HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
SÁT SƯ YẾN
_______________
Tống Văn đi ra mở cửa hỏi: "Ai đang ầm ĩ dưới lầu thế?"
Hiện tại có án mạng xảy ra, nhà hàng Minh Nguyệt đã đóng cửa treo bảng dừng buôn bán, dưới lầu còn có vài cảnh sát canh giữ, theo lý thuyết thì sẽ không có sự cố gì xảy ra.
"Có hai người tìm đến đây, nói là......" Trương Tử Tề nói được một nửa, thấy Mạnh Điềm Điềm đang ngồi bên trong thì muốn nói lại thôi.
Tống Văn nhíu mày hỏi: "Có gì không thể nói chứ?"
Trương Tử Tề lúc này mới mở miệng nói: "Nói là giám đốc công ty và người đại diện của Mạnh Điềm Điềm, yêu cầu thả người."
Bản thân Mạnh Điềm Điềm cũng không dự đoán được chuyện này, vừa nghe xong liền a một tiếng, ngẩng đầu lên. Sau đó vỗ vỗ vào ngực mình, làm động tác thổ huyết, thì thầm nói: "Đến thêm loạn gì thế không biết......"
Quả nhiên là kỹ thuật của công ty diễn xuất, xảy ra chuyện dù không biết rõ ràng, phản ứng đầu tiên lại chính là tới tìm người. Thế nhưng vụ án này khác biệt với những tình huống khác, đầu tiên đây là vụ án hình sự có tình tiết quan trọng, tiếp theo Mạnh Điềm Điềm trước mắt đang phối hợp điều tra, im lặng không lên tiếng chờ điều tra chấm dứt mới là phương án ổn thoả nhất, lúc này mà đến đòi người thì rất dễ khiến tình hình xấu đi. Rất rõ ràng người của công ty kia không hề suy nghĩ như thế.
Lúc này trong sảnh lớn dưới lầu một của nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt, nhân viên đã dọn dẹp gần xong cơm thừa canh lạnh còn lại, trên bàn đã sạch sẽ, sàn nhà cũng được lau qua, ngoại trừ vị trí ở cửa nơi đang để thi thể thì những nơi khác nhìn không ra bất kì dị thường nào.
Dưới sảnh, một người đàn ông béo giơ tay Lan Hoa Chỉ lý luận với cảnh sát: "Các cậu dựa vào đâu mà giam nghệ sĩ của tôi? Cậu có biết hành vi này gây tổn thất ảnh hưởng lớn bao nhiêu đến danh dự của công ty chúng tôi không?"
Cảnh sát nhỏ dưới lầu cố gắng nói rõ nguyên nhân: "Thì là, bọn họ là người cuối cùng tiếp xúc với người bị hại, đều là nghi phạm nên phải phối hợp với điều tra của cảnh sát......"
Cảnh sát bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, cũng không phải chỉ giữ một mình cô ấy."
"Chứng cứ đâu, các cậu có đưa chứng cứ ra được không?" Người đại diện vẫn gây sự như cũ.
Cậu cảnh sát nói: "Cảnh sát đang điều tra, không có nghĩa vụ phải đưa ra chứng cứ cho anh, hơn nữa bọn họ chính xác là ăn cơm cùng với nạn nhân, nhân viên phục vụ ở đây đều là nhân chứng."
"Đúng là cùng ăn cơm nhưng cô ấy cũng có phải là hung thủ đâu, không phải là hung thủ thì các cậu dựa vào cái gì để giữ người chứ. Hiện tại hẳn là nên thả người về rồi phối hợp điều tra sau, các cậu giữ người ở khách sạn rốt cuộc là để làm gì chứ?" Người đại diện miệng mồm lanh lợi, tốc độ nói rất nhanh, "Điềm Điềm tuyệt đối không có khả năng giết người, cô ấy là người của công chúng, chuyện này bị đăng lên mạng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy, hơn nữa sáng mai cô ấy còn có hoạt động rất quan trọng, các cậu bây giờ phải lập tức thả người, nếu không chúng tôi sẽ gửi thư cho luật sư, các cậu phải bồi thường cho tổn thất của công ty chúng tôi."
