HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
LUÂN HỒI
_______________
Văn phòng cục trưởng Cục cảnh sát Nam Thành.
Nếu không phải ly trà hoa cúc Cố cục pha đang toả ra từng luồng khói trắng dưới điều hoà thì xém chút nữa Tống Văn nghĩ thời gian đã dừng lại.
Cố cục chần chừ nửa phút, trên mặt có chút âm tình bất định. Làm việc dưới trướng Cố cục lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Văn có chút sờ không đến tâm tư của vị lãnh đạo này.
Thời điểm phát sinh vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn, Cố cục còn chưa nhận chức ở Nam Thành. Ông không phải là người tự mình trải qua nhưng vì vụ án này đã gây chấn động cả nước, từng được thảo luận sôi nổi trong ngành nên đương nhiên ông cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Tính toán một lúc lâu Cố cục mới mở miệng: “Tôi đề nghị tạm thời không nên gộp hai vụ án này vào nhau.”
“Cho dù phương thức giết người cùng nút thắt dây đều có chỗ tương đồng sao ạ?” Tống Văn nhẹ giọng hỏi, theo lý thuyết thì hai điểm đặc thù này cũng đã đủ nói lên bên trong hai vụ án này có chỗ nào đó liên quan với nhau.
Cố cục nhẹ gật đầu: “Dĩ nhiên, ý của tôi không phải là ngăn các cậu điều tra vụ án này, cũng không phải nói không thể lật lại vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn. Các cậu có thể đi theo hướng này, nếu sau đó tìm được nhiều hơn chứng cứ chứng minh hai vụ án này quả thật có liên quan đến nhau thì lúc đó sẽ theo quy trình báo cáo lên trên sau, sẽ đem tất cả gắn lại với nhau.”
Làm một lãnh đạo thì lúc này cần phải vững vàng, thật cẩn thận, thà bước chậm một chút cũng không thể để lộ ra sơ suất.
Tống Văn hiểu băn khoăn của Cố cục, sự kiện Viện dưỡng lão Vu Sơn như một quả bom chôn sâu dưới lòng đất, nhiều năm vẫn chưa phá được án, ai cũng không dám đụng vào. Hiện tại cũng không có nhiều chứng cứ đủ để có thể đem hai vụ án này liên hệ với nhau, hợp lại thì đơn giản nhưng tách ra thì lại khó khăn.
Nếu hiện tại gộp án, cuối cùng điều tra được chuyện Trương Bồi Tài tử vong không hề có liên quan gì đến Viện dưỡng lão Vu Sơn thì cảnh sát cũng không thể giải thích với các bên, tự đem chính mình đặt trên một cái vỉ nướng.
Cố cục nghĩ rồi bổ sung một chút: “Thế nhưng...... Hay là các cậu cứ đem tài liệu bản án Viện dưỡng lão Vu Sơn ra điều tra lại một chút đi, cố gắng hết mức quen thuộc tình tiết vụ án, làm tốt hết thảy việc chuẩn bị.”
Tống Văn gật đầu một cái.
Nếu tiếp theo điều tra ra được quả thật hai vụ án này có liên quan với nhau thì đó lại là một chuyện khác.
Từ bên Cố cục đi ra, Tống Văn trở lại văn phòng gọi Chu Hiểu đi lấy tài liệu liên quan của bản án Viện dưỡng lão Vu Sơn.
Tài liệu đó Tống Văn đã tỉ mỉ nghiên cứu một lần, các loại chứng cứ, nhân chứng, bản ghi chép liên quan đều đã khắc sâu trong đầu. Tiếp theo là bảng lời khai của những nhân viên liên quan, đa số là tư liệu của những người già vào ở Viện dưỡng lão Vu Sơn lúc ấy, tài liệu dài dòng mà nhàm chám, cậu vẫn lật từng tờ đến cuối cùng. Trên tờ cuối cùng là ký hiệu đánh dấu ở một bảng trống, dường như là khoảng không dùng để ghi chú.
Kèm theo tư liệu liên quan còn có một một bản ghi video, đoạn video này còn có cốt truyện.
Năm đó trực tiếp trên Internet vừa mới ra đời, lúc ấy có mấy thanh niên gan lớn đã làm một tiết mục trực tiếp, chuyên đi tìm tòi những địa điểm ma quái nổi tiếng ở Nam Thành.
