Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 142: Chương 142: Chương 141




"Người đó là ai?" Thấy Triệu Vũ Lượng im lặng không nói tiếp, Tống Văn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Xem ra lý do Trương Đông Mai lên sân thượng là do có người hẹn bà ta, mà người cãi nhau với bà không thể nghi ngờ chính là người có hiềm nghi lớn nhất.

"Là Đàm San." Cuối cùng Triệu Vũ Lượng cũng mở miệng, cái tên được bật ra này là điều bọn họ không ai ngờ tới.

"Anh có nghe được nội dung cãi nhau của hai người họ không?" Tống Văn hỏi.

"Có nghe được một ít. Trương Đông Mai chất vấn Đàm San vì sao lại cùng với bọn tôi lừa bà ta đến đây. Bà ta vốn còn tưởng có học sinh cần học thêm, cha mẹ muốn gặp mặt nên mới đi theo Đàm San tới."

Triệu Vũ Lượng dừng một chút rồi tiếp tục, "Đàm San nói, cậu ấy đã sớm nhìn không vừa mắt hành động của Trương Đông Mai, hỏi Trương Đông Mai đã làm nhiều chuyện vậy rồi sao vẫn không chịu hối cải, cậu ấy mượn rượu nói với Trương Đông Mai rằng chính cậu ấy là người đã trình báo bà ta. Hai người cứ như vậy mà xảy ra cãi vả, rồi còn xô xát nhau......"

"Trình báo?" Tống Văn lặp lại hai từ mấu chốt, xem ra lại có tin tức cùng manh mối mới rồi.

Triệu Vũ Lượng gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước tôi có nghe được vài tin tức. Ngay trước kì nghỉ hè, có người đã trình báo với Cục giáo dục rằng Trương Đông Mai dạy thêm, dùng cách xử phạt thể xác với học sinh, hơn nữa còn thu thập được rất nhiều chứng cứ. Cô Trương bởi vì vậy mà thiếu chút nữa bị trường khai trừ, nhà trường suy xét bà ta là giáo viên lâu năm nên mới chuyển bà ta qua làm giáo viên phụ đạo, không hề xếp tiết dạy."

Cục Giáo dục hiện đang kiểm tra chặt chẽ việc dạy thêm, còn việc dùng hình phạt thể xác này nọ đối với học sinh, một khi bị phạt hiện thì sẽ nghiêm trị.

Trương Đông Mai vẫn đang dùng điệu bộ của mười năm về trước, rõ ràng là không thể thực hiện được, bởi vì trong nhà gặp chuyện không may nên bà ta phải vay tiền bên ngoài, biện pháp có thể nghĩ đến đầu tiên chính là kiếm tiền từ việc dạy thêm, thế nhưng con đường này của bà ta cũng đã bị chặt đứt.

Sau khi bị trình báo, Trương Đông Mai tuyệt nhiên không kiểm điểm lại bản thân mà vô cùng phẫn nộ muốn tìm người đã trình báo mình. Không có thu nhập, Trương Đông Mai trong bước đường cùng đã nghĩ đến chuyện tống tiền những học sinh cũ của mình.

Nhưng nhìn xem, Trương Đông Mai trăm triệu cũng không thể ngờ rằng, người trình báo bà lại chính là đệ tử mà bà ta tâm đắc nhất, một học sinh giỏi, một đồng nghiệp tốt như Đàm San.

Hơn nữa càng làm Trương Đông Mai phẫn nộ chính là Đàm San vậy mà cùng với những học sinh bà ta từng tống tiền lừa gạt rồi hành hạ sỉ nhục bà ta, lại còn quay videos lại.

Trương Đông Mai lúc đó như muốn phát tiết ra hết tất cả oán hận của mình.

Tống Văn hỏi: "Thời điểm hai người họ cãi nhau trên sân thượng, anh đứng ngay góc bên cạnh đó, vậy mà không tò mò nhìn thử đã xảy ra chuyện gì sao?"

Triệu Vũ Lượng nói: "Nói thật nhé, đụng phải màn kia là hoàn toàn ngoài ý muốn, tôi cũng thấy xấu hổ nên không muốn để bọn họ nhìn thấy tôi. Tôi chỉ muốn hút cho hết điếu thuốc rồi quay về thôi. Tiếp đó thì Trương Đông Mai đã ngã xuống rồi."

"Nói cách khác, anh cũng không hề tận mắt chứng kiến Đàm San đã đẩy cô Trương xuống?"

Triệu Vũ Lượng lại lưỡng lự một chút mới gật gật đầu.

Hiện giờ, thông tin nắm giữ được ngày càng nhiều, song bọn họ vẫn chưa thể xác nhận có phải Đàm San là người giết Trương Đông Mai hay không, hiện vẫn còn một người chưa thẩm vấn, Cơ Mĩ Vân.

