Trương Đông Mai ngồi trên một chiếc xe bus trở về thành phố.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính trên xe chiếu vào bên trong, chiếu lên mặt lên đùi bà, thế nhưng bà lại không cảm nhận được bất kì tia ấm áp nào.
Mặt bà căng chặt, nét mặt lạnh lẽo, một nụ cười mỉm cũng không có.
Bà mới vừa đi ra từ nhà của ba mẹ, mới mấy ngày trước cha bà lái xe trong tình trạng say rượu rồi đâm trọng thương đối phương, cha bà phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn này, cần phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta tận ba mươi vạn.
Cha và em trai bà vẫn cứ cãi nhau, số tiền ba vạn thì cũng không có, lần này bà về phải đưa cho bọn họ thêm mười vạn. Đây đã là số tiền nhiều nhất bà có thể gom góp được, bởi vì chuyện này mà bà bị đào khoét gần như không còn gì nữa.
Bà nên oán hận ai đây, người cha say rượu lái xe, người mẹ yếu đuối bất lực, em trai được cưng chiều vắt chày ra nước, hay là bản thân mình không có bản lĩnh kiếm tiền đây?
Hơn nữa, không biết ai đã tố cáo khiến trường học gần đây vẫn luôn kiểm tra chuyện dạy thêm của bà.
Nghĩ đến đây, Trương Đông Mai liền nhịn không được nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Học thêm ngoài giờ còn không phải vì tốt cho học sinh sao?
Cái gọi là giảm gánh nặng nghĩa là không được bố trí quá nhiều bài tập cho học sinh, song độ khó trong các kì thi lại không hề giảm xuống mà còn không ngừng tăng lên. Nếu không có vô số đề thi, không có nhiều bài tập, vậy thì làm sao có thể cải thiện được thành tích của học sinh?
Là ai đã tố cáo bà?
Trương Đông Mai suy nghĩ, tròng mắt khẽ chuyển động, trong đầu hiện lên từng người một.
Lãnh đạo trường có tiết lộ rằng tình hình hiện tại rất không lạc quan, đối phương không chỉ cung cấp bằng chứng bà dạy thêm mà còn có chứng cứ bà dùng hình phạt thể xác với học sinh, thậm chí còn có chứng cứ chứng minh bà nhận hối lộ của phụ huynh.
Danh sách cùng chứng cứ đối phương cung cấp vô cùng tường tận, kết quả xấu nhất chính là bà sẽ bị thu hồi bằng cấp giáo viên, cuối cùng không còn cách nào để đi dạy được nữa.
Trường hiện vẫn đang cố gắng hy vọng có thể tranh thủ giữ được Trương Đông Mai, thế nhưng bà chỉ có thể trở thành giáo viên phụ đạo, không thể trực tiếp đứng lớp.
Có phải là đứa học sinh không đóng nổi học phí nên không thể tham gia lớp học thêm? Nhưng nó hẳn sẽ không biết chi tiết như vậy. Hay là đứa học trò bị bà nhéo tai kia? Nói đến thì cũng là do bà sơ suất, lần đó đã không hỏi kĩ bối cảnh gia đình của học trò, ai có thể nghĩ đến cậu họ của học sinh kia lại làm việc ở Cục Giáo dục chứ? Hay là...... Cô Lý hay cạnh tranh với bà, trước giờ cô ta vẫn luôn ngấm ngầm cạnh tranh vị trí xuất sắc của năm với bà, còn giả mù sa mưa chạy đến nói bà không nên dạy thêm, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may......
Trương Đông Mai suy nghĩ nửa ngày, rồi vẫn từ bỏ.
Việc cấp bách hiện giờ là phải gom góp được tiền, người nhà bà chỉ có thể trông cậy vào một mình bà.
Những người đó sao có thể là cha mẹ bà? Rõ ràng họ chỉ là lang sói hổ báo bên ngoài, nếu bà không đưa tiền ra thì sẽ ăn tươi nuốt sống, từng ngụm từng ngụm ăn sạch bà.
Bọn họ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, không dám đi tìm em trai mà sẽ làm khổ bà. Bọn họ khóc lóc đầy nước mắt trước mặt bà, cũng hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của đứa con gái như bà. Vì để gom tiền mà bà đã nghĩ đến đủ các biện pháp, quẹt hết hạn mức của thẻ tín dụng, mượn hết tất cả đồng nghiệp có thể cho vay tiền.
Thế nhưng đối phương đã uy hiếp từ sớm rằng nếu không giao tiền thì sẽ đánh cha bà đến tàn phế, dù sao thì bà cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết.
Hơn nữa bà biết, cha mẹ bà đã nói cho đối phương biết nơi bà làm việc, nếu bà không bổ sung đủ khoản tiền thiếu hụt thì chỉ sợ người nhà người bị hại sẽ đến trường học ầm ĩ lên, đến lúc đó ngay cả giáo viên phụ đạo bà cũng không làm được.
