ấy hình như không mấy quản cậu ấy, hồi học cấp hai cậu ấy còn học hút thuốc.”
“Mạnh Điềm Điềm hồi cấp hai là một cô nàng tomboy với mái tóc ngắn, sau này lên trung học thì cậu ấy học nghệ thuật rồi tham gia kỳ thi nghệ thuật.”
“Thời đi học, Mĩ Vân là hoa khôi của lớp, cậu ấy cùng chị gái đều học trường chúng tôi, chị gái lớn hơn cậu ấy một tuổi, hai người thường xuyên hợp tác làm MC cho các hoạt động ở trường, là một cặp chị em nổi tiếng ở trường chúng tôi.”
Đàm San nhớ lại, đánh giá qua một lần bạn học mình.
“Các anh chị đều là học sinh mà cô giáo yêu thích nhất trong lớp sao?” Tống Văn tiếp tục hỏi, Đàm San hiện nói thế này thì dường như hình tượng của họ mới dần trở nên cụ thể hơn.
Đàm San lưỡng lự một lát: “Giáo viên đa số đều sẽ thích những học sinh nghe lời, thành tích học tập tốt, hoặc là lớn lên đẹp......”
Đây là một câu nói thật nhưng lại làm cho Trình Mặc nhớ tới thằng nhóc thành tích học tập bình thường, diện mạo cũng vừa bình thường vừa có chút như con gấu con của nhà mình. Anh ta nói với Tống Văn bên cạnh: “Tống đội à, tôi thấy tình huống cơ bản cũng hỏi gần được rồi, chúng ta hỏi chuyện đêm nay đi.”
Vừa nói ra câu này, Trình Mặc liền chủ động đứng lên hỏi: “Cô giáo Đàm, buổi tối hôm nay cô đến đây vào lúc mấy giờ? Đã xảy ra những chuyện gì?”
Theo quan điểm của anh ta, đây mới là vấn đề nên hỏi đương sự trong cuộc thẩm vấn truyền thống.
“Tối nay chúng tôi hẹn nhau lúc năm giờ rưỡi, thời điểm tôi và cô Trương đến đây thì mọi người đã đến, tiếp đó thì mọi người giao lưu về tình hình gần đây, mấy năm nay đã đi những đâu, làm gì, sau nữa thì đều là tự nói về chuyện của bản thân. Mạnh Điềm Điềm nói vài chuyện về lúc quay phim của cậu ấy, Tiền Giang thì muốn xin chữ ký của cậu ấy, Cơ Mĩ Vân nói đến chuyện dự định mời bạn học đến dự hôn lễ của mình, bác sĩ Triệu Vũ Lượng thì sắp tốt nghiệp, chuẩn bị được đứng giảng ở đại học Bắc Kinh......”
“Được rồi.” Tống Văn ngắt lời cô, miêu tả thế này thật sự là không cần thiết, chuẩn mực này cứ như đang làm một bài văn mẫu vậy, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không biết Đàm San có đang nói thật hay không. Cậu có khuynh hướng sẽ hỏi về chi tiết nhiều hơn, tuy những chi tiết này nghe qua có vẻ không liên quan nhưng nó lại có liên hệ tới hướng đi của vụ án, cũng sẽ có thể nghe ra được lời nói dối trong đó.
Tống Văn cầm lại quyền chủ động hỏi: “Bánh ngọt là do ai mua tới?”
Đàm San nói: “Là Triệu Vũ Lượng, hẳn là của một cửa hàng bánh nổi tiếng.”
“Trong quá trình ăn cơm, các anh chị đã khoá cửa nửa tiếng?”
“Nhân viên đi tới đi lui có phần ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chúng tôi, khi thức ăn đã lên đủ chúng tôi liền khoá cửa lại.”
“Sau khi đóng cửa, các anh chị đã tán gẫu những gì?”
“Khi đó mọi người đều đã uống hơi nhiều.” Đàm San do dự, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Tống Văn, mở miệng nói, “Chúng tôi chơi thật hay thách......”
Tống Văn nghe đến đây thì mở miệng nói: “Sau mười năm chắc mọi người nhất định sẽ nói vài chuyện mà năm đó không dám nói đúng không?”