Tống Văn vừa lúc đi xuống lầu, cậu vốn ôm tâm lý xem náo nhiệt xuống dưới nhìn thử, nghe thấy thế thì cười một tiếng: "Có bản lĩnh thật, dám gửi cả thư của luật sư đến Cục cảnh sát cơ đấy. Nếu đã biết luật vậy thì để tôi phân tích một chút nhé, anh đang quấy rối cảnh sát phá án, bây giờ chúng tôi có quyền trực tiếp giam giữ anh đấy, biết không?"
Người đại diện thấy mấy cậu cảnh sát nhường đường cho Tống Văn liền biết cậu là người chịu trách nhiệm ở đây, duỗi Lan Hoa Chỉ thẳng về hướng cậu nói: "Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi không phải là người dễ trêu vào đâu nhé, đã nói các người thả người ra!"
Tống Văn nhún vai: "Nếu Mạnh Điềm Điềm không giết người thì cũng chỉ là nhân chứng phối hợp điều tra, điều tra rõ ràng rồi đương nhiên sẽ thả người. Phối hợp với công việc của cảnh sát là nghĩa vụ của công dân, diễn viên nào có thể là đặc thù chứ, các anh nháo nhào ồn ào như vậy là muốn giúp cô ấy lên hotsearch sao?" Cậu nhìn người trước mặt hỏi: "Đúng rồi, các anh là người của công ty nào thế?"
Trương Tử Tề chỉ nói hai người này là giám đốc cùng với người đại diện của Mạnh Điềm Điềm, cụ thể thế nào thì vẫn chưa rõ.
Một người ra dáng ông chủ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Tống Văn nói: "Nam Thành Vương Triều Entertaiment, cậu nghe qua chưa?"
Công ty này nếu đặt trong cả nước thì cũng không xem là đặc biệt nổi danh, nhưng ở tại Nam Thành thì cũng khá lớn, mang bản chất như rắn độc. Dưới trướng công ty có bảy tám nghệ sĩ nhỏ, Mạnh Điềm Điềm tuy rằng không tính là nổi tiếng nhất những cũng là người có tiềm năng, trên tay cô có vài bộ phim truyền hình đang phát sóng, nếu lúc này xảy ra chuyện gì thì bọn họ phải bồi thường cho tổ phim.
Cho nên giám đốc và người đại diện mới coi trọng như thế, nghe nói bên nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt xảy ra chuyện, lại liên tưởng đến Mạnh Điềm Điềm đang ở đây ăn cơm liền cho người đi thăm dò, xác nhận người đã bị cảnh sát bắt lại thì lập tức hùng hùng hổ hổ đến tìm người.
Tống Văn lắc đầu, không cho hắn chút mặt mũi nào: "Chưa nghe qua, chúng tôi là người của Cục cảnh sát Nam Thành, các anh đã nghe qua rồi chứ?" Sau đó cậu quay đầu nói với Trương Tử Tề, "Nhớ kỹ tên công ty, trở về đưa cho bộ phận cách vách kiểm tra xem có đóng thuế đủ hay không."
Trương Tử Tề vội vàng được một tiếng.
Ông giám đốc kia sau khi nghe xong thì trên mặt bùng nổ: "Tôi là Lý Tề Lâm, cậu biết cha tôi là ai không?"
Tống Văn nhíu mày nhìn giám đốc dáng người như biểu tượng Michelin, trong lòng nghĩ, đã là năm nào rồi mà còn bộ dáng này, trả lời hắn: "Tôi không biết, anh không phải có vấn đề về trí tuệ chứ, ngay cả ba mình mà còn phải hỏi người khác."
Vài cảnh sát đứng đó đều nén cười.
"Cảnh sát nhỏ này ở đâu ra thế? Cẩn thận tôi trực tiếp tìm lãnh đạo cắt chức cậu." Ông giám đốc kia thấy Tống Văn trẻ tuổi, mở miệng liền uy hiếp, bản thân mở công ty giải trí ít nhiều gì cũng có chống lưng, hắn tự cảm thấy quan hệ phía sau mình rất vững bèn lấy ra hù doạ Tống Văn.
