Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 65: Chương 65: Chương 64




HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

LUÂN HỒI

_______________

“Đứa nhỏ kia có thể không phải do Hạ Vị Tri sinh, mà là đứa nhỏ vẫn luôn sinh sống tại viện dưỡng lão.” Lục Tư Ngữ nhớ đến một căn phòng lúc mới đi vào, trên đầu giường đầy bụi bặm có đặt một con gấu bông, khi đó anh còn nghi hoặc vì sao ở viện dưỡng lão lại xuất hiện loại đồ vật này.

Giờ thì anh đã hiểu rõ, một cái viện dưỡng lão lớn như vậy, các ông cụ bà cụ, nhóm nhân viên công tác tất cả đều sinh hoạt tại nơi này, đó là một quần thể mấy trăm người, bọn họ vẫn có người nhà, có đứa nhỏ.

Có lẽ số lượng những đứa bé này không nhiều lắm nhưng bọn chúng cũng giống với nhóm người lớn, sớm chiều đều sinh hoạt tại đây. Nơi này không cách xa trường học, thậm chí cũng không chậm trễ bọn nhỏ đến trường.

Đứa nhỏ theo thời gian mà lớn lên và thay đổi. Nhóm người lớn thì đã định hình, những người lớn tuổi thì đã gần đất xa trời, thế nhưng bọn nhỏ lại có vô số khả năng xảy ra, bọn chúng có thể thiện lương, cũng có thể tà ác.

Nếu Viện dưỡng lão Vu Sơn là một vách núi u ám thì bọn nhỏ chính là ngọn cỏ nhỏ mọc dưới chân núi.

Mười tám năm trước nơi này tuyệt đối không hề hoang tàn như hôm nay, từng người từng người đi lại, nói chuyện sinh động.

Khi đó viện dưỡng lão cũng không quản lý nghiêm ngặc như hiện tại, không có trường hợp không phải nhân viên thì không được vào, toàn bộ những người thăm hỏi đều phải đăng ký, bọn nhỏ cứ tự nhiên mà thường xuyên ra vào nơi này. Bọn chúng hoặc là ba mẹ đã ly hôn, hoặc đã không còn người thân, hoặc ba mẹ nhất thời không có ở bên cạnh, hoặc ba mẹ bọn nhỏ chính là nhân viên của viện dưỡng lão này. Bọn nhỏ có thể đi theo sinh hoạt cùng những trưởng bối bên trong viện dưỡng lão, đem nơi này thành nhà, thành nơi chơi đùa của bọn chúng......

Đứng trong căn phòng này, Lục Tư Ngữ dường như có thể nghe mọi âm thanh bên ngoài, tiếng những người lớn tuổi nói chuyện, tiếng ho khan, tiếng gọi nhau, tiếng bước chân vội vã của nhóm người chăm sóc. Giữa những bước chân lảo đảo, xuất hiện một đám nhỏ đang rượt đuổi nhau, chúng suýt thì đụng vào vài ông bà cụ trên hành lang, quay đầu lại mà lè lưỡi trêu tức nhau.

Những đứa nhỏ ở nơi này lại bị mọi người xem nhẹ.

Bọn chúng vì nhiều nguyên nhân mà bị ba mẹ mình “Vứt bỏ”, sinh sống ở nơi vốn không phải thế giới mà chúng thuộc về, tuổi thơ thiếu đi sự chăm sóc đã gây ra những khiếm khuyết về tâm lý. Bọn chúng ngây thơ, gan dạ, mong được tự do, ở thời điểm không thể phân biệt được đúng sai thì gặp được Hạ Vị Tri, một nữ bác sĩ bề ngoài ôn nhu dịu dàng nhưng tâm lại độc như bò cạp đã đủ để thay đổi cuộc đời bọn nhỏ.