Tống Văn để Trương Tử Tề gọi Cơ Mĩ Vân đến thay thế Triệu Vũ Lượng.

Cơ Mĩ Vân vẫn mặc chiếc áo khoác màu đỏ mỏng cùng một chiếc khăn choàng lụa mỏng màu đỏ, cô người cũng như tên, là một mỹ nhân tuyệt đối. Sự xinh đẹp của cô khác hoàn toàn với người nổi tiếng Mạnh Điềm Điềm, cũng không giống với kiểu cô gái nhỏ xinh của Đàm San.

Tống Văn nhìn người phụ nữ ngồi ở vị trí thẩm vấn, cô không phải quá gầy yếu, hai gò má căng tròn bóng loáng của tuổi trẻ, ngũ quan của cô đầy tươi sáng, nét mặt xinh đẹp. Nét đẹp của Cơ Mĩ Vân khiến Tống Văn nhớ đến những ngôi sao Hồng Kông trước đây, hiện giờ phụ nữ có nét đẹp này đã không còn nhiều nữa.

"Chúng tôi đã tìm được điện thoại của Tiền Giang, những người khác cũng đã thừa nhận chuyện xảy ra đêm nay cùng với chuyện bị Trương Đông Mai tống tiền vơ vét tài sản, vậy bà ấy tống tiền cô là bởi vì chuyện gì?"

"Bởi vì...... Tôi sắp kết hôn." Cơ Mĩ Vân vừa nhìn ba vị cảnh sát trước mặt vừa nói, vừa nãy trong lúc hỏi tình hình ban đầu, Tống Văn cũng đã biết được đây là một cô dâu sắp cưới, hôn lễ của cô ấy đã được định ngày cách không xa.

Làm dâu hào môn, vài từ ngữ mang đầy mùi tiền tài.

Có vài người sẽ dè bĩu, nhưng mặc kệ thừa nhận hay không thì đây vẫn là giấc mộng của rất nhiều cô gái.

"Trương Đông Mai ấy à, tới tận bây giờ bà ta vẫn không thích tôi, tựa như bà ta trời sinh đã có hận ý với những bạn nữ xinh đẹp trong lớp rồi, mà thái độ địch ý này hoàn toàn không liên quan gì đến thành tích học tập hay là có nghe lời bà ta hay không. Ngày xưa, bà ta thường xuyên mắng tôi là đồ đê tiện, hay gọi tôi đứng trước bục giảng rồi nhục nhã tôi trước mặt mọi người."

"Bà ta đứng trước mặt toàn bộ lớp cắt tóc tôi, không cho phép tôi mặc quần áo để lộ dáng người, nói tôi đang câu dẫn đàn ông...... Tôi không chỉ một lần muốn chuyển lớp nhưng toàn bộ đều bị Trương Đông Mai trả trở về, bà ta thậm chí còn chạy đến nhà xin ba mẹ tôi nhất định phải để tôi lại lớp này, lý do là để tôi có thể cùng chị mình cùng nhau làm MC trong các sự kiện vì tôi có gương mặt sáng sủa."

"Ba mẹ tôi chỉ là người phụ việc cho một quán ăn nhỏ, chỉ biết cắt rau rửa chén, niềm tự hào lớn nhất cả đời của bọn họ chính là có được hai cô con gái xinh đẹp. Họ tín nhiệm vô điều kiện với phần tử tri thức, cứ như vậy mà tin vào lời hoa ngôn xảo ngữ của Trương Đông Mai."

"Sau này có một ngày, là một ngày thứ sáu mùa hè, theo quy định của trường thì học sinh sẽ rời trường lúc bốn giờ, Trương Đông Mai lại giữ tôi lại trong lớp, bà ta bắt tôi đứng ở cuối lớp, không cho tôi về nhà, sau đó thì bà ta cùng vài cô giáo khác đi ra ngoài, tôi cũng không biết khi nào thì mọi người mới quay trở lại......"

Cơ Mĩ Vân nói đến đây, đôi mắt to khẽ chớp, cô muốn nói lại thôi, tạm dừng vài giây, tay nắm chặt quần áo nói: "Lớp chúng tôi có một tội phạm giết người tên Vương Hạo Bân, các anh có biết chuyện này không?"

Tống Văn gật đầu: "Lúc nãy Triệu Vũ Lượng có nhắc đến người này."

Cơ Mĩ Vân tiếp tục nói: "Lúc đứng trong lớp học, tôi gặp phải Vương Hạo Bân mới vừa đá bóng trở về. Sau đó...... Sau đó hắn ta......"