Tống Văn đương nhiên không để mình lép vế: "Đi đi, anh cứ thoải mái, nhưng tôi nói trước, trước khi vụ án hôm nay rõ ràng, ai cũng đừng hòng mang người đi! Đừng tưởng có tiền có quan hệ là có thể có đường thoải mái, cũng đừng tưởng rằng hé ra gương mặt đó là có thể cậy già lên mặt, có biết cái gọi là pháp luật không dung tha tình thân không?"
Nói đoạn, Tống Văn quay đầu lại như lơ đãng liếc nhìn Trình Mặc, Trình Mặc ho nhẹ một tiếng, chột dạ cúi đầu. Lúc đầu, anh ta nghĩ thầm muốn bảo lãnh cho Đàm San, vậy thì có thể bán cho giáo viên của con mình một nhân tình, còn hữu dụng hơn việc bỏ tiền ra, không nghĩ đến Tống Văn lại cương quyết như thế.
Giám đốc kia quả thực không phải chỉ là nói cho có, lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "À thì, cục trưởng Trương, chỗ tôi có chút việc...... Đúng vậy, rất bực......"
Tống Văn vừa nghe liền biết bên kia điện thoại tám phần là cục phó Trương, đừng nói là cục phó Trương, dù là chính Cố cục tự mình đến thì vụ án này cũng phải thẩm vấn điều tra tiếp.
Lục Tư Ngữ đứng một bên nghe bọn họ đối thoại, lúc này mới thản nhiên đi xuống, nói với người đại diện: "Anh đứng tránh qua một chút đi, đang giẫm lên quần áo của người chết kìa, đừng phá hỏng vật chứng chứ."
Người đại diện mập mạp giờ mới phát hiện mình đang đứng bên cạnh người chết, á một tiếng, như thỏ mà nhảy nửa mét sang bên cạnh, vẻ mặt rất nhanh đã bị doạ sắp khóc.
Hai phút sau, giám đốc gọi xong điện thoại, vẻ mặt có chút thay đổi, tựa như nghẹn phải thứ gì đó vậy.
Người đại diện còn đang muốn hỏi hắn tình hình thế nào thì hắn đã gạt tay người kia ra, thay bằng gương mặt tươi cười nói với Tống Văn: "Cái đó...... Thật xin lỗi, vừa nãy là tôi không hỏi rõ ràng tình hình, hoá ra là Tống chi đội trưởng tự tay phụ trách vụ án này, là tôi có mắt như mù, ngài là đại nhân xin đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân này, Điềm Điềm tuyệt đối không có chuyện gì, chúng tôi sẽ phối hợp với công việc của cảnh sát, các ngài từ từ thẩm vấn......"
Người đại diện còn muốn nói gì đó: "Vậy Điềm Điềm......"
Tên giám đốc kéo hắn, cắn răng nói: "Quay về rồi nói, chung quy thì không phải chuyện gì cũng có thể nhờ quan hệ. Cậu theo dõi động tĩnh trên mạng, chú ý tin tức bất ngờ......"
Mấy câu này nghe qua như lời của riêng một cá nhân, thấy bọn họ quay lưng đi ra ngoài, nguy cơ đã được giải trừ, Tống Văn xoay người đi lên trên.
Vài câu nói phía trước lại rơi hết vào tai Trình Mặc, anh ta càng cau chặt mày không nói lời nào. Nhìn mặt ngoài thì Tống Văn đang giáo huấn người đại diện cùng tên giám đốc kia, nhưng thật ra những lời đó đều đang xỏ xuyên anh ta, vị lãnh đạo này, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng không dễ nói chuyện như ngoài mặt.
Giày vò mười phút mọi người mới quay trở lên phòng ngồi xuống ghế, Mạnh Điềm Điềm nhìn tình hình liền biết giám đốc cùng người đại diện nhà mình có lẽ đã bị đánh bại.
Muốn giúp cô ra ngoài là ý tốt, nhưng tuỳ tiện đến lại là đem thêm phiền toái đến cho cô......
Tống Văn ngồi xuống, chờ Lục Tư Ngữ cầm bút lên thì lập tức lặp lại vấn đề vừa nãy: "Mạnh Điềm Điềm, cô còn biết gì nữa?"