“Là chúng ta đã sơ suất, cảnh sát điều tra năm đó cũng không lưu ý điểm này......” Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ trước mắt, cậu nhớ trên trang cuối cùng của bản ghi chép năm đó vẫn còn vài ô trống chỉ có đánh số, không có tên họ cùng số chứng minh thư. Đó có lẽ là những đứa trẻ vị thành niên ở viện dưỡng lão năm ấy, bởi vì phải bảo vệ thông tin của trẻ vị thành niên nên cảnh sát chỉ tiến hành đăng ký chứ không điền vào.

Lục Tư Ngữ gật đầu, năm đó Ngô Thanh đã biết đến sự tồn tại của bọn nhỏ, thậm chí có khả năng ông ấy đã từng trò chuyện cùng bọn nhỏ, biết được manh mối gì đó. Ông ấy có lẽ đã thông suốt những mắc xích trong đó nên mới có thể lưu lại nhắc nhở như vậy.

Từ đầu đến cuối, không nên loại những đứa trẻ đó ra khỏi mọi chuyện.

“Vậy thì...... Chúng ta có thể tìm được thông tin của bọn họ ở đâu?” Tống Văn hỏi. Nếu suy đoán của Lục Tư Ngữ được thành lập thì nơi này từng có một đứa nhỏ được Hạ Vị Tri bồi dưỡng cho đến khi kế thừa được y bát của bà ta.

Phương pháp giết người của Hạ Vị Tri khắc sâu vào xương tuỷ của hắn, thậm chí vô tình đã có thể thắt ra nút kết tương tự như thế, đúng là người này đã tra tấn Trương Bồi Tài đến chết. Tư liệu của cảnh sát lúc trước Tống Văn đã xem qua hết, nhưng trong đó cũng không có để lại thông tin liên quan gì đến thiếu niên mười tám năm trước, mười tám năm sau người này đã sớm trưởng thành, bọn họ nên đi đâu để tìm được tung tích của người này đây?

Hơn nữa...... Người đó có thể có liên quan đến Bạch Lạc Nhuế hay không?

Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ: “Nếu phải tra đứa nhỏ ở nơi này thì có thể cần phải tìm kiếm trong gia phả của tất cả các người già ở đây, nhưng như thế có thể sẽ sót lại......” Dù sao thì đăng ký hộ khẩu của mười tám năm trước vẫn chưa hoàn thiện, thậm chí sẽ có đứa nhỏ là thân thích gửi cho người lớn tuổi nuôi hộ. Khi đó quy định nhận nuôi cũng không nghiêm khắc như hiện tại, nếu xét đến những điều này thì khó khăn còn lớn hơn nữa.

Không chờ Lục Tư Ngữ nói xong, Tống Văn liền hiểu được các mắc xích bên trong, cậu bước nhanh ra ngoài, “Văn phòng viện trưởng!” Năm đó máy tính vẫn chưa thông dụng, chỉ sử dụng tài liệu giấy thông thường, nếu nói có nơi nào có thể có manh mối liên quan thì không thể nghi ngờ chính là văn phòng viện trưởng.

Lục Tư Ngữ vội vàng đứng dậy đuổi kịp Tống Văn, toà nhà trống trải nhất thời vang lên tiếng bước chân vội vã của bọn họ. Văn phòng viện trưởng Viện dưỡng lão Vu Sơn nằm ở tầng cao nhất của toà nhà hành chính, cả một tầng rộng lớn chỉ có mỗi văn phòng làm việc của viện trưởng.

Tống Văn lợi dụng ánh sáng mặt trời chưa kịp biến mất mà tìm kiếm, hỏi Lục Tư Ngữ: “Anh nói xem, sổ sách thông tin ở đây sẽ có tên đứa nhỏ không?” Cậu cũng sợ hãi, vạn nhất thông tin không được đầy đủ thì lần này bọn họ lại tốn công vô ích.

Lục Tư Ngữ nói: “Suy nghĩ vừa rồi của cậu không sai, hiện tại toà nhà này tuy rằng người đi - nhà trống nhưng nhất định sẽ có đủ thông tin được lưu lại.”