Vẻ mặt Đàm San xuất hiện một tia căng thẳng: “Vừa nãy tôi cũng uống nhiều rượu nên không nhớ rõ lắm.” Sau đó cô cúi thấp đầu, “Chỉ nhớ rõ Triệu Vũ Lượng uống nhiều lắm, cậu ấy còn nói ngày xưa đã từng thích Mỹ Nhân.” (Tui không hiểu sao từ đây toàn là Mỹ Nhân thôi).
“Vậy Mỹ Nhân thì sao? Cô ấy trả lời thế nào?” Tống Văn đầy hứng thú nhìn cô.
Sau mười năm mới gặp lại bạn bè, người mình thầm mến đang ở trước mặt, lại còn sắp kết hôn, quả thật là đủ kích bạo.
“Mỹ Nhân không để ý tới cậu ấy, Tiền Giang còn nói đùa ngày xưa ai mà không thích Mỹ Nhân chứ, đề tài này cứ vậy mà bị bỏ qua.” Đàm San cúi đầu nói.
Trình Mặc thấy Tống Văn lại định bát quái thì kéo đề tài trở về: “Sau đó thì mọi người làm gì?”
Đàm San nói: “Sau đó thì ăn cơm, chia bánh ngọt, ăn xong bánh thì bữa cơm cũng kết thúc. Cô Trương uống nhiều, tôi tốt bụng nên đỡ cô giáo đi đến nhà vệ sinh, Mạnh Điềm Điềm cũng uống khá nhiều, hơn nữa cậu ấy còn sợ bị người khác nhìn thấy nên đi đến gian phòng kế bên. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì nói ngày mai có lớp nên phải rời đi, rồi tôi cầm túi đi xuống lầu trước...... Thì chuyện kia đã xảy ra.”
Tống Văn hỏi: “Cô đi cùng cô Trương đến nhưng sao không chờ bà ấy cùng quay về?”
Đàm San trả lời: “Tôi nghĩ bà ấy còn muốn ôn chuyện với những bạn học khác, nên không chờ bà ấy.”
Tống Văn ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Tư Ngữ đã ghi chép được vài tờ, mở miệng nói: “Cảm ơn cô đã phối hợp, cô về trước đi.”
Chờ khi Đàm San rời khỏi chỗ ngồi, Tống Văn đã có chút không chịu nổi quay đầu lại nói với Trình Mặc: “Đội trưởng Trình, tôi biết Đàm San là giáo viên dạy ngữ văn, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp của con anh, thế nhưng Đàm San hiện giờ vẫn chưa thể được loại trừ khỏi danh sách nghi phạm, chuyện tối nay khẳng định là không hề đơn giản như vậy. Cô ấy vẫn có chỗ đang giấu diếm, anh lại chuyển đề tài đi, cái này thì hỏi được cái gì chứ.”
Trình Mặc tuy rằng chức vụ hiện tại thấp hơn Tống Văn một bậc nhưng lại cậy mình nhiều tuổi nói: “Vụ án này tôi cảm thấy rất đơn giản, cô giáo Trương uống nhiều rượu, chuyện té lầu này nói không chừng là chuyện ngoài ý muốn thôi. Những học sinh này đều là học trò tâm đắc nhất của cô ấy, người dân nước ta từ trước đến này đều là tôn sư trọng đạo, bọn họ vì sao lại muốn giết chết cô giáo của mình chứ? Không có lý do giết người, chúng ta chỉ cần chứng minh được những người này không hề có động cơ giết người, là có thể kết luận tử vong ngoài ý muốn.”
Tống Văn thở dài, đường não của cậu cùng với vị cảnh sát này căn bản là không cùng một kênh: “Trong lúc hỏi thăm chúng tôi đã phát hiện ra một vài vấn đề, những người bạn học họp mặt này, đã mười năm không gặp nhưng không hề chụp ảnh hay quay video gì cả, có thể bọn họ đã chụp nhưng lại không muốn cho chúng ta xem.”
Trình Mặc nói: “Có thể bọn họ không thích chụp ảnh thì sao? Tôi cũng không thích chụp nè.”