Mạnh Điềm Điềm do dự, cô biết rằng đêm nay nếu không nói rõ ràng thì ai cũng không cứu được cô. Cô chần chừ một chút, mở miệng nói ra chân tướng: "Cô Trương, bà ta...... Tống tiền vơ vét tài sản của tôi."
Nghe thế, mấy người ngồi đây đều thình lình bị bất ngờ, tình tiết vụ án lại xuất hiện chi tiết đảo ngược.
Nói đoạn, Mạnh Điềm Điềm ôm cánh tay mình: "Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không sợ gì nữa, tôi tình nguyện dùng bí mật này để rửa sạch hiềm nghi của bản thân."
Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi bắt đầu miêu tả lại chuyện đã xảy ra: "Chuyện này, tôi chỉ đơn thuần là người bị hại, tôi vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp thì sẽ không còn cùng xuất hiện với bà già kia nữa. Lên đại học tôi học chuyên ngành biểu diễn, sau khi tốt nghiệp thì được đóng mấy vai nhỏ, sau này thì được nhận một vai nữ hai, cuối cùng cũng có được một ít danh tiếng. Có một ngày, lúc tôi diễn xong quay về nhà thì bỗng nhận được tin nhắn của cô Trương. Tôi nói chuyện phiếm với bà ta vài câu, tiếp đó thì bà ta nói gần đây đang sắp xếp gì gì đó thì tìm được vài ảnh chụp trong lớp, rồi bà ta gửi qua cho tôi, đều là vài tấm hình chụp chung của tôi và bạn học. Bà ta khen tôi con gái qua mười tám liền thay đổi rất lớn, còn nói hiện giờ tôi nổi tiếng rồi, lần trước còn có phóng viên đến phỏng vấn hỏi bà ta có điều gì trong quá khứ muốn tiết lộ hay không. Cuối cùng thì nói gần đây tình hình kinh tế của bà ta rất căng, muốn tìm tôi vay tiền."
Tống Văn hỏi: "Ảnh chụp này rất quan trọng sao? Cô sợ bà ấy công khai những tấm ảnh này?"
Mạnh Điềm Điềm gật đầu, lông mi run rẩy, đánh bạo nói: "Đúng vậy, tôi thừa nhận, lúc học cấp ba tôi đã từng phẫu thuật thẩm mĩ."
Tống Văn nghe xong thì xoay sang nhìn cô xác nhận lại, cậu tương đối nhạy cảm với hình người, hiện giờ nhìn kỹ lại là có thể nhận ra xương hàm của Mạnh Điềm Điềm vừa nhọn vừa mỏng, mũi thì rất cao, mí trên mắt là hai mí hơi rộng, quả thật có sự khác biệt với người thường.
Mạnh Điềm Điềm nâng mắt lên nhìn bọn họ: "Thời điểm cấp hai tôi rất xấu, dáng người thì chưa trổ mã, da đen, ngày nào cũng để tóc ngắn như một nàng tomboy, sau khi lên cấp ba tôi mới để tóc dài, làm một vài giải phẫu mới dần dần đẹp lên. Sự nghiệp của tôi đang trong giai đoạn đi lên, có một thứ như thế truyền ra thì nhất định sẽ trở thành một vết nhơ, vô cùng bất lợi với sự nghiệp của tôi. Chuyện này tôi chưa từng chính miệng thừa nhận trước mặt người khác, các anh đều là cảnh sát nên tôi hy vọng các anh có thể giúp tôi giữ bí mật......"
Việc Mạnh Điềm Điềm trải qua giống như vịt hoá thiên nga, đối với diễn viên mà nói, chuyện phẫu thuật thẩm mĩ thì có thể chỉ là lời đồn đại, một khi lộ ra thì khó mà có thể chịu được búa rìu dư luận. Ảnh chụp trong tay cô Trương đủ nhiều, cũng đủ rõ ràng để chứng minh cô đã động dao kéo lên mặt.
Lòng người quả thật khó lường. Cô giáo và học sinh từng là mối quan hệ vô cùng thân thiết, ba năm sớm chiều ở chung, học sinh hoàn toàn hề không có sự phòng bị nào với giáo viên của mình.