Xe bus dừng ở trạm cuối, Trương Đông Mai mang theo túi xách bước xuống xe, con đường này không tiện để bắt xe công cộng, bà thì lại tiếc tiền bắt xe nên cứ như vậy mà đi về nhà, giày cao gót không vừa chân nhanh chóng ma sát nổi thành bọt nước, mỗi bước đi cứ như bước trên một con dao.
Bà vừa đi vừa lục lọi danh bạ trong điện thoại, bên trong ghi mấy trăm tên phụ huynh học sinh, trong số đó những cái tên có đánh dấu sao là trong nhà có tiền, đánh dấu cộng nghĩa là trong nhà có quan hệ.
Ngón tay Trương Đông Mai xẹt qua từng cái tên quen thuộc, sau đó cố lấy dũng khí gọi một cuộc điện thoại.
Đối phương là mẹ của một học sinh trong lớp bà trước đây, trong nhà vô cùng có tiền, trong tay có đến hai chuỗi khách sạn, ngày thường đối xử rất thân thiện với bà, ra tay cũng rộng rãi, thậm chí còn xưng chị em với bà.
Trương Đông Mai tán gẫu vài câu, mới vừa nhắc đến chuyện mượn tiền thì đối phương lập tức chần chừ, “Cô Trương, tôi có nghe nói vì nguyên nhân cơ thể nên học kì sau cô sẽ không dẫn dắt cục cưng của tôi nữa phải không?”
Trương Đông Mai nghĩ thầm, thật sự là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền đi ngàn dặm, bà cố gắng làm giọng mình bình tĩnh: “Cái đó ư, tôi vẫn chưa nghe được thông báo gì cả.”
Mấy chữ đó còn chưa nói hết đối phương đã tắt điện thoại.
Người vừa đi, trà liền lạnh.
Trương Đông Mai tiếp tục gọi cho người thứ hai...... Người thứ ba...... Thứ tư.
Khoé miệng bà dần hiện ra một nụ cười lạnh, đám cha mẹ này lúc trước vì để lấy lòng bà mà từng người một ai cũng nhét tiền nhét đồ vật này nọ cho bà, vậy mà hiện tại vừa nghe nói bà có thể không dạy con họ nữa, chỉ mới nhắc đến chuyện vay tiền đã lập tức cúp điện thoại bà.
Bà năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, lại ly hôn, không có con.
Trong mấy chục năm cuộc đời bà không có bạn bè, cũng không có thân nhân nào.
Hiện giờ nghĩ lại, cả cuộc đời bà hình như đều dâng hết cho sự nghiệp giáo dục, đến cuối cùng bà còn lại được thứ gì đây?
Tiền lương giáo viên vốn không cao, huống chi bà còn phải trợ cấp cho trong nhà.
Trương Đông Mai vào nhà, nơi này là một căn phòng vô cùng nhỏ mà bà mới mua năm nay nhờ tiền vay.
Trương Đông Mai bỗng nhớ đến gì đó, bắt đầu kéo cái thùng to dưới giường ra. Bà chỉ có một mình, chân đau, trong lòng lại đầy lửa giận cộng thêm cái nóng trong phòng nhưng bà ngay cả quạt điện cũng tiếc không mở.
Trương Đông Mai dùng hết sức lực toàn thân, thẳng đến khi trên người toàn là mồ hôi mới kéo được cái thùng thật to kia ra ngoài, bà thở hồng hộc, bàn tay bị cạnh thùng ma sát có chút đau đớn.
Tiếp đó bà quỳ xuống, bắt đầu xem đồ đạc trong thùng.
Trong này toàn là bảo bối của bà, là một xấp giấy khen thật dày, đây là vinh quanh của hơn hai mươi năm cuộc đời làm giáo viên của bà.
Bà vuốt ve xấp giấy khen của mình, nhiều vinh dự như thế, nhiều lời khen ngợi vậy mà, rất nhiều người đều nói bà là một giáo viên tốt......
Trương Đông Mai ngồi lên giường, lật ra từng thứ một, yêu thích không thể buông tay, trái tim lạnh lẽo của bà dần ấm áp lên theo.
Nhiều năm đứng lớp, bà gần như mỗi ngày đều phải phê chữa bài tập nhiều gấp mấy lần so với các giáo viên khác, thường xuyên phải thức soạn giáo án đến khuya, hôm sau lại phải rời giường sớm đến nhìn lớp tự học. Toán học không giống với ngữ văn hay anh văn mà có thể nhàn hạ dùng lại sách cũ, môn học này luôn phải không ngừng có dạng đề mới. Mỗi khi có sách bài tập mới, bà phải tự mình làm từ đầu tới cuối một lần, mỗi năm bà đều phải đổi một giáo án mới.
Có lẽ bà thật sự làm rất nhiều chuyện có lỗi, nhưng cũng làm được rất nhiều chuyện đúng đắn.
Theo nghề giáo viên hơn hai mươi năm, bà quả thật đã dạy qua rất nhiều học sinh giỏi, cũng dạy nhiều thiên chi kiêu tử.