“Một người hai người không thích thì tạm giải thích được, nếu mọi người đều không thích chụp thì có chỗ kỳ lạ, lại còn tỏ vẻ mình không chụp ảnh, còn rất mâu thuẫn đối với chuyện này, vậy thì càng có vấn đề.” Tống Văn nêu ví dụ, “Thẩm vấn vừa nãy của Đàm San anh cũng thấy rồi đó.”
Trình Mặc gật đầu: “Nghe ra được, đều là miêu tả bình thường.”
“Ngoại trừ những miêu tả cần thiết thì cô ấy không hề chủ động nhắc đến người chết một câu nào, bữa tiệc này cô giáo hẳn mới là nhân vật chính, những cái cô ấy nói đa số đều là nói về bạn học, vì sao lại tránh nói đến cô giáo?” Tống Văn hỏi Trình Mặc.
Trong cuộc đối thoại với Đàm San vừa rồi, số lần Đàm San nhắc tới cô Trương có thể đếm trên đầu ngón tay, vô luận là quá khứ hay hiện tại, dường như cô ấy đều cố ý vô trình lảng tránh.
“Thì...... Người vừa mới qua đời, cô ấy chắc đang kiêng kị thôi, cô Trương không chỉ là cô giáo mà còn là đồng nghiệp của cô ấy, chắc hẳn trong lòng cũng không dễ chịu. Hơn nữa, câu trả lời của cô ấy không phải đều là trả lời câu hỏi của cậu sao?” Trình Mặc nói xong nhìn về phía Tống Văn, sau đó anh ta giống như mới nhớ tới Tống Văn đã được thăng chức, rất nhanh đã lui bước, “Được rồi, chi đội trưởng Tống, tôi chỉ là dựa theo hiểu biết của tôi về cô Đàm mà thôi, cảm thấy thái độ làm người của cô ấy là một tấm gương giáo viên tốt, không giống như là hung thủ. Đương nhiên đó chỉ là kết luận chủ quan của tôi, tôi biết rõ không nên dùng phán đoán của mình làm tiêu chuẩn xử án. Trong những người này tôi chỉ quen biết với cô giáo Đàm, không hề quen biết với những người khác, kế tiếp cậu chủ thẩm đi, tôi không hỏi là được.”
Quả nhiên là con cáo già chuyên nghiệp, rõ ràng anh ta là người làm rối loạn lên vậy mà lại làm như bản thân mình là người chủ động nhượng bộ, hơn nữa anh ta lời khen lời nói xấu gì cũng đều nói hết...... Trình Mặc lớn hơn Tống Văn 20 tuổi, là một lão cảnh sát, đội trưởng nhiều kinh nghiệm ở Cảnh cục, bình thường lại không thích qua lại với hai đội còn lại, đối mặt với một cấp dưới nhiều tuổi hơn mình như thế, Tống Văn thật khó mà nói được gì.
Lục Tư Ngữ mặt không chút biểu tình ngồi ở phía sau yên lặng nghe bọn họ tôi một câu anh một câu. Đang nghe đến đó thì diện thoại anh vang lên, Lục Tư Ngữ vội vàng nhận điện thoại, đối diện là một giọng nói trẻ tuổi: “Ngài Lục đúng không? Hàng ông chủ Tào gửi cho ngài đã đến, làm phiền ngài xuống lầu nhận hàng.”
Lục Tư Ngữ tắt điện thoại, nhìn thời gian, hiện giờ mới bảy giờ năm mươi phút, còn sớm hơn vài phút so với thời gian anh dự tính, bọn họ cũng chỉ mới hỏi được một người, hiệu suất của ông chủ Tào quả thật ghê gớm.
Lục Tư Ngữ đặt sổ ghi chép xuống bàn, đứng lên nói với Tống Văn: “Tôi xuống lầu nhận hàng nhé.”
Tống Văn cả kinh: “A? Mới có bao lâu chứ, cơm chiều với bỏng ngô vẫn không đút no được anh sao, anh mua gì thế?” Cậu tự hỏi một lát lại cảm thấy không đúng, đứng dậy nói: “Ấy từ từ đã, tôi đi với anh.”
Tống Văn đi hai bước thì quay lại nói, “Trình đội, anh chờ được thì chờ nhé, hay anh muốn thẩm vấn trước cũng được.”