Sau mười năm, lúc này cô đã bước vào xã hội, đã trưởng thành và có thể sóng vai với cô giáo. Mạnh Điềm Điềm cũng không nghĩ đến, chuyện riêng của mình sẽ bị tiết lộ sau mười năm, hơn nữa quá khứ của bản thân lại bị lợi dụng bởi chính cô giáo của mình.
Tống Văn nhíu mày: "Vì thế mà bà ấy bắt đầu tống tiền cô?"
Nếu theo lời của Tiền Giang thì Trương Đông Mai chỉ là một giáo viên không có đạo đức, nhưng hiện giờ theo lời của Mạnh Điềm Điềm thì chuyện đã nghiêm trọng hơn rất nhiều, uy hiếp tống tiền đã cấu thành tội. Trương Đông Mai đã vô cùng quá mức rồi.
Mạnh Điềm Điềm nói: "Bà ta đã lợi dụng điểm này để tống tiền tôi, đưa tôi tài khoản của bà ta. Lần đầu tiên là đòi hai vạn, tôi đã chuyển qua, qua hai tháng bà ta lại tìm tôi đòi ba vạn, những lần chuyển khoản đều đó lịch sử giao dịch, các anh nếu không tin lời tôi nói thì có thể kiểm tra lịch sử giao dịch thẻ ngân hàng của Trương Đông Mai."
Một khoản tiền lên đến năm vạn, Mạnh Điềm Điềm nếu đã dám để họ kiểm tra lịch sử giao dịch thì hẳn sẽ không nói dối.
Nói đến đây, Mạnh Điềm Điềm thở dài một hơi: "Cái này như là cái hố không đáy." Cô để hai tay lên đầu gối, tiếp tục giải thích: "Sau này tôi ý thức được ảnh chụp thời cấp hai chính là một vết nhơ của tôi, tôi đưa tiền cho cô giáo của mình để bà ta không công khai vết nhơ ấy ra, tình huống này chỉ cần có ảnh chụp để chứng minh thì chỉ riêng tiêu đề thôi cũng đã đủ để người khác đàm tiếu. Đáng tiếc...... Ngay từ đầu tôi đã không nhìn thấu nguyên do bên trong. Mà Trương Đông Mai cũng không dễ dàng buông tha tôi."
Trước kia cô không hề biết Trương Đông Mai với lòng tham không đáy sẽ vơ vét tài sản tới mức nào, cần bao nhiều tiền để bịt được miệng bà ra, đến lúc nào cơn ác mộng này mới chấm dứt.
Tống Văn nhìn cô: "Cho nên, hôm nay cô đến đây là để giải quyết chuyện này?"
Mạnh Điềm Điềm nói đến đây thì dừng một chút, cô quyết định phải bán đứng Đàm San, tại hoạ đến vợ chồng còn phải tán loạn chứ đừng nói chi là bạn học cấp ba.
"Ba ngày trước Đàm San có nói chuyện riêng với tôi, thật ra đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với vị lớp trưởng này. Cậu ấy hỏi tôi có phải gần đây cô Trương tìm tôi vay tiền hay không, ban đầu tôi không thừa nhận, thế là cậu ấy nói cô Trương gần đây thiếu rất nhiều tiền. Cậu ấy còn hỏi tôi có phải cô giáo đã biết chuyện gì đó để rồi lấy chuyện đó uy hiếp tôi hay không......"
Mạnh Điềm Điềm dừng một chút, "Tôi cảm thấy hẳn Đàm San đã biết gì đó, khi đó tôi vốn không quá tin tưởng cậu ấy, nhưng mà sau đó cậu ấy lại nói mình có biện pháp chấm dứt chuyện này."
Lục Tư Ngữ nghe đến đây thì vẽ một vòng tròn lên tên Đàm San, xem ra, người tổ chức như Đàm San có thể đã sớm biết tin tức gì đó.
Tống Văn tiếp tục: "Kế hoạch của Đàm San chính là hẹn cô giáo ăn cơm, sau đó là quay videos làm nhục cô giáo?"