Tầng dạy học vắng tanh, mọi người đều đã tan học, ở một phòng học trống, một tội phạm giết người hơn mười tuổi gặp được một nữ sinh diện mạo xinh đẹp đang chờ giáo viên của mình, mọi người ở đây đều là người trưởng thành, đều đoán ra được kế tiếp đã xảy ra chuyện gì.

Mắt Cơ Mĩ Vân rũ xuống, cô cố gắng khống chế giọng nói của mình, tựa như không muốn nhắc đến đoạn quá khứ này nữa: "Sau đó, là chị tôi phát hiện tôi vẫn chưa về nhà nên quay lại trường tìm tôi, song thời điểm chị ấy đến thì tất cả đã xảy ra rồi. Trương Đông Mai biết chuyện này cũng cuống lên, bà ta đưa tôi và chị gái về nhà trước rồi đi gặp ba mẹ tôi."

Nói đến đây, thanh âm cô vẫn khó kìm chế được mà run lên, cố gắng không để nước mắt chảy xuống: "Khi đó bà ta nói với ba mẹ tôi rằng cũng là do tôi bình thường quyến rũ Vương Hạo Bân nên mới có thể phát sinh chuyện như vậy. Ba mẹ tôi đều là người thành thật, gặp chuyện như vậy liền không biết nên tin lời tôi hay tin lời của giáo viên."

"Lúc sau, Trương Đông Mai còn nói chúng tôi có thể chọn báo cảnh sát, thế nhưng Vương Hạo Bân là một tội phạm từng giết người, hắn có thể sẽ làm ra chuyện gì đó, nếu lựa chọn báo cảnh sát rất có khả năng hắn ta sẽ giết cả nhà chúng tôi. Lúc đó ba mẹ tôi đều bị doạ đến choáng váng, rồi Trương Đông Mai bắt đầu khóc lóc giải thích với ba mẹ tôi, nói gì mà mình sai rồi, sẵn lòng dùng mọi khả năng của bản thân để đè chuyện này xuống."

Chuyện xảy ra, cộng thêm cách nói của Trương Đông Mai không thể nghi ngờ đã hù doạ cha mẹ Cơ Mĩ Vân, hơn nữa bà ta còn trốn tránh trách nhiệm của mình, học sinh gặp chuyện không may ở trường thì giáo viên là người đứng mũi chịu sào, nếu cha mẹ Cơ Mĩ Vân báo cảnh sát hoặc báo với trường học thì họ sẽ bị trừng trị, Trương Đông Mai vừa đe doạ vừa lừa gạt nhằm mục đích là để người của một nhà nay không nên để ồn ào lớn chuyện.

Cơ Mĩ Vân cắn môi, nâng mắt: "Cuối cùng, đôi cha mẹ không quen sự đời của tôi bị doạ sợ, bọn họ lựa chọn nhân nhượng cho khỏi phiền phức......" Từ ánh mắt của cô có thể thấy được sự thất vọng của bản thân đối với cha mẹ mình và cả Trương Đông Mai.

"Sau này, Trương Đông Mai lại dùng chính sự việc này để tống tiền cô sao?" Tống Văn hỏi.

Thanh âm Cơ Mĩ Vân nghẹn ngào: "Sau một tháng kể từ chuyện đó xảy ra, tôi bỗng phát hiện mình mang thai. Khi đó tôi chỉ vừa dậy thì không bao lâu, ai cũng không hề nghĩ đến kết quả này, Trương Đông Mai lúc này lại đứng ra nói bản thân có lỗi, bà ta cùng mẹ tôi đưa tôi đến bệnh viện, rồi bà ta thanh toán viện phí để tôi bỏ đi đứa bé."

Nói đoạn, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về ba vị cảnh sát trước mặt: "Chuyện này chính là cơn ác mộng suốt thời cấp hai của tôi, tôi cũng không quá căm hận Vương Hạo Bân, ngược lại người mà tôi thù hận nhất chính là kẻ đã nối giáo cho giặc, Trương Đông Mai. Nếu không có bà ta, nếu không phải vì bà ta thì việc này căn bản sẽ không xảy ra. Tôi dần dần thoát ra khỏi nỗi đau này, dựa vào sự cố gắng của bản thân để theo đuổi hạnh phúc của mình, mà Trương Đông Mai......"

Một đứa nhỏ hơn mười tuổi lại phải chịu qua tổn thương như thế mà vẫn có thể đứng lên được, bản thân cô cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng hiển nhiên, người giáo viên ác ma của cô lại không định buông tha cô.

Cơ Mĩ Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Người đàn bà này, vào mười năm sau, vào lúc mà tôi chuẩn bị kết hôn lại chụp ảnh khoản tiền năm đó chi ra cho tôi phá thai để uy hiếp tôi......"