Trình Mặc cũng không rõ hai người này đang làm gì, lời bọn họ nói cũng nghe không hiểu, chỉ thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài. Anh ta nhìn bóng lưng hai người mà thở dài, tựa như đang cảm thấy người trẻ tuổi làm việc không hề chuyên tâm gì cả, hỏi được một nửa đã chuồn đi mất.
Ngoài hành lang nhà hàng, Tống Văn bước nhanh đuổi theo Lục Tư Ngữ. Lục Tư Ngữ xoay người nhìn Tống Văn, mở miệng hỏi: “Cậu sao cũng đi theo tôi thế?”
“Để Trình đội đợi đi.” Tống Văn đi theo Lục Tư Ngữ xuống dưới, “Anh này, rốt cục anh mua gì thế?”
Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt nói: “Mua điện thoại......”
Tống Văn lập tức ngầm hiểu: “Anh tìm được điện thoại của Tiền Giang rồi ư?”
Lục Tư Ngữ nói: “Có khả năng.”
“Đi nào, thật có bản lĩnh, là tìm được từ đâu thế?” Tống Văn tò mò truy hỏi.
“Từ...... Trong tay kẻ trộm......” Lục Tư Ngữ không kiêng dè cậu, nhưng cũng không nói tỉ mỉ. Con đường anh đi không phải phổ thông nên cần phải nghĩ phương pháp khác.
Tống Văn: “......” Cậu trầm mặc một lát, “Tang vật không có cách nào trở thành vật chứng được.”
Lục Tư Ngữ nói: “Báo cáo đương nhiên không thể viết vậy rồi, chúng ta chỉ là xuống lấy hàng giao, tiện đường nhặt được điện thoại.”
Tống Văn: “Tốt thật, sau này tôi không sợ mất điện thoại nữa rồi......”
Hai người xuống lầu, đã có một đứa nhỏ nhìn qua khoảng hơn mười tuổi đứng chờ sẵn, thấy hai người họ đi ra liền qua đón: “Là ngài Lục đúng không?”
Lục Tư Ngữ gật đầu, đứa nhỏ kia lập tức đưa mã thanh toán cho Lục Tư Ngữ quét, sau đó mới nhét điện thoại cho anh: “Mật khẩu điện thoại là 000630, ông chủ Tào dặn tin tức này tặng miễn phí cho các anh.”
Lục Tư Ngữ cầm điện thoại nhập mật khẩu đứa bé nói, vừa nhập xong quả nhiên đã mở được, mở WeChat và lịch sử ra, đúng là điện thoại của Tiền Giang. Vừa ngẩng đầu lên thì đứa nhỏ kia đã hoà vào dòng người đi mất, không biết đã đi đến nơi nào.
Tống Văn đứng bên cạnh mà kinh hãi: “Phòng kỹ thuật chúng ta cũng không phá được mật khẩu với tốc độ này đúng không?”
Lục Tư Ngữ gật đầu: “Dòng mới nhất này đoán chừng bọn họ phải giày vò tầm nửa tháng.” Vừa nói anh vừa mở album ảnh trong điện thoại, bên trong rõ ràng có vài đoạn video, thời gian quay chính là đêm nay.
“Bọn họ quả nhiên đã chụp mấy thứ này?” Tống Văn lại gần nhìn.
Lục Tư Ngữ gật đầu, nhấn nút phát.
Trước khi nhìn thấy đoạn video này bọn họ không hề nghĩ nội dung của video sẽ thế này, xem xong đoạn video vài phút ngắn ngủi, Lục Tư Ngữ cùng Lục Tư Ngữ đều nhất thời lâm vào trầm mặc, ba đoạn video ngắn đã làm cho sau lưng bọn họ rét run.
Giáo viên và học sinh, cuộc gặp mặt sau mười năm xa cách, ngồi chung trong một căn phòng, đồ uống, bánh ngọt, thức ăn tinh xảo, dưới vẻ mặt bình tĩnh không ngờ lại có thể che dấu một sự thật như vậy......
Nghĩ đến đến câu hỏi vừa hỏi, mày Tống Văn nhướng lên, cậu đón gió đêm, híp mắt nhìn về phía dòng người bắt đầu đông dần lên trên phần đường cho người đi bộ, nhẹ giọng nói: “Thật thú vị......”
~ Hết chương 134 ~