Mạnh Điềm Điềm chớp mắt thừa nhận: "Đúng vậy, cuộc hẹn hôm nay cô Trương hoàn toàn không biết chúng tôi đều có mặt, là Đàm San lừa bà ta nói có học sinh muốn bổ túc môn toán nên giới thiệu, vì thế bà ta mới đến. Sau khi thấy mấy người chúng tôi, bà ta đã muốn chạy, thế nhưng sao mà trốn được chứ?"
Nói đến đây, Mạnh Điềm Điềm cảm thấy đem mọi chuyện kể ra hết sẽ làm cho cô như trút được gánh nặng: "Mục đích của việc quay videos ngoại trừ muốn xả giận thì phần nhiều là vì để nắm được nhược điểm của bà ta, trong tay chúng tôi có videos đồng nghĩa chúng tôi cũng có được vết nhơ của bà ta, dùng để uy hiếp ngược lại bà ta, không còn phải chịu sự áp chế của bà ta nữa. Tôi là diễn viên, theo lý thuyết thì không muốn phá huỷ hình ảnh trong mắt công chúng, nhưng bởi vì quá tức giận nên mới đánh bà ta, trước khi quay videos chúng tôi đã giao hẹn, những videos này sẽ do tự bản thân bảo quản, với lại sẽ được biên tập lại. Thấy những người khác ra tay, tôi liền nhịn không được......"
"Vậy nên, những người bọn họ đều từng bị cô Trương tống tiền vơ vét tài sản?"
"Đàm San thì tôi không rõ, bởi vì cậu ấy là đồng nghiệp của cô Trương, tình huống khá đặc biệt. Những người khác tôi đoán chừng là có, nhưng tôi không rõ nguyên nhân bọn họ bị tống tiền, Tiền Giang gạt các anh đại khái là không muốn nói ra nguyên nhân mình bị tống tiền thôi."
Nói đến đây, Tống Văn cũng đã hiểu rõ chân tướng, rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa nãy theo khẩu cung của Tiền Giang thì bọn họ lại cảm thấy vẫn chưa đủ động cơ giết người, hoá ra bởi vì Tiền Giang không biết xuất phát từ mục đích gì mà đã che dấu một phần sự thật. Cô giáo dùng những nắm được trong tay uy hiếp học sinh, tống tiền bọn họ, nói vậy thì việc trả thù của những học sinh đã thông suốt.
"Đêm nay hành hạ xong Trương Đông Mai, sau khi ra khỏi phòng riêng, cô đã ở đâu?" Tống Văn vẫn không buông bỏ hiềm nghi với Mạnh Điềm Điềm như cũ, một người học sinh bị tống tiền cùng với một sát nhân giết hại cô giáo, hai ý này chỉ khác nhau ở suy nghĩ.
"Khi đó là Triệu Vũ Lượng nhắc nhở không thể để cô Trương cứ như vậy mà đi ra ngoài, lúc đó đầu bà ta dính đầy bánh ngọt và rượu, nhìn qua vô cùng chật vật, chúng tôi đưa khăn giấy để bà ta lau sạch, sau đó thì cho bà ta mặc lại quần áo, ba người nữ chúng tôi thì dẫn bà ta đến nhà vệ sinh rửa mặt chải lại tóc. Tôi uống hơi nhiều nên lúc vào nhà vệ sinh đã ở trong đó một hồi lâu. Chờ tới khi tôi ra thì cô Trương, Đàm San lẫn Cơ Mĩ Vân đều không còn ở đó. Sau đó tôi chợt nghe nói bà ta ngã xuống từ tầng thượng." Miêu tả của Mạnh Điềm Điềm không khác mấy với hẩu cung trước đó.
"Cũng chính là không ai có thể chứng minh cô không có mặt ở hiện trường?" Tống Văn chỉ ra điểm mấu chốt.
Mạnh Điềm Điềm do dự rồi gật đầu.
"Cô cho rằng là ai đã giết cô Trương?" Tống Văn hỏi ra vấn đề cuối cùng.
Mạnh Điềm Điềm hỏi: "Dù sao cũng không phải tôi." Hai mắt cô đen láy đầy bình tĩnh, nhìn không ra một chút bi thương nào đối với cái chết của cô giáo mình, sau đó cô còn nói, "Bất kể là ai thì cũng rất tuyệt, tôi thật sự không có hận ý với hung thủ, ngược lại tôi còn cảm kích người đó."