Từng phòng, từng có ai ở lại? Năm đó viện dưỡng lão này rốt cục đã phát sinh chuyện gì?

Tống Văn gật đầu, tiếp tục lật tìm: “Được, nếu phải tra thì tra đến long trời lở đất đi, tìm kiếm triệt để.”

“Có sổ sách thông tin hay không thì tôi không thể chắc chắn, nhưng mà......” Lục Tư Ngữ vừa nói vừa ngồi xổm xuống, từ trong ngăn tủ rút ra một quyển sổ, “Ở đây có một quyển album.”

Mười tám năm trước, cuộn phim vẫn còn tồn tại, ảnh màu chủ yếu sẽ được rửa chứ không phải in ra. Đây là một quyển album ảnh lưu niệm của cả Viện dưỡng lão Vu Sơn, ảnh chụp năm năm khoảng chừng từ hơn hai mươi năm trước đến mười tám năm trước. Album được lật ra dường như đang mở ra những năm tháng phủ đầy bụi bặm, những bức ảnh này có thể là những thứ cuối cùng mà nhiều người già để lại trên thế giới này.

Lục Tư Ngữ rút ra một tấm ảnh ở giữa album, có lẽ nhân viên công tác sợ trí nhớ mình không tốt, quên mất tên của những người lớn này nên đã ghi rõ tên của họ vào mặt sau. Trong đó còn có hai cái tên được khoanh tròn bằng bút đen, dễ nhận thấy không lâu sau thì người cũng qua đời.

Lục Tư Ngữ lật trở lại tấm ảnh, là ảnh chụp chung của Hạ Vị Tri và vài người lớn tuổi. Trên ảnh Hạ Vị Tri thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu, bà ta mang một bộ hoa tai ngọc trai, hơi mím môi cúi đầu xuống có chút thận trọng, thoạt nhìn như một thiên sứ vô tình rơi xuống trần gian, thế nhưng có mấy ai ngờ được, một người phụ nữ như vậy lại chính là một ác quỷ.

Ánh mặt trời dần dần biến mất, cả căn phòng rất nhanh đã bị bóng tối bao phủ, Tống Văn cũng ngừng tay nhìn album trên tay Lục Tư Ngữ. Album đã ố vàng, trên ảnh chụp hé ra những khuôn mặt tươi cười, đa số là ảnh chụp chung của ba đến năm người, thỉnh thoảng sẽ có ảnh lưu niệm tập thể. Ngón tay trắng nõn của Lục Tư Ngữ lật từng tờ, rất nhiều người cao tuổi trên ảnh chụp rất nhanh đã không còn, sau đó sẽ có người cao tuổi khác xuất hiện.

Tiếp đó là một ít ảnh chụp có xuất hiện vài đứa nhỏ trên đó. Tay Lục Tư Ngữ dừng một chút, Tống Văn cúi đầu nhìn người trong tấm ảnh trên album, lại lật qua nhìn đánh dấu tên rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mắn ảnh chụp này cũng có ghi lại tên của đứa nhỏ.

Rất nhanh ảnh chụp có đứa nhỏ xuất hiện đều được bọn họ tìm ra, càng lật xem thì chất lượng camera ngày càng tốt, ảnh cũng rõ ràng hơn. Ở tờ cuối cùng của album là một tấm ảnh lớn chụp chung tất cả mọi người, trên đó ngoại trừ những người cao tuổi thì có viện trưởng, có Hạ Vị Tri, còn có một hàng bảy tám đứa nhỏ đang ngồi chồm hổm, bọn nhỏ từng đứa từng đứa vẫn còn ngây thơ mà nhìn máy ảnh. Bọn nhỏ đứa lớn thì khoảng mười tuổi, nhỏ thì bốn năm tuổi, lưng còn mang cặp sách, hiển nhiên là bộ dáng vừa tan học về.