Những công trình xây dựng chưa hoàn thành, chuyến xe buýt cuối cùng, nhà ga thần bí,... Trong số cuối cùng, bọn họ đã thông báo rằng muốn đến Viện dưỡng lão Vu Sơn.
Đoạn phim này đã bị niêm phong cất vào kho hình ảnh, chỉ là đoạn phim được ghi lại bằng thiết bị điện tử lúc bấy giờ, không có trải qua cắt nối biên tập gì.
Tống Văn bấm hai cái vào màn hình, video cũng không quá dài, tổng cộng chỉ có một giờ. Bắt đầu là vài người trẻ tuổi hi hi ha ha lắp đặt thiết bị, hình ảnh dần rõ ràng lên, sau đó là vài người bắt đầu tự giới thiệu, quảng cáo mấy tiết mục trước đây của bản thân. Bọn họ có tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, đều là thanh niên trẻ tuổi, tinh lực tràn trề không có chỗ phát tiết. Sau đó bọn họ đem tất cả chuyện xưa liên quan đến Viện dưỡng lão Vu Sơn kể lại một lần.
“Phụ cận của Viện dưỡng lão Vu Sơn vốn cũng không có núi non rậm rạp gì cả, bởi vì nơi này trước kia tên là trấn Vu Sơn nên mới có tên như vậy......”
“Viện dưỡng lão Vu Sơn toạ lạc trên một khu đất dốc ở phía đông thành phố, sau hơn chục năm từ khi điều tra vụ án thì viện dưỡng lão này đã bị niêm phong, vài năm sau thì bị bỏ hoang. Sau đó ngành công nghiệp ở Nam Thành tiến hành di dời, đem nơi ở của người dân gần đây biến thành nhà xưởng, cách đó không xa lại xây thêm đường sắt cao tốc, thế nhưng nơi này bởi vì từng xảy ra vụ án nên người dân đồn rằng ở đây có ma, là vùng cấm không ai dám đi vào, cũng không thể phá bỏ. Viện dưỡng lão hơn hai mươi năm tuổi cứ như vậy mà được giữ nguyên đó......”
“Lúc đó ác nữ kêu Hạ Vi Tri kia bị truy nã nhưng vẫn chưa bắt được, vụ án này cứ như vậy mà lâu lâu bị người mang ra bàn tán......”
“Theo góc độ này của tôi thì có thể thấy nơi nơi đâu cũng là những bụi cỏ dại...... Ấy, các cậu cẩn thận một chút.”
“Hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy khắp nơi đều vẫn còn giấy niêm phong của cảnh sát, nhưng mà đã qua như vậy nên dây niêm phong cũng đã rách tả tơi.”
“Nhìn nè, giấy niêm phong ở đây đã bị xé rách, nói không chừng đã từng có người đi vào rồi......”
“Tớ thấy dấu vết đó giống như là bị chuột cắn ấy. Nơi này căn bản đã bị lãng quên rồi......”
“Không ai dám tới đây đâu, nghe nói trước đây từng có nhà máy muốn mua khu đất này, thế nhưng vẫn chưa ký hợp đồng thì nhóm công nhân đã xảy ra đủ chuyện ngoài ý muốn, ngay cả ông chủ cũng bị tai nạn xe phải nằm viện, đến cuối cùng đành phải bỏ đó. Nói không chừng là do những oan hồn trong này cảm thấy những người đó đã quấy rầy bọn nghỉ ngơi......”
Sau đó thì mạo hiểm chính thức bắt đầu, nhóm thanh niên bắt đầu đi vào Viện dưỡng lão Vu Sơn. Đầu tiên là theo căn tin rách nát mà thâm nhập vào, rồi đi đến khu lầu của những người cao tuổi ở.
“Chúng ta có thể nhìn thấy bên trong tầng này toàn là giường ngủ, trước kia thì chỗ này chính là nơi ở của những người già.” Chân bọn họ giẫm lên thuỷ tinh trên mặt đất, phát ra từng âm thanh ma sát chói tai.
Có một nữ sinh ghét bỏ mà ho khan, lấy tay vẫy bụi, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy bụi bậm bay khắp nơi, “Đến giờ tớ vẫn còn có thể ngửi được mùi hôi đấy, hở, trên bàn có cái chén kìa, không biết trong đó là cái gì?”
