Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 138: Chương 138: Chương 137




Hiện tại nhắc đến những chuyện này, Tiền Giang vẫn cảm thấy đầy ngột ngạt choáng váng, dường như đại não đang chống lại thân thể anh ta, không muốn để anh ta nhớ lại những chuyện kia, thế nhưng từng ký ức nhỏ đều đã khắc sâu vào trong xương tuỷ.

Đặc biệt hôm nay, sau khi gặp lại những bạn học nhiều năm không thấy, sau khi gặp được Trương Đông Mai, những ký ức này thậm chí còn trở nên sống động hơn.

Trong phòng thẩm vấn nhất thời lặng ngắt.

Tống Văn có chút ngờ vực: “Tôi rất tiếc khi nghe những lời này, nếu tình huống anh nói là thật, thì tôi cũng cho rằng Trương Đông Mai đã sai. Thế nhưng vì sao khi đó không ai ngăn cản bà ấy?” Ở hiện tại, nếu chuyện này xảy ra thì khiến người khác khó mà tưởng tượng được.

Tiền Giang cười khổ: “Bởi vì thành tích lớp chúng tôi tốt, hiệu trưởng và phụ huynh đều đứng về phía bà ta, thậm chí hiệu trưởng có cố ý che chở bà ta. Những đứa nhỏ bị bà ta đe doạ nên nào dám nói ra tình huống thực tế trong lớp chứ. Với lại, đứa trẻ mười năm trước làm sao quý bằng hiện giờ, rất nhiều cha mẹ trình độ không cao thậm chí còn cho rằng cách xử phạt thể xác cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”

Anh ta thở dài một hơi, “Ba tôi khi đó còn đi tìm giáo viên, đưa tiền cho bà ta, nhờ bà ta quản tôi nghiêm hơn, nhưng nào biết rằng nhìn thấy bà ta tôi chỉ muốn đi nhảy lầu......”

Tiền Giang nói đến đây thì nghiêng đầu, ra vẻ thoải mái mà nhún vai: “Thời cấp hai, bà ta đã dùng các quy tắc của thế giới người trưởng thành để nghiền ép chúng tôi, bà ta nói cho chúng tôi biết, việc này xảy ra ở lớp là chuyện bình thường, đó là sự chọn lọc tự nhiên, chỉ những học sinh còn sống sót sau cuộc cạnh tranh tàn khốc mới là người xuất sắc nhất, chúng tôi tựa như đã phải sớm bước chân vào thế giới của người trưởng thành, mỗi ngày đều phải nghĩ đủ cách nếu muốn sống sót. Nên là, chuyện hôm nay chúng tôi làm với bà ta chẳng là gì so với những chuyện bà ta làm với chúng tôi năm xưa cả.”

Đối với học sinh mà nói, bọn họ khi đó chỉ mới hơn mười tuổi, không có sức phản kháng, bọn họ nhìn cô giáo của mình mà trong mắt tràn đầy sợ hãi, chính người này đã dùng những quy tắc cùng thủ đoạn trong thế giới của người lớn để làm tổn thương bọn họ, hơn nữa bà ta còn đứng ở điểm cao nhất, không thể khiêu khích vào. Ba năm dài đằng đẵng trở thành khoảng thời gian cực hình, người giáo viên được cho là hoà ái đã trở thành cơn ác mộng của bọn họ.

Hiện giờ mọi người đều là người trưởng thành, ở đây thảo luận chuyện này, đều xác định rất rõ rằng hành vi của Trương Đông Mai là sai lầm, cũng sẽ nghĩ ra biện pháp làm thế nào để ngăn lại được, thế nhưng với bọn nhỏ lúc ấy mà nói, lời nói của giáo viên chính là thánh chỉ, không phân biệt phải trái, một câu gọi cha mẹ thậm chí còn hữu dụng hơn gọi cảnh sát đến bắt.

Dưới sự dạy dỗ của một “giáo viên nghiêm khắc” như thế, bọn nhỏ ngoại trừ cố gắng thích ứng với các quy tắc của bà ta thì căn bản là không còn cách nào khác.