Lục Tư Ngữ lật lại tấm ảnh, lướt qua từng cái tên, rất nhanh liền thấy được những cái tên quen thuộc. Bọn họ cuối cùng cũng tìm được manh mối, dường như chân tướng đã không còn xa nữa. Lục Tư Ngữ cau chặt mày, run giọng nói một câu: “Tôi vừa nãy suy luận sai rồi.”

“Sai ở đâu thế?” Tống Văn hỏi.

Đầu ngón tay Lục Tư Ngữ lướt qua từng cái tên, Bạch Lạc Nhuế, Nguỵ Hồng, Đỗ Nhược Hinh...... Anh run giọng nói: “Không phải đứa nhỏ mà là bọn nhỏ!”

Hung thủ có thể không chỉ có một người!

Bọn nhỏ này ở nơi này quen biết nhau, hiểu nhau, cùng làm bạn, cùng nhau lớn lên.

Thế giới trong mắt bọn họ hoàn toàn bất đồng với người lớn. Bọn họ không phải là một người, thậm chí có thể không phải là hai người, ba người,... Bọn họ bị ảnh hưởng, có lẽ đã hình thành một quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác từ sớm, đã từng có một khoảnh khắc khi bọn họ ở nơi này cùng Hạ Vị Tri, có lẽ chỉ là một món đồ chơi, một viên kẹo, một câu nói dịu dàng của bà ta có thể đã đủ khiến cho thế giới quan còn chưa hoàn thiện của bọn nhỏ trắng đen đảo loạn, không còn đúng sai.

Bọn họ nhìn thấy bà ta giết người, học tập bà ta giết người, cuộc sống của bọn họ đều bị ác nữ này khắc lên dấu vết.

Mười tám năm sau, những cây non sinh trưởng trên mảnh đất này cuối cùng cũng phát triển rầm rộ, thậm chí còn đơm hoa, kết trái.

Đỗ Nhược Hinh, người vợ ầm ĩ ly hôn của người chết Trương Bồi Tài.

Bạch Lạc Nhuế, bà chủ của Viện dưỡng lão Lạc Hân.

Hai người phụ nữ nhìn qua như không hề xuất hiện cùng lúc, hoá ra đã sớm quen biết ở nơi này từ mười tám năm trước. Các cô có lẽ đối với cái chết của Trương Bồi Tài không phải là hoàn toàn không biết gì, các cô đã sớm đạt được sự ăn ý, giữa bọn họ có một bí mật, cùng nhau lừa gạt cảnh sát.

Đỗ Nhược Hinh cùng Bạch Lạc Nhuế đã sớm quen biết, chỉ bằng hai người phụ nữ có thể không giết được Trương Bồi Tài, cũng không làm được nhiều chuyện như vậy, còn có người đàn ông. Mà những người kia......

Lục Tư Ngữ nhìn một thiếu niên cao nhất đã có có thể nhìn ra góc cạnh trên ảnh chụp, thái dương người kia có một vết thương rõ ràng, đôi mắt bồ câu có chút u tối. Tống Văn cầm tấm ảnh nói: “Người này...... Nhìn rất quen mắt a...... Tôi hình như đã gặp qua ở đâu rồi.”

Vô số ảnh người hiện lên trong đầu, cậu chắc chắn đã từng gặp qua gương mặt thế này rồi. Hai mắt lạnh lùng, xương gò má hơi cao, thiếu niên này mười tám năm sau nên trưởng thành thành bộ dáng thế nào chứ......

Tống Văn đột nhiên nghĩ ra, người này quả thật cậu đã từng gặp qua!

Là người giao thức ăn từng tiến vào cảnh cục kia!

Chẳng qua bởi vì ngày đó người kia đội mũ, vết thương ở thái dương bị che mất không còn rõ ràng nên cậu mới không liếc mắt liền nhận ra được.

“Người này, từng viện cớ đưa cơm mà nghênh ngang đi vào cảnh cục.” Tống Văn mở miệng nói, có lẽ khi đó, trong quần áo người nọ có giấu một con dao......

~ Hết chương 64 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.