HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TÁ THI HOÀN HỒN
_______________
Buổi tối ngày thứ hai sau khi Tống Văn chuyển đến nhà Lục Tư Ngữ, vừa mới ăn xong cơm tối điện thoại Tống Văn đã reo vang.
Ở thành phố phía nam này có đến mấy triệu dân, luôn có người sinh ra, cũng có người chết đi. Có vụ án xảy ra là chuyện bình thường, thời gian nhàn rỗi lúc không có vụ án ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không bình thường.
Sau khi nhận điện thoại, Tống Văn nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, mang theo Lục Tư Ngữ chuẩn bị đến hiện trường vụ án. Lục Tư Ngữ cân nhắc một chút, lên lầu lấy mắt kính mang vào, lại cầm bút cùng sổ ghi chép theo, Sói Nhỏ thấy hai người bất thình lình thu dọn đồ đạc liền kích động đứng lên, bổ nhào vào người Tống Văn.
Tống Văn sờ đầu Sói Nhỏ: “Đêm nay không thể mang mi theo rồi, tụi anh đi làm chính sự cũng không thể tự mang theo cảnh khuyển.”
Chú chó tựa như nghe hiểu lời Tống Văn, ư một tiếng, lập tức đảo mắt xem thường, vẻ mặt ghét bỏ xoay thân về ổ chó nằm sấp xuống, đuôi còn ra oai mà vẫy hai cái.
Này cũng quá thực tế rồi? Tống Văn phát cáu chỉ vào chó nhỏ: “Tiểu Bạch nhãn lang, có bản lĩnh đi xuống thì sau này đừng tới tìm tao.”
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, lại nhìn chó nhà mình, khoé miệng hiện lên ý cười nhạt: “Chưa được hai ngày mà hai người quen thuộc vậy rồi.”
Tống Văn làm như không nghe ra ý châm chọc trong đó, nghĩ nghĩ nói: “Theo kinh nghiệm ở chung với động vật trước giờ của tôi thì đây đã là vô cùng hoà thuận rồi.”
Lần này thi thể được phát hiện trong một nhà máy hoá chất cũ ở phía tây ngoại thành, đoán chừng phải lái xe bốn mươi phút mới đến hiện trường.
Nhà xưởng này hai mươi năm trước là một cái nhà máy hoá chất cỡ trung, tên Thanh Hà Nam Hoá, con sông bên cạnh nhà máy vốn tên là Thanh Hà nên nhà máy cũng lấy theo tên này. Tuy nhiên trong những thập niên phát triển nhanh chóng đó, Nam Hoá không ngừng xả các chất ô nhiễm ra sông, khiến Thanh Hà trở nên hữu danh vô thực. Sau này nhà máy cũng vì ô nhiễm nghiêm trọng, thiết bị lạc hậu, gặp phải các vấn đề về đầu vào và đầu ra của nguyên liệu nên vài năm trước trong quá trình tái cấu trúc, nhà máy này đã bị cho ngừng sản xuất.
Nhóm công nhân nghỉ việc, thiết bị thì rao bán giá rẻ, nhưng nhà máy này lại không bị phá bỏ dời đi mà vẫn còn để lại vài nhà xưởng trống không. Cho dù thành phố được xây dựng hoàn mỹ thì vẫn luôn tồn tại vài nơi như vậy, như là một vết thương của thành phố vậy.
Buổi tối hơn tám giờ, cảnh sắc khu vực này đã tối hoàn toàn, bầu trời xanh đen, tĩnh mịch mà sâu thẳm, phía trên còn có thể nhìn được vài ngôi sao đang loé sáng.
Tống Văn đỗ xe của Lục Tư Ngữ bên cạnh xe cảnh sát, xa xa có thể nghe được tiếng kêu của các loại côn trùng, cậu khoá xe cảm khái: “Không thể không nói chứ việc nhà máy này đóng cửa vẫn có tác dụng đấy. Trước đây nhà bà ngoại tôi ở gần đây, khi đó buổi tối không thể nào nhìn thấy sao, hiện tại ít nhất vẫn có thể nhìn được mấy ngôi sao đang chiếu sáng.”
Lục Tư Ngữ hỏi: “Ai là người báo án thế?”
Tống Văn nói: “Ban nhạc Underground tập luyện ở đây. Nơi này chính là chỗ vui chơi của nhóm thanh niên đó.”
Phân xưởng chính của nhà máy hóa chất này cao và trống trải, kết cấu bên trong có thể tạo thành âm vang tự nhiên. Sau đó không biết thế nào mà được một số ban nhạc Underground phát hiện ra, phụ cận nơi này không có dân cư, cho dù có hát đến tung trời cũng sẽ không có ai để ý đến. Sau đó nữa thì nơi này dần biến thành chỗ tụ tập của người trẻ tuổi. Tống Văn nhìn xong lại nói: “Nếu không có ban nhạc ở đây thì chỗ này là một nơi rất tốt để giết người giấu xác.”
Nơi phát hiện thi thể là một nhà xưởng lớn nhất ở đây, Lục Tư Ngữ ngửa đầu đứng trước nhà xưởng tối om một lát, Tống Văn nói: “Đi thôi, chúng ta tốc chiến tốc thắng, còn có thể trở về ngủ một giấc.”
Lúc này Lục Tư Ngữ mới lên tiếng, ngoan ngoãn theo kịp Tống Văn.
Thời điểm Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến, Lâm Tu Nhiên và Phó Lâm Giang đã ở bên trong, bên ngoài nhà xưởng có mấy chiếc xe cảnh sát đang dừng, Tống Văn vén dây phong toả đi vào, chào hỏi vài người tới trước.
Hiện tại là tám giờ tối, bầu trời đã tối sầm lại, nóng nực của ngày hè đã không còn, nhà xưởng cũ này ngược lại là một nơi nghỉ mát tự nhiên, Lục Tư Ngữ vừa đi vào liền cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi tới.
Chỗ này bỏ hoang đã lâu, ban nhạc đến đây ca hát vì tiện dùng guitar điện nên đã kéo điện đến, lúc này vài bóng đèn giữa nhà xưởng tối đen như biến nơi này thành một buổi biểu diễn dưới lòng đất. Đèn công suất lớn tuy không thể chiếu sáng cả nhà xưởng nhưng cũng đủ để thấy rõ tình trạng bốn phía.
Cửa sổ nhà xưởng đã sớm không còn cái nào, tường xung quanh đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, đoán chừng do rất ít khi quét dọn mà trên đất không chỉ có đầu mẩu thuốc là mà còn có đầy lon bia cùng bao bì đồ ăn vặt. Trong góc có một số nhạc cụ, bên cạnh còn có hai cái lều đơn giản, mang đậm cảm giác của bãi đất hoang.
Tống Văn nhìn xung quanh một vòng, nói đùa: “Mấy người trẻ này lá gan thật không nhỏ, nếu quay một bộ phim về zombie ở đây cũng không cần phải dựng bối cảnh.”
Lục Tư Ngữ khẽ nhíu mày nhìn, hiện trường đã bị phá hỏng hoàn toàn, e rằng những người trẻ tuổi này đã sớm đem nơi này thành ngôi nhà thứ hai của mình.
Đã trống không lâu như vậy nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi axit sunfuric, may mắn là nhà xưởng đã thông thoáng gió lùa xung quanh, nên mùi cũng không tính là khó chịu.
Phó Lâm Giang thấy Tống Văn lại đây, đặt bút vào túi trước ngực, chỉ chỉ mấy thanh niên đang ngồi xổm hoặc ngồi bệch xuống đất ở bên cạnh: “Chính bọn họ đã phát hiện ra thi thể, nói là tập luyện mệt mỏi nên đánh tennis, thời điểm đi nhặt bóng thì phát hiện.”
Mấy người kia còn rất trẻ, ba nam một nữ, mặc quần áo chơi nhạc, vô cùng đặc biệt. Dẫn đầu là một cậu thanh niên mang khuyên tai, cậu ta rút thuốc là trong túi ra muốn châm, Tống Văn nói: “Đây là hiện trường vụ án!”
Cậu thanh niên đã quen phóng túng, lúc này bĩu môi kẹp thuốc vào giữa hai ngón tay: “Anh cảnh sát, chúng tôi mấy giờ mới được về thế? Đã hơn tám giờ rồi. Chúng tôi thật sự vô tội mà, cái gì cũng không đụng vào đã báo cảnh sát rồi.” Sau đó cậu ta thở dài nói, “Sớm biết phiền phức như vậy......” Lời nói có ý vô cùng hối hận khi đã báo án.
“Đều do cậu xem vào việc của người khác......” Cô gái trong nhóm trừng mắt với cậu ta nói: “Mẹ tớ bảo hôm nay phải về nhà trước mười giờ, chốc nữa mà không thể về tớ liền không tha cho cậu.”
“Cậu ầm ĩ gì chứ?” Cậu trai rút thuốc ra quay đầu lại oán giận cô gái: “Còn không phải tại cậu sao, cái gì mà nên chơi tennis, nếu cậu đánh cầu lông thì đã không xảy ra chuyện này rồi không phải sao?!”
Cô gái nhất thời không phản ứng kịp, mở to hai mắt hỏi: “Vì sao?”
“Cầu lông nhẹ, không đánh xa được như vậy.” Tống Văn nghe không nổi nữa, khụ một tiếng: “Đừng ầm ĩ, hai người là một đôi đi, vì chuyện nhỏ này mà đùn đẩy, không đáng.”
Cậu trai kinh ngạc, quay đầu hỏi Tống Văn: “Sao anh biết thế......”
Tống Văn chỉ chỉ tay bọn họ: “Người yêu đều mang nhẫn.” Sau đó cậu trấn an hai người trẻ tuổi, “Cũng không phải các cô cậu giết người, chờ xong việc sẽ cho các cô cậu trở về, nói về quá trình mấy người phát hiện thi thể đi.”
Cô gái nghe xong thì cúi đầu: “Chính là lúc nhặt bóng thì phát hiện được, ngay cái hố bên kia, em đi tìm bóng thì gạt ra được một bàn tay gầy trơ xương giống như xác ướp vậy, lúc ấy làm em sợ muốn chết......” Cô nàng hiện tại nhớ lại hình ảnh kia mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Các cô cậu từ lúc nào thì bắt đầu dùng nơi này làm nơi tập luyện?” Tống Văn lại hỏi.
Cô gái nhớ lại một chút: “Gần ba tháng rồi, lúc ấy chúng em muốn tham gia lễ hội âm nhạc tháng năm, ở nơi khác tập luyện bị trách cứ mấy lần nên tìm tới nơi này. Sau khi kết thúc lễ hội âm nhạc thì cảm thấy nơi này ít người yên tĩnh nên tiếp tục sử dụng.”
Tống Văn nghe bọn họ nói một lượt mọi chuyện, một cậu trai mập mạp giữa ba người thấy vật chứng đang kiểm tra thiết bị mà bọn họ đặt bên cạnh, khẩn trương kêu lên: “Guitar bass em mới mua đấy, các anh đừng phá hỏng, ấy, em...... Có thể lấy về đúng không? Các anh sẽ không tịch thu đúng không? Đó là tham ô tài sản nhân dân đấy.”
Tống Văn chỉa ngón tay về phía Phó Lâm Giang nói: “Các cậu để vật chứng kiểm tra đồ vật, sau đó thì cùng anh ta quay về Cảnh cục, làm biên bản là có thể lấy về.”
Bên kia nhà xưởng, Lục Tư Ngữ đã tìm được Lâm Tu Nhiên, lấy bao tay và khẩu trang từ anh ta.
Hôm nay Lâm Tu Nhiên đến đây với tư cách là bác sĩ pháp y, anh cũng đã quen đem Lục Tư Ngữ thành nửa pháp y mà dùng.
Sau nhiều năm, mặc dù thiết bị trong nhà máy này đã được bán hết từ lâu nhưng vẫn còn lại rất nhiều hóa chất, còn có một số hố chứa lớn, bên trong đổ một ít bột phấn gì đó, đến gần là có thể ngửi được thoang thoảng mùi hoá chất không gạt đi được, nhưng lại không có mùi thi thể.
Thi thể được giấu trong một cái hố chất đống hoá chất, hố kia rộng khoảng ba mét vuông, độ sâu khoảng một mét rưỡi, bên trong được rải một lớp bột trắng dày khoảng nửa mét, nhìn qua như hố chôn tuyết.
Lúc này, xác chết đã được cảnh sát tới trước giúp kéo ra, trên mặt không thể tránh mà dính rất nhiều bột màu trắng.
Đa số ánh đèn đã được tập trung tại hiện trường nhưng vẫn không quá sáng, Lục Tư Ngữ kéo khẩu trang lên trên, cúi người nhìn kỹ thi thể. Nhìn qua thế này, thứ kia quả thực khó có thể gọi là “người“. Mặt cùng thân thể của người chết đã bị đục rỗng, toàn thân đều bị hút khô lượng nước bên trong, đùi héo rút chỉ còn lại bằng một phần ba người thường, đã biến thành một cái xác khô.
Lục Tư Ngữ nhìn qua, có thể bước đầu xác nhận người bị hại là nam. Theo khung xương phán đoán thì nạn nhân không thấp, chiều cao khoảng chừng gần đến một mét tám mươi.
Lâm Tu Nhiên cũng cúi đầu nhìn thi thể đáng sợ, mặt không đổi sắc dùng tay kiểm tra đầu thi thể, bột trắng trên thi thể rơi xuống, cuối cùng cũng lộ ra mặt nạn nhân.
Lâm Tu Nhiên bỗng nhướng mày, chửi nhỏ một tiếng: “Gặp quỷ.”
Lục Tư Ngữ cùng Lâm Tu Nhiên đã ra vài hiện trường, không biết điều gì đã khiến cho lão pháp y này cảm thấy kỳ dị, anh bèn theo ánh mắt Lâm Tu Nhiên nhìn qua. Khuôn mặt của thi thể đã khô héo, nhắm hai mắt nhưng lại có thể nhìn ra khoé miệng đang giương lên, dường như là đang cười. Anh đã gặp qua nhiều loại biểu tình của thi thể, đa số đều là kinh khủng, đau đớn, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt đang cười thế này.
Trong đêm khuya, giữa một nhà xưởng trống trải bỗng xuất hiện một khối thi thể khô, nhưng thi thể lại đang cười, cảnh tượng này không thể không nói là vô cùng quỷ dị, khiến cho người nhìn không rét mà run.
Lâm Tu Nhiên rất nhanh đã bình tĩnh lại, lấy tay đè vào một chỗ trên ngực nghi ngờ là vết dao đâm, “Có thể là biến dạng cơ do ăn mòn cơ mặt, là người trẻ tuổi, tuổi khoảng hai mươi lăm, nguyên nhân tử vong nghi ngờ là bị người đâm vào ngực dẫn đến tử vong, thời gian tử vong bởi vì có ăn mòn hoá học nên rất khó để phán đoán.” Nói đến đây, anh lại dùng tay đè trên cơ thể người chết, “Phán đoán ban đầu ít nhất là đã mấy tháng. Góc này hẻo lánh cho nên mới không bị phát hiện.”
Thời gian tử vong của nạn nhân là một trong các manh mối quan trọng của điều tra phá án, nhưng thi thể khô thế này chắc chắn sẽ gây khó khăn cho việc suy đoán thời gian tử vong.
“Bụng...... Hình như có vết thương.” Lục Tư Ngữ vừa nói vừa lấy tay sờ chỗ kia, tuy rằng da đã bị ăn mòn nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra, làn da nơi đó khác hẳn với nơi khác, có nếp nhăn rõ ràng, anh sờ sờ rồi lại ơ một tiếng, xúc cảm này hoàn toàn bất đồng với miệng vết thương.
“Không giống như là vết thương......” Lâm Tu Nhiên cũng vươn tay qua, anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng làn da của chỗ đó không giống với những chỗ khác, nhưng không có vết máu cũng không có thứ gì xuyên qua.
Lục Tư Ngữ trầm tư một chút, phán đoán nói: “Có lẽ là vết thương cũ.”
Lâm Tu Nhiên tỏ vẻ đồng ý với suy đoán này nhưng vẫn cẩn thận nói: “Có thể, chờ quay về thời điểm khám nghiệm tử thi tôi sẽ tập trung xem nơi này.”
~ Hết chương 77 ~