Tống Văn nhất thời trầm mặc, trong quá khứ, nền giáo dục của chúng ta đã đi một con đường vòng, mọi người đã quen với việc dùng điểm số trong lớp để đánh giá chất lượng giáo viên, cũng đã quen với việc dùng thành tích để đánh giá học sinh. Đây là một phương pháp vừa độc đoán lại vừa khắc nghiệt.

Con đường giáo dục ba mươi năm, thế mà chỉ dùng đúng một thế hệ học sinh làm vật thí nghiệm, trải ra con đường mà mình đi.

Có hàng chục triệu giáo viên trong nước, mà số người giống với Trương Đông Mai có lẽ không phải là con số nhỏ.

Mỗi người từ tiểu học, cấp hai rồi đến cấp ba có thể sẽ gặp được hơn mười giáo viên khác nhau, mà tỷ lệ gặp phải một giáo viên như Trương Đông Mai trong đó là bao nhiêu?

Mọi người đều nói tôn sư trọng đạo, thế nhưng nên tôn loại sư nào? Nên trọng những ai?

Nghe xong miêu tả của Tiền Giang, trên mặt Trình Mặc trực tiếp xuất hiện sự dao động, thời gian dài làm học sinh, hiện giờ lại là phụ huynh, anh ta luôn rất thuận lợi khiến cho lúc này khó mà có thể lý giải được chuyện như vậy sẽ phát sinh.

Lục Tư Ngữ ngồi một bên cầm bút từ lâu, mặt không chút thay đổi mà ghi chép, tựa như bất kể là chuyện gì cũng sẽ không làm anh ngạc nhiên được.

“Tôi biết, tâm hồn của các anh chị đã bị tổn thương, nhưng...... “, Tống Văn suy nghĩ nên trình bày quan điểm của mình thế nào, cậu mở miệng nói ra bốn chữ, “Tội không đáng chết.”

Nếu lời miêu tả của Tiền Giang là thật, vậy thì Trương Đông Mai không phải là một giáo viên tốt, thủ đoạn bà ta dùng làm cho người khác chán ghét, cũng khiến cho học sinh sợ hãi.

Chẳng qua hành vi của bà ta chưa gây nguy hại đến sinh mệnh của học sinh, hơn nữa tất cả những gì bà ta làm...... Nên đánh giá thế nào đây. Nếu đặt trong mắt của phụ huynh cùng người qua đường thì có thể sẽ nhận được mỗi một đánh giá, vì tốt cho học sinh.

Cậu hiểu được sự biến thái của Trương Đông Mai, nhưng vẫn cho rằng tội không đáng chết.

Cậu lý giải được nguyên nhân ngược đãi của giáo viên, chỉ là cậu vẫn như cũ không cho rằng hành vi này là đúng.

Một vị giáo viên không tốt sẽ dạy ra một nhóm học sinh xấu.

Trương Đông Mai đúng là đã khiến cho học sinh của mình hận bản thân bà đến tận xương tuỷ, thế nhưng nếu vì vậy mà phải trả giá bằng mạng sống thì lại làm cho người khác cảm thấy có phần quá đáng.

Tiền Giang nhún vai nhìn bọn họ, nói: “Vậy anh có thể đi hỏi những người khác, người bị ngược đãi tàn bạo nhất cũng không phải tôi, mà chuyện Trương Đông Mai làm cũng không chỉ có chừng đó......”

“Cho nên, đêm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tống Văn chuyển đề tài về buổi tiệc tối hôm nay, những thứ kia chỉ là nguyên nhân và hậu quả, mấu chốt nhất vẫn là chuyện đêm nay.

Đến tột cùng là ai đã giết Trương Đông Mai, là ai có động cơ gây án, là ai có điều kiện gây án, là ai có thời gian gây án.

“Chúng tôi gọi cô giáo đến liên hoan, trên danh nghĩa là muốn cảm ơn bà ta, nhưng thật ra trong lòng lại có ý tưởng khác. Sau khi khoá cửa phòng là chuyện mà các anh nhìn thấy trong videos, chúng tôi chơi nói thật hay mạo hiểm rồi quay lại videos cảnh sỉ nhục bà ta, sau đó thì mấy cô bạn nữ cùng đi đến nhà vệ sinh giúp bà ta rửa mặt. Tôi thì ngồi trong phòng, chờ nhân viên đến ghi hoá đơn.”