Nếu không có bà những học sinh này căn bản sẽ không có được thành tụ như hiện tại. Rất nhiều người rất có khả năng chỉ trở thành người bán thức ăn, bưng bê tầm thường, nhưng nhờ có bà mà những người đó được học trung học, được tốt nghiệp đại học, có một cuộc sống khác biệt.
Song những đứa học sinh này lại không hề mang ơn bà.
Nhóm phụ huynh không đáng tin, đám học sinh lại như bạch nhãn lang, từng người từng người tốt nghiệp nhưng không một ai liên lạc với bà.
Lòng người dễ đổi.
Bà chợt nhớ đến chồng mình, người đàn ông kia từng nói trong lòng bà chỉ có học sinh, sự rạn nứt giữa hai người đỉnh điểm nhất là vào lúc Trương Đông Mai vì đứng lớp liên tục chín tiếng mà bị sẩy thai, ngày thứ bảy sau khi sẩy thai, bởi vì không yên tâm với học trò mà bà lại tiếp tục đứng lên bục giảng.
Bà cũng từng rất thích trẻ con, hy vọng có được đứa nhỏ của chính mình. Thế nhưng cuối cùng bà lại mất đi khả năng mang thai, mà chồng bà lại bắt đầu ngoại tình với y tá chung phòng làm việc.
Vì sao thế giới này lại trở nên như thế?
Bà là một người phụ nữ, một thân một mình chật vật phấn đấu ở thành phố, mệt mỏi bởi vì không có bối cảnh, tự mình cố gắng vươn lên, bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được ác ý trên thế gian này.
Bà không có một trái tim mềm mại bởi vì không xứng được có, yếu đuối, khóc lóc, mấy thứ này không thuộc về bà, bà là một người phụ nữ làm bằng sắt, không thể sinh bệnh, cũng không thể ngã xuống.
Mỗi khi ở nhà ầm ĩ, khi bị cha mẹ trách móc nặng nề, khi cãi nhau với chồng, khi bị ức hiếp trong công việc, hay khi bị chiếm danh ngạch cá nhân, bà chỉ có thể tự đứng lên, tự khoác lên mình một bộ giáp kiên cường.
Bà chỉ có thể trút giận lên người học sinh, bà căm ghét nữ sinh diện mạo xinh đẹp, ghen tị đứa nhỏ này có gia cảnh ưu việt, đứa nhỏ kia thì tư chất thông minh, lợi dụng những học sinh nhu thuận nghe lời này.
Mỗi khi nhìn bọn nhỏ trưng ra gương mặt không rành sự đời, bà đã từng muốn nói cho bọn chúng biết thế giới này rốt cục là có bộ dáng như thế nào. Những trò hề mà bà diễn ra cho bọn chúng xem còn chưa bằng một phần mười sự tàn nhẫn mà thế giới này đối xử với bà.
Trương Đông Mai bắt đầu nhìn trong thùng, bà có thói quen sắp xếp theo kiểu quy nạp, mỗi khi dạy hết một khoá thì sẽ đem tất cả mọi thứ giữ lại, ảnh chụp cũ, bảng thành tích cũ, bài thi đã sửa chữa, bài kiểm tra học sinh đã làm, trong này có tốt, cũng có xấu, chỉ cần bà cảm thấy có giá trị thì đề sẽ giữ lại hết.
Nhìn mấy thứ này, Trương Đông Mai tựa như được trở lại mười mấy năm trước, từng sự kiện dần thức tỉnh trong trí nhớ bà, khoé miệng dần hiệm ra nụ cười mỉm, bỗng chốc nghĩ ra được phương pháp giải quyết vấn đề khó.
Nhất nhật vi sư, chung sinh vi phụ*. Bất kể thế nào thì bà vĩnh viễn vẫn là cô giáo của những người học sinh này!
Chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn chúng là bà có thể vay được tiền.
Nếu không thể khiến cho bọn họ yêu quý, vậy thì sẽ làm cho bọn họ phải sợ hãi.
Bà ban đầu vẫn có chọn lọc, nhưng sau đó bởi vì tiền mà không còn giới hạn nào......
Ngay lúc đó Trương Đông Mai cũng không ngờ rằng, những người này đã không còn là bọn nhỏ run rẩy ngồi trước bục giảng mười năm trước nữa. Răng nanh của bọn họ đã dài ra, cánh cũng đã cứng cáp, tất cả đã học xong cách để phản kháng lại.
Năm tháng dần trôi, những người học sinh nọ cũng không hề nghĩ đến, vị giáo viên hung tàn trong trí nhớ của bọn họ, thật ra cũng là một ác nhân bị cuộc sống giày vò đến bước đường cùng.
Mà Trương Đông Mai của hiện tại, đã trở thành một thi thể lạnh lẽo.
Sự phiền lòng quấn lấy bà, cuối cùng cũng khôngcòn tra tấn bà nữa.