Tống Văn phỏng đoán: "Bởi vì cô Trương đã chết nên việc tống tiền cô đã kết thúc, giải quyết vấn đề nan giải của cô, mà cô cũng không còn lo lắng gì về chuyện năm xưa nữa đúng không?"
Mạnh Điềm Điềm lắc đầu: "Một người giáo viên tốt là người có thể cứu vớt bọn nhỏ, mà một giáo viên tồi thì sẽ phá huỷ hết tất cả. Người giết cô Trương kia đã làm cho bà ta không thể gieo hoạ cho những lứa học sinh sau này được nữa, âu cũng là một chuyện tốt."
Chờ Mạnh Điềm Điềm đi ra ngoài, Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Hôm nay phải nhớ rất nhiều thứ, nếu không tôi nhớ giúp anh nhé?"
Trải qua một hồi thẩm vấn ba người, tình tiết vụ án từng tầng được tìm ra. Lục Tư Ngữ vẫn luôn múa bút thành văn, rất nhanh đã thành nửa xấp giấy.
Thẩm vấn chỉ mới được một nửa mà thôi, Tống Văn có hơi đau lòng anh.
Lục Tư Ngữ xoa xoa cổ tay đau nhứt, lắc đầu: "Chữ cậu tôi xem không hiểu, trở về còn phải tự mình sắp xếp lại một lần nữa."
Tống Văn tủi thân, cậu vốn có lòng tốt mà: "Anh đang ghét bỏ chữ tôi xấu sao?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhưng đầy chân thành nói: "Chưa tới nỗi ghét bỏ, chỉ là không dễ nhìn mà thôi. Tôi cảm thấy cậu nên luyện tập ký tên lãnh đạo đi."
Tống Văn sờ sờ trái tim bị tổn thương của mình, tự an ủi, tuy rằng chữ mình không đẹp nhưng mình vẽ đẹp lắm nha, nghĩ vậy trong lòng cậu liền thoải mái hơn rất nhiều. Cậu quay đầu hỏi Trình Mặc, "Vụ án thẩm vấn đến đây Trình đội thấy thế nào?"
Trình Mặc thở dài, vụ án tổng kết đến đây cũng đã có được vài tiến triển, anh ta sờ gương mặt bị vả đau của mình, thành thật nói: "Đàm San có thể có vấn đề, vẫn còn hai học sinh chưa hỏi đến. Việc này, chúng ta là người chấp hành pháp luật, nếu thật sự cô Đàm đã làm gì đó thì tôi cũng không nhân nhượng."
Vụ án đến lúc này rồi nhưng chân tướng vẫn là điểm khó bề phân biệt được.
Lục Tư Ngữ nhìn sổ ghi chép, ngồi một bên theo thói quen mà liếm môi: "Thông tin đến giờ vẫn còn hơi ít."
Tống Văn nói: "Đúng vậy, Đàm San nói dối, Tiền Giang nửa đùa nửa thật, tôi cảm thấy chuyện ở trường Mạnh Điềm Điềm nói không được nhiều lắm, về chuyện đêm nay thì hẳn là đã đem những gì mình biết nói ra hết. Tôi suy đoán, nguyên nhân tống tiền từng người học trò cũ có lẽ không hề giống nhau, cái của Mạnh Điềm Điềm có thể xem ra rất nhỏ trong đó."
Tống Văn nói chuyện, nhìn sơ đồ quan hệ trước mặt, tên năm người học sinh ở xung quanh, tên người chết được viết ở chính giữa.
Trước mắt Tống Văn như đang xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, năm người học trò đứng tại một góc phố xá sầm uất ở Nam Thành cúi đầu nhìn thi thể Trương Đông Mai nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầu lạnh lùng u ám, máu tươi đỏ thẫm dưới thân Trương Đông Mai bắt đầu tràn ra......
"Hiện giờ tôi có chút tò mò, toàn bộ câu chuyện ngày xưa khi ghép lại với nhau sẽ là như thế nào."
~ Hết chương 139 ~
Chú thích:
- TayLan Hoa Chỉ:
- Biểutượng Michelin: