Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 53: Chương 53: Chương 52




HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

LUÂN HỒI

_______________

Hai người đứng cách nhau hơn mười mét, Lục Tư Ngữ ngược dòng người ồn ào náo nhiệt trong trung tâm thương mại mà đi về phía Tống Văn. Lúc này nhiệt độ bên ngoài hơi nóng nhưng bên trong trung tâm thương mại thì máy điều hoà lại như không sợ tốn tiền mà mở rất lớn. Lục Tư Ngữ sợ lạnh nên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay hơi mỏng trễ xuống, thời điểm anh đi về phía mình, trong đầu Tống Văn tự động nhảy ra câu này.

Cả thế giới dường như an tĩnh lại, trước mắt chỉ còn lại duy nhất người này.

Tống Văn tìm về một tia lý trí, mở miệng nói: “Anh không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy loạn cái gì vậy.”

Lục Tư Ngữ đi tới hờ hững cắm tay vào túi: “Bị ngừng chức, nhàm chán rảnh rỗi nên ra ngoài dạo phố mua sắm này nọ thôi.”

Tống Văn biết anh vẫn còn giận dỗi, nhíu mày: “Thật vất vả mới cho anh ngày nghỉ có lương, đổi thành người khác đã sớm vui vẻ đến chết rồi, chỉ có anh là không biết quý trọng thôi. Anh ăn cơm chiều chưa?”

“Ăn rồi.” Lục Tư Ngữ nói, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Văn, “Tống đội đến nơi này làm gì thế?”

Tống Văn cũng không gạt anh: “Có vụ án đặc biệt, tra được manh mối nạn nhân từng đến đây mua hàng sang trọng, tôi muốn lại đây hỏi một chút xem có cửa hàng nào có video theo dõi liên quan hay không?”

“Là vụ án của cái người điều tra tin tức gần đây sao?” Lục Tư Ngữ hỏi.

Tống Văn sửng sốt: “Làm sao anh biết?”

“Người kia đã lâu không cập nhật Weibo nên đã sớm có nhiều phỏng đoán, không khó để đoán anh ta hẳn đã bị giết hại. Lần trước lúc tôi đến nhà tang lễ, nhìn thi thể kia có chút giống.” Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt đưa bàn tay trắng như ngọc ra, “Đưa danh sách tôi xem thử.”

Tống Văn biết đang nói đến danh sách mua sắm của Trương Bồi Tài, đoán rằng người này e rằng không chỉ đơn giản tán gẫu như thế, thậm chí có thể anh đã biết được gì đó, đặc biệt đến đây là vì vụ án này.

Tống Văn mở tệp tài liệu trên điện thoại đưa cho anh, Lục Tư Ngữ cúi đầu trượt vài cái, chỉ vào một cửa hàng trong đó nói: “Đi thôi, đi chỗ này nhìn thử.”

Tống Văn không quá quen thuộc với những cửa hàng này, cơ bản đều chưa từng đi vào, Lục Tư Ngữ thì quen đường dẫn cậu vào cửa hàng đồ xa xỉ tổng hợp. Cửa hàng này tầng một chủ yếu là túi xách nữ, tầng hai chủ yếu là quần áo nam.

Đi vào cửa, ánh mắt của nhân viên cửa hàng liền quét lại đây, Lục Tư Ngữ im lặng không nói gì, vài nhân viên liền ân cần đi theo sát anh. Lục Tư Ngữ theo cầu thang xoay tròn đi lên lầu, đường cong sau lưng hiện rõ theo chuyển động của vạt áo, tư thái cùng thái độ của anh khiến Tống Văn nghĩ đến hình ảnh một chú chim khổng tước trắng.

Tống Văn đi theo anh, nghiêng đầu nhìn nhìn hai bên, chỗ này khắp nơi đều dùng đồ trang trí đẹp đẽ quý giá. Qua quan sát cậu liền biết được nguyên nhân Lục Tư Ngữ chọn cửa hàng này, nơi này đủ lớn, đủ sang trọng, khách hàng không nhiều lắm, tất cả các góc đều có cameras, có thể giữ lại lượng thông tin lớn nhất.