“Haha, nói không chừng bà nội của cậu vẫn còn ở đây đó.” Nam sinh cao cao trêu ghẹo nói.
“Cả nhà cậu đều ở trong này đấy!” Cô gái bất mãn bĩu môi, “Nơi này bị nói quá lên rồi, cũng không kỳ lạ như thế. Tớ thấy lúc ấy nói cái người bác sĩ giết người già kia nhưng cũng không có nghe nhiều tin đồn như vậy.”
Một cô gái tóc ngắn phản nghịch nói: “Có lẽ chăm sóc người già rất phiền, không nói quá nhưng mà trông cậy vào những lão thái thái đó rất phiền toái. Không phải có câu nói kia sao, kẻ xấu thì cũng già thôi, ai đúng ai sai thì vẫn không biết được.”
Tống Văn nhìn những người trẻ tuổi vui vẻ nói cười không chút sợ hãi xông vào vùng đất cấm trên màn hình. Bọn họ đều sinh ra sau khi xảy ra vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn, cũng không phải trải qua khoảng thời gian kia.
Bỗng nhiên một chàng trai trong nhóm dừng bước, “Các cậu có nghe gì không?”
“Cái gì a? Cậu sao mà đa nghi thế?” Cô gái tóc ngắn bất mãn với sự kinh ngạc của chàng trai.
“Loại hù doạ này trước kia cậu cũng đã dùng qua rồi, rất quê mùa đúng không?! Tớ thấy sự kinh khủng của nơi này còn không bằng một phần mười của căn biệt thự.” Nam sinh béo giơ thiết bị khinh thường nói.
“Có người đang hát.” Nam sinh kia nhấn mạnh một lần nữa, “Là phụ nữ...... Giọng có hơi khàn......”
“Mẹ nó, câu của cậu rất doạ người đấy, sẽ không phải lão thái thái chết ở đây đang hát bài hát ru con chứ?” Cô nàng tóc ngắn rốt cục cũng phát hiện được chỗ không đúng, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch.
“Hahaha......” Chàng trai bắt đầu doạ người rốt cục không nhịn được nữa mà cười một trận, “Tớ chỉ hù doạ các cậu thôi.”
Sắc mặt cô gái tóc trắng vẫn tái nhợt như cũ, “Hình như tớ thật sự nghe được gì đó, các cậu cẩn thận nghe thử......”
Mấy người trên màn hình bỗng nhiên trầm mặc không lên tiếng, từng người từng người đứng ngốc ở đó, tiếng giải thích ồn ào đột ngột ngừng lại, chỉ có thể nghe được một ít tiếng gió sột soạt, tiếp theo đó là một âm thanh truyền đến......
Tống Văn cũng muốn nghe rõ một chút nên chỉnh âm lượng lớn lên, thế nhưng dù sao thì khả năng thu âm của thiết bị này cũng có hạn, cậu chỉ có thể nghe được một ít tiếng hát quỷ dị.
Sau đó bỗng nhiên vang lên tiếng hét sợ hãi, vừa nãy Tống Văn đã đem âm lượng chỉnh đến lớn nhất, giờ chỉ cảm thấy một trận âm thanh kinh dị xuyên qua tai, suýt thì vỡ cả màng nhĩ. Cậu tháo tai nghe xuống, hình ảnh cũng bắt đầu rung lắc, camera bị rơi xuống đất, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khóc liên tục vang lên, một đoạn lộn xộn.
Tiếp đó là hình ảnh yên lặng thời gian dài, Tống Văn mất kiên nhẫn liền kéo thanh video đến cuối cùng, có người đi tới nhặt camera lên, trên màn hình xuất hiện gương mặt của một vị cảnh sát bấm nút dừng lại.
Tống Văn xoa cằm, tựa lưng vào ghế dựa. Đoạn video này sỡ dĩ xuất hiện trong hồ sơ tồn của cảnh cục là bởi vì những thanh niên đã gọi điện cho cảnh sát, được chú cảnh sát đến đón về, mà đoạn video này bị cảnh sát giữ lại để làm vật chứng.