Miêu tả của Tiền Giang không khác mấy với lời khai của Đàm San, chẳng qua khi liên hệ với nội dung của videos thì sự việc đã hoàn toàn khác biệt. Anh ta tiếp tục nói: “Chúng tôi ghi hình lại nhưng cũng không định công khai lên, chỉ đơn giản là muốn tự mình lưu lại mấy videos này thôi, trùng hợp là điện thoại tôi lại bị mất.”

“Các anh vì sao phải ghi hình lại?” Tống Văn nghĩ, nếu không phải bọn họ phát hiện ra những videos kia thì những người này chưa chắc đã chịu nói ra.

“Vì để trả thù chuyện bà ta đã làm với chúng tôi.” Tiền Giang nói, “Tuy rằng nội dung videos có hơi quá đáng nhưng đó là chủ ý của chúng tôi, hoặc là nói chủ ý của đa số người ở đây chính là sỉ nhục bà ta, muốn cho bà ta một lời cảnh cáo chứ cũng không muốn bà ta chết đi.”

“Chuyện muốn sỉ nhục Trương Đông Mai và chuyện quay videos, là các anh chị đã thương lượng trước sao?” Tống Văn lại hỏi.

Tiền Giang chần chừ một chút rồi gật đầu: “Trước khi xuất phát chúng tôi đã tạo một cái nhóm nhỏ, đơn giản nói qua trong đó. Đương nhiên, có rượu vào thì tất cả mọi người đều có hơi kích động nên đã có phần quá mức. Chẳng qua trong videos đã là những đoạn kịch liệt nhất rồi, chúng tôi cũng chỉ là vì xả giận.”

“Ai là người tổ chức lần họp mặt này?”

“Là Đàm San, thời gian là do cậu ấy chọn, cô Trương cũng là do cậu ấy mời. Cụ thể nói với Trương Đông Mai thế nào thì tôi không rõ.”

Rất rõ ràng, nếu Đàm San tiết lộ trước một vài tình huống thì Trương Đông Mai sẽ không đến.

Lục Tư Ngữ ghi nhớ, viết vào sổ ghi chép rồi hỏi Tiền Giang: “Anh vì sao lại chọn nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt này? Rồi vì sao lại chọn căn phòng đó?”

Nếu nội dung trong videos đã được lên kế hoạch trước, vậy thì quá trùng hợp rồi, Tiền Giang thường xuyên đến đây dùng cơm, nhất định anh ta biết trên sân thượng có tai hoạ ngầm.

Tiền Giang nói: “Chúng tôi ai cũng không thể ăn cay, lại muốn chọn quán ăn ở trung tâm thành phố, tôi thường xuyên tới chỗ này ăn cơm, rất thích thức ăn ở đây nên tự nhiên cứ vậy mà chọn nhà hàng này. Về phần phòng thì tôi thường xuyên ăn ở phòng đó, cái sân thượng kia thì mở quanh năm, chỉ cần ai đến đây ăn rồi thì đều biết cả.”

Anh ta trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên, Lục Tư Ngữ nhất thời không thể phán đoán được anh ta rốt cục là cố ý hay vô tình, đổi cách nói khác, thì liệu trong lúc nói chuyện với những người kia, anh ta có từng đề cập đến cái sân thượng này rồi bắt đầu gợi mở hay không.

Tống Văn tiếp tục hỏi: “Anh cho rằng ai là người giết cô Trương?”

Tiền Giang trả lời: “Tôi không muốn nghi ngờ bạn học của mình, nếu nói là ai thì đại khái là bạn nữ đi, người cuối cùng ở cùng với cô Trương chính là bọn họ.”

Lục Tư Ngữ ngồi một bên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nâng mắt nhìn anh ta, anh tự hỏi một lát rồi mở miệng hỏi anh ta: “Các anh vì sao lại lựa chọn mười năm sau mới trả thù Trương Đông Mai?”

Tiền Giang có phần khó hiểu nhíu mày nhìn anh.

Lục Tư Ngữ liếm nhẹ môi giải thích: “Tôi có thể hiểu được tổn thương trong lòng các anh chị bởi vì bà ấy, thế nhưng những tổn thương này không phải nên mãnh liệt nhất vào lúc ban đầu sao?”

Tiền Giang trầm mặc một lúc: “Nhưng khi đó chúng tôi vẫn còn là đứa nhỏ, không cách nào trả thù bà ta được.”

Lục Tư Ngữ hỏi tới: “Theo thời gian trôi qua thì rất nhiều việc xúc động sẽ dần trở nên phai nhạt đi, giống như vết sẹo năm xưa sẽ không còn đau như trong quá khứ nữa. Là cái gì đã khiến các anh chị nhớ lại, gợi ra hận ý của mọi người với bà ấy để rồi lý do đêm nay mọi người đến đây, tiến hành trả thù tập thể với bà ấy?”

Phần lớn mọi người sau khi không gặp lại giáo viên của mình thì cũng sẽ không tiếp tục ân oán năm xưa nữa. Cách mười năm, những người học sinh này vì cái gì mà còn mang hận ý lớn như thế chứ?

Cứ cho là Trương Đông Mai đã gây tổn thương rất lớn đi, nhưng bọn họ hiện tại đều đã có cuộc sống của riêng mình, đều được xem là hơn nhiều người.

Những nghi phạm này, bất kể là ai đã giết Trương Đông Mai thì cũng phải đối mặt với rủi ro cực lớn, đồng thời cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Theo như lời của Tiền Giang, cho dù khi nhớ đến vẫn thấy chua xót khó chịu nhưng vẫn chưa đủ để trở thành sát khí của mười năm sau.

Cái chết của Trương Đông Mai, cuối cùng là kế hoạch được lên từ trước hay là hành vi xúc động dưới tác dụng của cồn?

Hoặc là...... Trong đó vẫn còn câu chuyện gì đó mà bọn họ chưa biết đến sao?

Tống Văn hiểu ý của Lục Tư Ngữ, hai mắt cậu nhìn Tiền Giang, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Tiền Giang lắc đầu, trong mắt bỗng nhiên có chút đề phòng: “Tôi không rõ lắm, tôi cũng chỉ là người được thông báo đến trả tiền, các anh cũng thấy đó, từ đầu đến cuối tôi đều cầm máy quay videos, không hề ra tay. Khoảng thời gian xảy ra vụ án, tôi vừa mới thanh toán với nhân viên xong, các anh có thể kiểm tra thời gian quẹt thẻ của tôi, lúc đó rất gần với thời gian Trương Đông Mai rơi xuống. Tôi không có khả năng vừa ở trong này quẹt thẻ trả tiền xong thì lập tức đi ra ngoài giết người.”

Tiền Giang đã bình tĩnh lại sau khi lên án Trương Đông Mai, anh ta tự đưa ra một bằng chứng có lợi cho bản thân mình.

Sau đó Tiền Giang nâng cặp mắt phượng kia lên nhìn ba vị cảnh sát trước mặt, mở miệng nói: “Những cái tôi biết tôi đã nói hết rồi, các anh hỏi người khác đi.”

Trong lòng Tiền Giang hiểu, chứng cứ Tiền Giang đưa ra là thứ có thể tin được, bọn họ đã lấy được phiếu thanh toán của nhóm người kia từ quầy thu ngân, thời gian thanh toán bên trên rất gần với thời gian xảy ra vụ án, bọn họ cũng đã hỏi nhân viên phụ trách thanh toán, lúc đó đúng là nhận thẻ tín dụng từ tay Tiền Giang, sau khi quẹt, in biên lai thì đưa anh ta kí tên, hết thảy đều như bình thường.

Xấp xỉ một phút sau thời gian thanh toán, Trương Đông Mai đã ngã lầu.

Cho dù là đang chờ đợi nhân viên thanh toán không biết khi nào đến hay đang quẹt thẻ thanh toán thì khoảng thời gian này đều không thể khống chế được, so với những người khác thì xác thực hiềm nghi của Tiền Giang đã ít đi.

Anh ta không đủ thời gian gây án.

Năm nghi phạm, trước mắt đã hỏi được hai người, bọn họ cần phải gọi người thứ ba đến tiếp tục thẩm vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.