Lục Tư Ngữ mang theo hơi thở không muốn giao tiếp cùng người khác đi đến một cái giá, lấy xuống vài bộ quần áo cầm trong tay, không đợi anh xoay người đã có nhân viên cửa hàng tự nhiên cầm lấy rồi đem móc áo gỡ xuống. Ôm quần áo trong người, Lục Tư Ngữ chậm rãi đi dạo một vòng trong cửa hàng, lại chọn thêm vài bộ quần áo nam.

Lục Tư Ngữ chọn quần áo rất nhanh, Tống Văn đi theo sau lén lút lật xem bảng giá, giá cả trên mác làm người khác phải líu lưỡi, chỉ chọn đồ trong chốc lát vậy mà tổng cộng đã đến hai mươi vạn. (~709 triệu)

Sau đó Lục Tư Ngữ cầm vài bộ quần áo đi vào phòng thay đồ, một lúc lâu sau, anh mở cửa phòng thay đồ, vẫy tay với Tống Văn: “Tống đội, đến đây một chút.”

Tống Văn không rõ lý do mà đi vào, vừa vào tới liền bị Lục Tư Ngữ đem một cái cà vạt quấn lên cổ. Hôm nay Tống Văn mặc một bộ quần áo màu đen, chỉ thiếu một cái cà vạt mà thôi.

Phòng thay đồ của cửa hàng sang trọng có đầy đủ bàn ghế, trên đất còn trải thảm, nhìn như một gian phòng nhỏ.

“Anh đây là......” Tống Văn chưa nói xong đã bị anh thắt một vòng trên cổ. Ngón tay Lục Tư Ngữ thon dài, tư thế thuần thục sửa sang cổ áo Tống Văn, ngón tay hơi lạnh không biết cố ý hay vô tình mà chạm một cái vào cổ cậu. Lúc sửa sang cổ áo, bọn họ đứng rất gần nhau, động tác có chút ám muội, cả người Tống Văn nhất thời cứng ngắc, chờ khi Lục Tư Ngữ cách ra một ít thì cậu mới tự do hô hấp lại.

“Tặng cho cậu.” Lục Tư Ngữ nói xong thì bắt đầu cúi đầu thắt cà vạt, từ góc độ này có thể thấy lông mi của anh rất dài.

“Anh cũng biết bình thường tôi không mang cái này mà......” Tống Văn bị hành động của anh làm trở tay không kịp, “Hơn nữa cũng quá quý rồi......”

Lục Tư Ngữ sợ Tống Văn từ chối giải thích: “Đây là được tặng kèm nhưng không thích hợp với tôi, vừa hay thích hợp với cậu, cậu không cần để ý.”

Lục Tư Ngữ vừa nói vừa quen tay thắt xong cà vạt, lui từng bước về sau trong phòng thử đồ rộng lớn, nghiêng đầu đánh giá Tống Văn: “Thật đẹp mắt.”

Tống Văn bị lời nói của anh đánh bại, bàn tay muốn cởi bỏ dừng lại, tự hỏi một lát rồi giả vờ nghiêm túc nói: “Anh đây là đang hối lộ lãnh đạo sao?”

Lục Tư Ngữ gật đầu: “Nếu được dùng thì cũng đáng giá.” Anh nói xong không đợi Tống Văn trả lời liền cầm vài món quần áo đi ra ngoài. Tống Văn nhìn một chút, quần áo của anh vẫn là một bộ quần áo kia, thời gian vừa nãy lại ngắn như vậy, anh căn bản không có thời gian thay quần áo, anh giống như vì muốn kéo cậu vào phòng thay đồ mà mang đống quần áo kia vào.