Tống Văn còn hỏi thăm được tình hình sau đó, mấy thanh niên cứu ra được người nhà đưa đến bệnh viện kiểm tra. Có một nam sinh từ trên lầu nhảy xuống và gãy chân, những người khác thì có một ít vết thương nhẹ, tuy rằng thân thể không có gì đáng ngại nhưng rõ ràng bọn nhỏ đã bị hoảng sợ, tiết mục kia cũng thiếu đi kì này.
Có người biết chuyện này còn đem lên mạng phân tích như thật, nơi này có nhiều quỷ oan lắm, mấy đứa nhỏ kia chính là bị quỷ làm bị thương.
Sau đó chuyện này ngày càng lan rộng, càng lan càng thái quá, thẳng đến khi có một lần Tống Văn tham gia tụ họp cùng bạn học, có bạn học hỏi cậu: “Tôi nghe nói lúc trước đã có vài đứa nhỏ làm trực tiếp rồi chết ở Viện dưỡng lão Vu Sơn, còn có vài cảnh sát đến tìm người cũng chết bên trong, tổng cộng đã có bảy tám người chết, máu chảy thành sông, việc này có thật không......”
Lúc ấy Tống Văn nghe xong lời đồn, thiếu chút nữa đã phun hết đồ uống trong miệng ra.
Chỉ có điều sau khi trải qua chuyện này thì không còn ai dám đến viện dưỡng lão hoang vu kia.
Tắt video, Tống Văn lại bắt đầu xem những tư liệu khác, một khi vội liền qua cả thời gian cơm trưa. Đến chiều, Tống Văn tổng hợp sắp xếp lại tiến triển của vụ án, hiện tại cả tổ chia làm hai hướng điều tra. Một hướng là tiếp tục điều tra các mối quan hệ của nạn nhân Trương Bồi Tài, ngoại trừ vợ cùng em trai anh ta thì sắp xếp điều tra bạn tốt của anh ta, công ty đối thủ cùng những người có thù hận. Một hướng khác chính là tiến hành điều tra thân phận của người phụ nữ bí ẩn được tìm ra hôm qua, bởi vì đoạn video kia không rõ ràng nên đã giao cho nhân viên kỹ thuật tiến hành phục hồi lại.
Mặc kệ như thế nào thì những tình tiết phát hiện đó đều là tiến triển lớn của vụ án, chỉ là đến tột cùng thì vụ án này cùng đại án mười mấy năm trước có liên quan với nhau hay không? Hung thủ vì sao lại giết Trương Bồi Tài? Bởi vì anh ta đã phát hiện được cái gì sao?
Người phụ nữ bí ẩn kia là ai?
Tống Văn còn đang tự hỏi thì Trình Tiểu Băng đã cầm tài liệu đi từ phòng vật chứng qua: “Tống đội, trước đó anh giao cho bộ phận kỹ thuật khôi phục hình ảnh người phụ nữ kia đã hoàn thành, em tiện tay mang đến cho anh.”
Cả văn phòng nghe xong đều chấn động.
Tống Văn mở ra túi tài liệu, bên trong là gương mặt rõ ràng của một người phụ nữ, danh tính dựa vào gương mặt mờ ảo cũng được đưa qua.
Là một tin tốt của ngày hôm nay, Tống Văn vội vàng đưa số chứng minh cho Chu Hiểu: “Tra một chút tư liệu của người này.”
Chu Hiểu đem dãy số trên giấy chứng minh nhập vào hệ thống, rất nhanh thân phận của người phụ nữ thần bí kia đã hiện ra. Chu Hiểu nhìn nhìn, hơi nhíu mày a một tiếng.
Lão Giả nhịn không được nói: “Ài, đừng a, nói mau, có manh mối gì thế?”
“Người phụ nữ này tên Bạch Lạc Nhuế.” Sau đó Chu Hiểu ngẩng đầu nói, “Dưới danh nghĩa của người này cũng mở một viện dưỡng lão.”
Nghe xong lời này, Tống Văn cùng tất cả mọi người đều bật dậy. Vượt qua khoảng cách thời gian mười tám năm, rốt cục thì giữa hai người Hạ Vị Tri cùng Trương Bồi Tài đã xuất hiện một điểm giao nhau thông qua một người phụ nữ.
~ Hết chương 54~