"Ba mẹ chồng tôi vô cùng truyền thống, bọn họ có thể chấp nhận gia cảnh nghèo khó của tôi, chứ không thể chấp nhận chuyện tôi đã từng nạo phá thai. Mẹ chồng tôi từng ngay trước mặt tôi mắng bạn gái cũ của chồng tôi chuyện từng phá thai, còn nói cô ấy không xứng với nhà này...... Nếu để bạn trai tôi cũng như nhà anh ấy biết chuyện này thì cuộc hôn nhân của tôi sẽ không còn nữa. Trương Đông Mai ở chỗ tôi tống tiền đến mấy vạn, thế nhưng cũng không thể thoả mãn được bà ta......"

"Sau đó, là Đàm San đến tìm tôi...... Đến giờ thì, mọi chuyện đều xong cả rồi." Nói xong, Cơ Mĩ Vân ngẩng đầu lên, trong mắt toàn ánh sáng tươi đẹp, là một ánh mắt mà Tống Văn khó có thể diễn tả được.

Câu chuyện này so ra thì đau đớn hơn rất nhiều so với những câu chuyện khác.

Những chuyện Trương Đông Mai làm quả thật đã huỷ diệt cả cuộc đời của cô gái này......

Nghe đến lúc này, ngay cả mắt của Trình Mặc cũng đỏ lên.

Tống Văn nhất thời cũng trầm mặc.

Trương Đông Mai không chỉ làm tổn thương cô gái này một lần, bà ta còn muốn mượn chuyện xưa để uy hiếp tống tiền, chút thông cảm cuối cùng của cậu dành cho Trương Đông Mai đã biến mất không còn sót lại gì, một giáo viên như vậy quả thật nên thiên đao vạn quả.

Thế nhưng vụ án vẫn còn trước mắt, vẫn phải tiếp tục thẩm vấn.

Đây là một cô dâu chuẩn bị đến ngày kết hôn, cô ấy có thể bời vì cuộc hôn nhân này mà bí quá hoá liều, giết chết Trương Đông Mai hay không?

"Cơ Mĩ Vân, cô có thừa nhận tội của mình không?" Tống Văn bỗng mở miệng hỏi.

Cơ Mĩ Vân rõ ràng sửng sờ ra: "Tôi gì cơ?"

"Hành vi giết hại cô giáo Trương Đông Mai." Tống Văn trầm ngâm nhìn về phía cô, "Là cô đã đẩy cô Trương xuống đúng không?"

Lục Tư Ngữ biết, Tống Văn đang dùng lời giả để thăm dò đối phương, Cơ Mĩ Vân oán hận cô Trương, cho dù là quá khứ hay hiện tại thì người giáo viên tựa như ma quỷ kia, người từng khiến cô lâm vào ác mộng lại một lần nữa muốn phá huỷ hạnh phúc của cô.

"Tôi không có......" Cơ Mĩ Vân run giọng nói.

"Cô cũng không ngờ chúng tôi có nhân chứng đúng không? Ngay lúc đó Triệu Vũ Lượng cũng đang ở trên sân thượng, anh ấy đã nhìn thấy cô!" Tống Văn mở miệng nói.

Mắt Cơ Mĩ Vân hơi loé lên, rồi nói: "Điều đó không có khả năng, tôi không hề lên sân thượng, tôi cũng không giết hại bà ta."

Khuôn mặt cô rất đẹp, cảm xúc rất nhanh đã ổn định, khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Ngẩng đầu lên lặp lại những lời này một lần nữa." Hai mắt Tống Văn nhìn chằm chằm vào cô.

Cơ Mĩ Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng Tống Văn, hai mắt cô rưng rưng, đôi mỏi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, cái cằm thanh tú nhẹ nhàng cọ vào khăn choàng mỏng, nói ra từng chữ một: "Cái chết của Trương Đông Mai hoàn toàn không liên quan gì đến tôi."

Tống Văn im lặng, dường như đang suy xét xem lời của cô là sự thật hay là một lời nói dối.

Trình Mặc ở bên cạnh lắc đầu, nếu Cơ Mĩ Vân là hung thủ thì khi đối mặt với sự chất vấn liên tục của Tống Văn cô sẽ không thẳng thắn vậy được. Anh ta lại cảm thấy tất cả chứng cứ trước mắt đều đang chỉ hướng về Đàm San......

Lục Tư Ngữ viết xuống một dấu chấm tròn, nhìn vào năm lời khai trước mặt.

Đến tận lúc này, năm khẩu cung đều đã lấy xong, tình tiết vụ án đang dần hoàn thiện, bọn họ cần phải gọi Đàm San trở vào để xác nhận lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.