Tống Văn sờ soạng cà vạt một chút, chất liệu rất tốt, cậu bỗng nhiên có cảm giác bản thân đã sập bẫy của con hồ ly nhỏ này.

Hai người trở lại lầu một, thấy có sáu bảy nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh sô pha ở giữa. Vừa nãy lúc lên lầu Tống Văn không chú ý đến trong cửa hàng có nhiều người như vậy, lúc này như từ dưới đất chui lên, đứng một hàng dịu dàng mềm giọng nói: “Tiên sinh ngài khoẻ, mời ngài ngồi, mời tiên sinh uống nước.”

Lục Tư Ngữ từ chối rượu vang cùng nước uống: “Xin chào, lấy giúp tôi một ly nước ấm.” Sau đó anh cầm ly nước ấm nhân viên đưa qua để sưởi ấm tay mình.

Nhân viên cửa hàng đi đến để cà thẻ, Lục Tư Ngữ không đứng lên mà ngồi yên trên sô pha đề cập đến chủ đề chính: “Bạn tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố đang điều tra một vụ án, căn cứ vào ghi chép thẻ tín dụng của nạn nhân thì mấy tháng trước anh ta có đến đây mua sắm, có thể phiền cửa hàng trưởng cho xem qua băng hình theo dõi được hay không?”

Tống Văn đưa thẻ cảnh sát cho nhân viên cửa hàng, sau đó cậu đưa cho bọn họ ảnh chụp và thời gian cụ thể của Trương Bồi Tài.

Lần này nhân viên cửa hàng có thái độ khác hẳn mấy cửa hàng trước, một người như cửa hàng trưởng đi lấy tư liệu, những nhân viên khác thì cung cấp thông tin cho cậu.

“Ngày đó nhân viên trong cửa hàng chúng tôi không nhiều lắm, tôi có ấn tượng với bọn họ, lúc ấy đi cùng vị tiên sinh này là một cô gái, có lẽ khoảng một mét sáu mươi, tóc ngắn, trang điểm nhẹ nhàng.”

“Vị tiểu thư đó mặc một chiếc áo trắng trong bộ sưu tập CC mùa xuân năm nay, giày là của LK.” Một nhân viên bán hàng nói.

“Hai người kia hình như là người yêu, vị tiểu thư đó chọn gì thì tiên sinh kia không nói gì liền trả tiền. À, cuối cùng còn mua cho cô ấy một cái túi, bất quá...... Hình như cô gái đó không vừa ý chiếc túi kia nhưng vị tiên sinh đó nhất quyết đưa cho cô ấy, có hơi kỳ lạ.” Nhân viên cửa hàng nói thêm vài chi tiết.

Lục Tư Ngữ ngồi đó nghe tin tức các cô gái kia nói, Tống Văn ở một bên nghĩ, quả nhiên cái gì cũng không thể so sánh với nhân dân tệ, hiệu quả thật tốt.

Tục ngữ có câu, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, có thể nhìn ra thái độ của nhân viên cửa hàng này hoàn toàn bất đồng với lúc nãy khi không tiêu tiền.

Không bao lâu sau thì cửa hàng trưởng quay trở lại, nhanh nhẹn dứt khoát lấy ra hết mấy đoạn cameras giám sát khoảng thời đó trong ngày đến, sao chép ra một cái USB kèm theo một số ảnh chụp in ra rồi đưa cho Tống Văn. Hình ảnh tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được Trương Bồi Tài vô cùng thân thiết đứng bên cạnh một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc ngắn, gương mặt thanh tú.

Rốt cục cũng tìm được hình ảnh của người phụ nữ này, Tống Văn cảm thấy dường như đã đụng đến một chiếc chìa khoá, vội vàng cảm ơn cửa hàng trưởng.

Cửa hàng trưởng cười nói: “Phối hợp với công việc của cảnh sát là điều nên làm. Nếu sau này còn cần thêm thông tin gì thì chúng tôi vẫn sẽ phối hợp.”

Lục Tư Ngữ thấy không sai biệt lắm, nhóm nhân viên cũng đã gói xong đồ đạc, lúc này mới cầm USB đưa cho Tống Văn, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhóm nhân viên cửa hàng mang theo gương mặt tươi cười đi sau bọn họ cúi đầu: “Chờ mong lần sau ngài ghé thăm.”

Tống Văn đi ra ngoài, giúp Lục Tư Ngữ cầm mấy cái túi linh tinh: “Anh còn đi dạo nữa không?”

Lục Tư Ngữ lắc đầu: “Dù sao cũng mua đồ xong rồi, tôi còn phải về nhà tiếp tục tịnh dưỡng nữa.”

Tống Văn tự nhiên mà hỏi: “Anh có lái xe không?”

Lục Tư Ngữ lại lắc đầu.

Tống Văn nói: “Vậy tôi đưa anh về.”

Hai người đem túi lớn túi nhỏ đặt vào cốp xe, lên xe không lâu Lục Tư Ngữ đã mệt mỏi rã rời, ban đầu chỉ là tựa đầu lên cửa kính, sau đó hai mí mắt liền bắt đầu dính vào nhau.

“Anh đang lén điều tra vụ án này đúng không?” Âm thanh của Tống Văn đột nhiên truyền đến, “Trong đội có người mật báo?”

Chu Hiểu gần đây mua điện thoại mới số lượng có hạng trên toàn cầu, Trình Tiểu Băng thì thu được vài hộp đồ ăn vặt, ngay cả lão Giả cũng thay đổi thuốc tốt, Tống Văn nhất thời cũng không biết là ai đã nói cho anh biết tiến trình vụ án.

Hai mắt Lục Tư Ngữ chậm rãi mở ra, con ngươi hơi run rẩy, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Đêm nay vừa lúc đúng dịp.” Sau đó hỏi Tống Văn: “Nếu tôi không ở đó thì cậu định làm thế nào?”

Tống Văn nói: “Đi tìm từng cửa hàng, nếu không được thì tìm trung tâm giám sát điều khiển, lấy băng hình giám sát của ngã tư phụ cận. Thế nhưng như vậy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn.” Biện pháp luôn có rất nhiều, chỉ là lần này tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Lục Tư Ngữ gật đầu, lại khép mí mắt, hàng mi dài rũ xuống. Xe bọn họ ra đến ngã tư đường, có thể nghe được gió đường cũng có thể nghe được âm thanh ồn ào trên đường, đột nhiên âm thanh Tống Văn lại truyền đến, “Cảm ơn anh.”

Thân thể Lục Tư Ngữ khẽ động ừ một tiếng.

Tống Văn nhìn bộ dạng này của anh, mở miệng hỏi: “Sao thế anh? Tối qua không ngủ ngon sao?”

Lục Tư Ngữ lắc đầu, ngón tay đè ấn đường: “Mới ra viện nên giờ giấc có hơi loạn.”

Trong lòng Tống Văn nghĩ, cũng chỉ là nằm viện thôi mà nói như anh vừa từ nước ngoài về ấy, còn lệch múi giờ.

Lúc này đường phố có hơi ùn tắc, với tốc độ từ từ của xe thì cơn buồn ngủ của Lục Tư Ngữ lại ập đến, mí mắt càng ngày càng không mở ra nổi.

Tống Văn bỗng nhớ đến cái gì đó, hỏi anh: “Đúng rồi, lần trước trên xe cấp cứu anh muốn nói gì với tôi thế?”

Lục Tư Ngữ không hé răng, đầu tựa vào cửa sổ nhắm mắt, hô hấp dần vững vàng lại.

Đúng lúc này, Phó Lâm Giang gọi điện thoại đến báo cáo tiến độ vụ án, Tống Văn liền cùng anh thảo luận vài câu tình tiết vụ án, nói về manh mối người phụ nữ bí ẩn kia, sau đó lại nói đến nút thắt dây.

Gọi xong điện thoại, Tống Văn nghiêng đầu nhìn Lục Tư Ngữ đang ngủ say trên ghế phó lái, không biết gần đây do tác dụng của thuốc hay do phát tác cơn thèm ngủ mà hiện tại anh ngủ rất sâu, nhìn qua yếu ớt mềm mại cực kỳ. Lục Tư Ngữ cuộn tròn người, vẫn là cái tư thế tìm kiếm sự an toàn kia.

Người này nhìn qua thì dịu dàng ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ nhưng kỳ thật lại có đầu óc của một con hồ ly đầy kiêu ngạo. Cái vấn đề kia cũng không biết là anh không nghe đến hay giả vờ không nghe thấy.

Dừng đèn đỏ, lúc Tống Văn buông tay lái thì vô tình đụng phải tay Lục Tư Ngữ, xương ngón tay người nọ rõ ràng, thon dài trắng nõn, lạnh đến doạ người.

Tống Văn cảm thấy mình đang từng chút từng chút đến gần Lục Tư Ngữ, vạch trần vết sẹo, tiếp cận bí mật của anh, cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ sẽ đầy máu tươi. Bên dưới lớp da hào nhoáng có thể là một lớp thịt thối rữa, nhưng mặc kệ thế nào, cậu vẫn luôn có cơ hội giữ chặt anh.

Lục Tư Ngữ có lẽ ngủ khoảng hai mươi phút, chờ khi xe không còn kẹt nữa thì như có cảm ứng mà nhẹ nhàng mở mắt. Ngoài cửa xe đã trở thành một mảng tối đen, chỉ còn ngọn đèn đường ở xa loe lói chiếu sáng, Lục Tư Ngữ dụi mắt ngồi dậy nói với Tống Văn: “Thực xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên mất.” Ban nãy anh đã tiến vào trạng thái giả ngủ, tuy mắt nhắm nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy âm thanh, trong ý thức thì bản thân vẫn còn tỉnh thế nhưng lại không thể cử động thân thể. Cơ thể này quá hư nhược rồi.

Tống Văn lái xe nói: “Không sao, cũng không lâu. Vốn chuẩn bị gọi anh thì anh đã tỉnh.”

Lục Tư Ngữ nhỏ giọng ừ một tiếng, mở ra cửa kính xe một chút, gió đêm bỗng nhiên ập vào mới khiến anh có cảm giác tỉnh táo, nhìn ra bên ngoài hỏi: “Hiện giờ đã tìm được người phụ nữ bí ẩn kia rồi, cậu có ý tưởng gì không?”

“Trong vụ án này hung thủ đã sử dụng nút thắt dây có chút đặc biệt.” Tống Văn nói, “Tôi đã cho Từ Dao truy xuất thông tin có liên quan về các nút thắt dây, hồ sơ các vụ án tương tự trong vòng ba năm ở Nam Thành và cả trên cả nước, tất cả đều truy xuất ra.”

Lục Tư Ngữ nghe xong thì khẽ nhíu mày, thoáng tự hỏi một chút, trả lời cậu: “Trương Bồi Tài tìm đọc báo chí của mười tám năm trước, chuyện này có thể có liên quan đến cái chết của anh ta. Tôi thấy hẳn nên mở rộng phạm vi tìm kiếm. kéo dài thời gian ra.”

Tống Văn ừ một tiếng: “Mười tám năm trước...... Một lượng công việc không nhỏ, tôi trở về sẽ nói với Từ Dao.” Cậu nói xong bỗng nhớ ra người bên cạnh này hiện vẫn chưa trở lại công tác, thế nhưng mình lại cùng anh ấy tán gẫu chuyện vụ án a, hơn nữa...... Nghe như thế thì cuộc điện thoại vừa rồi của cậu và Phó Lâm Giang, anh thế mà nghe không sót một chữ nào.

~ Hết chương 52 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.