Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 90: Chương 90: Chương 89




Điều tra vụ án đã bước vào ngày thứ tư, bọn họ đã điều tra rõ mánh khoé Tá Thi Hoàn Hồn của Trần Nhan Thu, tra được vụ tai nạn giao thông sử dụng người gánh tội tinh vi, nhưng lại hoàn hoàn không biết gì về cái chết của Trần Nhan Thu như cũ. Vụ án đến hiện tại vẫn không xác định được kẻ tình nghi.

Buổi sáng mấy người gặp nhau ở Cảnh cục trao đổi tiến độ vụ án, Tống Văn bắt đầu an bài công tác kế tiếp: “Phó Lâm Giang, lão Giả, hai anh tiếp tục theo phương hướng đang điều tra, Chu Hiểu cậu đi theo bên Cục giao thông.” Sau đó cậu quay đầu nói với Lục Tư Ngữ: “Chúng ta trước đi tra phía dưới, đi gặp gia đình người bị hại, hôm qua đã hẹn bọn họ rồi, mười giờ chúng ta qua đó một chuyến.”

Hiện tại có thể xác nhận vụ tai nạn xe này có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn. Nếu không có manh mối gì về người chân chính gây tai nạn, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nhảy qua mắt xích này. Trước mắt có thể trực tiếp liên hệ chỉ có người nhà của nạn nhân trong vụ tai nạn xe Triệu Hựu Lan.

Nam Thành rất lớn, phạm vi bảy nghìn kilomet vuông, mấy triệu dân cư, trong thành phố biến mất một công nhân vệ sinh môi trường, cơ bản là không hề gây ra ảnh hưởng gì, cũng chỉ khi nhìn thấy rác rưởi bên đường thì mọi người mới nghĩ đến vì sao không có ai đến quét tước.

Khu vực Triệu Hựu Lan phụ trách dọn dẹp là một đoạn đường Trường Thọ phía tây Nam Thành. Toàn bộ chiều dài tổng cộng một kilomet, hai bên đường này là hàng cây ngô đồng cao lớn, lúc này đang là cuối hè, lá cây vẫn còn xanh, nếu đến mùa thu thì lá ngô đồng rụng đầy đường, một ngày phải dọn hai đến ba lần.

Rạng sáng mỗi ngày, khu vực này bị một con đường chia thành hai hướng, đoạn rẽ ở cuối đường là mấy quán bar náo nhiệt, buổi tối mỗi ngày đều cuồng hoan đến ba bốn giờ sáng, là nơi cực lạc của giới trẻ. Mà bên kia đường là mấy toà nhà bỏ hoang từ thời Dân quốc, đã sớm trở thành nhà trống, buổi tối ở bên này giống như là chỗ mà ma quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hai nơi cực đoan như vậy nhưng chỉ cách nhau một con đường, sự xuất hiện này tại Nam Thành như là địa ngục cùng thiên đường vậy.

Phương thức giao thông vừa nhanh vừa tiện của con người cũng vì đó mà trả một cái giá lớn, so với các loại tử vong khác thì tai nạn giao thông tương đối thảm thiết, cũng vô cùng đau đớn, đồng dạng cũng rất khó để người thân của họ buông bỏ được.

Sáng sớm ngày 25 tháng 12 năm trước, công nhân vệ sinh môi trường Triệu Hựu Lan gặp phải tai nạn giao thông, bị kéo lê và tử vong tại chỗ, thậm chí không còn cơ hội để đến bệnh viện cấp cứu.

Theo tư liệu hồ sơ có thể nhìn ra được cuộc đời của bà, Triệu Hựu Lan, nữ, 54 tuổi, bằng cấp sơ trung, khi còn sống là một nữ công nhân vệ sinh của Cục bảo vệ môi trường Nam Thành. Chiều cao của bà bình thường, diện mạo bình thường, đi ngang qua người khác thậm chí cũng không ai liếc nhìn thêm một cái, ngoại trừ bình thường thì Tống Văn cũng không nghĩ ra được từ thứ hai để miêu tả bà, bà giống với ngàn ngàn vạn vạn người lao động bình thường sinh sống ở Nam Thành, tuy bình thường phổ thông nhưng lại cần cù tận tuỵ.

Nhà của Triệu Hựu Lan ở tiểu khu Giang Hoè, một tiểu khu đã cũ. Nơi này không tính là sầm uất, từ hướng nam của tiểu khu có thể nhìn thấy tháp Nam Thành ở xa xa. Chỉ có tại đây mới làm cho người khác cảm nhận được thì ra nơi này cùng những toà nhà cao tầng hiện đại kia là cùng nằm trong một thành phố.

Tống Văn gần như không nhớ nổi lần trước cậu đến đây là lúc nào. Khác với căn phòng có thang máy hiện đại với ô cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, cửa sổ của các căn hộ cũ ở đây đều được thiết kế nhỏ nhắn, tinh tế, giống như cửa sổ cũng chiếm diện tích, hận không thể xây thành hình chữ Nhật (日) hoặc chữ Điền (田) nho nhỏ, đem phân cách người với người, nhà với nhà.

Bạn già của Triệu Hựu Lan tên Trương Tòng Vân, lớn hơn bà vài tuổi, năm nay 60. Con gái ông Trương Lệ Lệ làm thu ngân trong một siêu thị, hai năm trước đã ly hôn cùng chồng, có một đứa con gái, hôm này vừa lúc cô được đổi ca nên đang ở nhà. Điện thoại lúc trước Chu Hiểu liên hệ là với cô.

Tống Văn vừa vào cửa đã lộ ra thân phận.

Diện tích căn phòng này không lớn, ước chừng còn không đến năm mươi mét vuông, chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Trong phòng khách chất đống đầy rác rưởi, ghế là ghế cũ, bàn cũng là cũ, trên bàn có một quả địa cầu cũng đã cũ. Đồ nội thất trong phòng theo rất nhiều phong cách, có khi là phong cách Trung Quốc, có khi là phong cách châu Âu, thậm chí có một số vật còn theo phong cách Đông Nam Á.

Trương Lệ Lệ thấy Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đánh giá vài thứ thì bĩu môi nói: “Đều là của mẹ tôi nhặt về đấy, tôi đã nhiều lần nói bà ấy không cần nhặt, nhưng bà thích biến nhà thành bãi rác, với lại có rất nhiều đồ đạc này nọ bọn tôi không nỡ vứt đi, chỉ có vào không có ra, còn nói với tôi, mấy thứ này thoạt nhìn rất tốt, chưa biết chừng sẽ có lúc cần đến.”

Nói đến đây, dường như Trương Lệ Lệ cảm thấy có thể sẽ khiến cho bọn Tống Văn hiểu sai ý, có phần xấu hổ cười khổ: “Đến giờ tuy người không còn nhưng tôi cũng không nỡ vứt đi. Chưa kể có mấy thứ thật sự có ích, có một lần cặp sách của Nữu Nữu bị hỏng, tôi không kịp khâu lại, trong tay cũng không có đồ để ghim lại, tôi bèn lấy một cái ghim lớn trong hộp chứa đầy bảo bối của mẹ tôi ra, vô cùng thích hợp.” Sau đó cô lại nói, “Tôi đi lấy nước cho các cậu, ba tôi tuổi đã lớn, có hơi nghễnh ngãng, các cậu nói chuyện với ông ấy cứ nói giọng to lên.”

Nói xong cô đứng dậy đi rót nước, để bọn họ lại trong phòng khách. Phòng khách ở đây thông với ban công, không cách âm cũng không cách nhiệt, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm của nhà hàng xóm đang làm cơm trưa. Chỗ giao nhau của ban công và phòng khách có kê một cái giường đôi, dưới đất bày rất nhiều chai lọ.

Trên bệ cửa sổ có bày một mô hình tháp Nam Thành, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến cho mô hình kia càng tinh xảo hơn.

Lúc này Trương Tòng Vân an vị ngồi bên giường, nhờ vào ánh sáng truyền qua cửa sổ nhỏ hẹp mà làm việc.

Lục Tư Ngữ nghiêng đầu, phát hiện ông đang sửa chữa một băng ghế. Nói là sửa không bằng nói là làm, ông muốn dùng hai băng ghế bị vứt đi làm thành một cái ghế đẩu nhỏ. Tay ông có chút thô ráp nhưng lại vô cùng linh hoạt.

Tống Văn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì Trương Tòng Vân đã nâng lên đôi mắt sau chiếc kính viễn thị quét mắt nhìn bọn họ, ánh mắt cảnh giác: “Lệ Lệ vừa nãy nói các cậu là cảnh sát? Hôm nay các người tới để làm gì?”

Tống Văn nói: “Chào chú, cái kia, về vụ tai nạn xe nửa năm trước của bà nhà, chúng tôi có chút vấn đề cần phải xác minh.”

Trương Tòng Vân ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ lại, mở miệng hỏi: “Đã tìm được xe vệ sinh của vợ tôi rồi sao?”

Tống Văn nhẫn nại giải thích cho ông: “Xe vệ sinh phải hỏi cảnh sát giao thông phụ trách, chúng tôi là cảnh sát hình sự.”

Miệng ông phồng lên, không biết nhét gì trong đó, nói chuyện không rõ ràng: “Vì chiếc xe đó mà tôi phải bồi thường 280 đồng cho Cục bảo vệ môi trường.” Nói đoạn ông nhả ra thứ gì đó, Lục Tư Ngữ đến gần mới phát hiện ra chứa trong miệng ông là một cây đinh.

Tống Văn cố gắng đem tình tiết vụ án nói rõ ràng: “Lần này chúng tôi phát hiện một người chết, có thể có liên quan đến vụ tai nạn xe nửa năm trước, hơn nữa vụ tai nạn lần đó có thể có ẩn tình khác nên đến đây tìm hiểu tình huống của người nhà.”

Trương Tòng Vân cúi đầu tiếp tục nghiên cứu phá cái ghế trong tay, dùng thước đo một chút: “Ẩn tình gì? Người đã chết rồi, còn có thể sống lại sao?”

Người chết tất nhiên không thể sống lại, Tống Văn có chút xấu hổ: “Chúng tôi không phải nói ẩn tình của phương diện đó. Tài xế lúc đó cảnh sát giao thông tìm được có thể không phải là người gây tai nạn đâm chết vợ chú.”

Ông nhíu mày ngẩng đầu, mơ hồ không rõ nói: “Hả? Không phải cảnh sát giao thông nói người gây tai nạn đã sớm chết rồi sao?”

Tống Văn suy nghĩ nên nói thế nào với anh về quan hệ vòng vo trong này: “Người chết lúc đó không phải là người gây tai nạn, hơn nữa người gây tai nạn kia có thể chỉ là người được thuê để gánh tội......” Nói ra, cậu cảm thấy có chút không đúng, lời này dường như quá líu lưỡi rồi, Tống Văn chỉ có thể thêm một câu, “Cụ thể chúng tôi vẫn còn đang điều tra.”

Trương Tòng Vân cúi đầu xuống như đã từ bỏ hiểu rõ: “Ôi, thật đau đầu. Chuyện này thì có liên quan gì tới chúng tôi?”

Tống Văn ho nhẹ một tiếng, thăm hỏi đã bị từ chối. Cái chết của Trần Nhan Thu dường như độ liên quan tới bọn họ là không lớn, anh ấy có thể không phải là hung thủ trực tiếp đâm chết Triệu Hựu Lan mà chỉ là một người nhất thời tâm trí bị ma quỷ mê hoặc, gánh vác trách nhiệm giúp người khác. Cậu tiếp tục hỏi: “Vậy vụ tai nạn đó chú còn biết gì nữa không? Nhớ tới chuyện gì cũng có thể nói với chúng tôi.”

Trương Tòng Vân nói: “Đã lâu vậy rồi, không nhớ rõ.”

Tống Văn đưa ra ảnh chụp Trần Nhan Thu đặt lên bàn: “Chú từng gặp qua người này chưa?”

Trương Tòng Vân đầu cũng không nâng: “Chưa thấy qua.”

Sau đó ông lại nhả ra một cây đinh từ trong miệng, bắt đầu đóng vào ghế.

Đang nói chuyện thì Trương Lệ Lệ bưng tới mấy ly nước, ly kia cũng giống với những đồ đạc khác trong nhà, bốn cái ly có hình dạng giống nhau, trong đó còn có một cái đã bị mẻ. Nhìn tình hình, Lục Tư Ngữ hoàn toàn không có ý định vươn tay ra, Tống Văn đành nói một câu: “Cảm ơn.” Liền nhận lấy cái ly Trương Lệ Lệ đưa để sang bên cạnh.

Trương Lệ Lệ tự mình cầm cái ly vỡ miệng kia ngồi xuống ghế bên cạnh, có hơi khẩn trương mà cúi đầu.

Tiếng cộc cộc của Trương Tòng Vân từ bên cạnh truyền đến, âm thanh kia còn theo tiết tấu. Tống Văn tóm tắt lại vụ án cho Trương Lệ Lệ, bắt đầu hỏi tình huống cụ thể ngày xảy ra tai nạn giao thông.

Lục Tư Ngữ ngồi bên cạnh mở sổ ra ghi chép, từ góc độ của anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Hựu Lan, bối cảnh vừa vặn là tháp Nam Thành, anh có phần tò mò về tấm ảnh, thừa lúc hai người dừng lại thì hỏi: “Tấm ảnh đó được chụp khi nào thế?”

Trương Lệ Lệ nhìn lại nói: “Đó là chụp khi mẹ tôi còn trẻ, lúc đó tháp Nam Thành vừa mới được xây dựng, trước khi cho phép du khách vào thăm quan, bà đã chụp một tấm như vậy ngay dưới chân tháp. Nói đến thật xấu hổ, mẹ tôi vẫn muốn đến đó nhìn thử, bà nghĩ rằng không đến tháp Nam Thành thì không được xem như người Nam Thành chân chính, chỉ có điều mỗi lần muốn đi đều bởi vì đủ loại lý do mà bỏ lỡ, đến cuối cùng cũng không thể đến toà tháp kia.”

Trong mắt người đến từ vùng khác như Triệu Hựu Lan thì toà tháp kia là biểu tượng của thành phố này, tựa như không đến đó thì sẽ không được thành phố thu nhận, mãi cho đến khi bà qua đời, chuyện này liền trở thành tiếc nuối.

Tống Văn ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hỏi: “Ngày đó dì ấy theo lẽ thường, sáng sớm đi làm đúng không?”

Trương Lệ Lệ thu hồi ánh mắt gật đầu: “...... Đúng, mẹ tôi ngày đó đi sớm, khoảng hơn hai giờ bốn mươi thì ra cửa, tôi nửa đêm còn bị bà làm ầm ĩ một hồi. Bà ấy đã nói muốn quay về tham gia hoạt động ở trường của con gái tôi. Nữu Nữu đã tập múa hai tháng, muốn múa cho bà ngoại xem, không ngờ......”

“Thời gian cô nhận được điện thoại thông báo là mấy giờ?”

“Có lẽ là không đến năm giờ sáng. Điện thoại là do cảnh sát gọi tới, người trực tiếp được đưa đến bệnh viện nhưng đã sớm không còn hơi thở, khi đó cảnh sát giao thông nói chưa từng thấy vụ nào bị kéo lê thảm đến như vậy......”

“Lúc đó ra mặt chính là công ty của đối phương sao?”

“Đúng vậy, nói là tài xế của công ty đụng người rồi bỏ chạy, người phụ trách của công ty đến đây thương lượng phương án bồi thường với chúng tôi. Người bên kia trái lại rất khách sáo, sau đó thì bên Cục giao thông nói cho chúng tôi biết tài xế đã chết vì bệnh......”

“Các cô tin cách nói của đối phương sao? Chính là...... Không cảm thấy có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên là có vấn đề, làm sao có thể đúng lúc vậy chứ? Sớm không chết muộn không chết, đâm chết mẹ tôi xong liền chết? Khi đó tôi đã nói chuyện này có vấn đề......”

Trương Lệ Lệ còn đang nói, bỗng nhiên Trương Tòng Vân chợt đứng dậy, có phần không kiên nhẫn nói: “Hiện tại rốt cục còn có thể nói gì? Người cũng không còn, những thứ đó còn có ích gì chứ?”

Tống Văn nghe xong, định giải thích hai câu thì Lục Tư Ngữ bên cạnh kéo ống tay áo cậu, ý bảo không cần cắt ngang.

Trương Lệ Lệ lập tức như bị chọc vào vảy ngược, đứng lên nói: “Không có gì để nói? Mẹ con chết không rõ ràng như vậy, còn chưa làm rõ tài xế gây tai nạn là ai thì ba đã nhận tiền đồng ý giải quyết riêng! Lúc kí tên ba có hỏi qua con không? Hiện tại cảnh sát đến đây điều tra ba còn không cho con nói, ba không muốn biết rốt cục ai là người đã đâm chết mẹ con sao?”

Trương Tòng Vân hỏi lại cô: “Biết thì làm gì? Chuyện này đã sớm xong rồi. Quá khứ! Đều đã qua nửa năm rồi!”

Trương Lệ Lệ nói: “Ít nhất trong lòng sẽ được sáng tỏ, con ngay cả mặt của tên vương bát đản kia cũng chưa thấy, nếu gặp được, nếu gặp được......”

Trương Tòng Vân hừ một tiếng, oán giận cô một câu: “Gặp được thì sao? Con muốn làm gì?”

Trương Lệ Lệ cắn môi, vẻ mặt kìm nén nhìn chằm chằm ba ruột mình, nhịn được hai giây thì đã oa một tiếng khóc lên: “Oan có đầu nợ có chủ, ít nhất con muốn nghe hắn ta nói xin lỗi mẹ con, dập đầu quỳ lạy trước mộ mẹ con.”

Ông hừ một tiếng: “Có cái rắm.”

Trương Lệ Lệ thẳng cổ nói: “Dù sao hiện giờ cảnh sát đến là chuyện tốt, không biết ai là hung thủ, con chính là không thể nuốt trôi được cơn giận này!”

Trương Tòng Vân nhìn chằm chằm cô: “Con biết cái gì gọi là nuốt không trôi cơn tức không?”

“Ít nhất thời điểm đốt vàng mã cho mẹ con có thể đọc cho mẹ! Mẹ con hầu hạ không công cho ba mấy chục năm, bà vừa chết ba đã làm tổn thương trái tim bà......” Nước mắt Trương Lệ Lệ nhịn không được mà rơi xuống, ngày xưa cho dù gia đình nghèo khó nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trong nhà thiếu thứ gì, thế nhưng khoảng thời gian sau khi mẹ qua đời này, ba của cô giống như đã đổi thành một người khác.

Vốn đã mất đi người mẹ, sự lạnh lùng của người cha khiến cho đau đớn của Trương Lệ Lệ càng thêm nghiêm trọng, những lời hôm nay cô đã nghẹn trong lòng từ lâu lắm rồi, “Ba...... Trước đây con luôn bị bạn học bắt nạt, cười chê nói mẹ con là một người quét đường, khi đó ba đã nói với con, chỉ cần sống ngay thẳng, không làm gì cắn rứt lương tâm, phải thẳng lưng lên mà sống thì chúng ta sẽ không thua bất cứ kẻ nào, chúng ta không chủ động bắt nạt người khác nhưng phải đòi lại công bằng. Hiện giờ ba lớn tuổi thì đã quên hết những gì đã dạy con sao? Ba thật sự...... Thật sự khiến cho con quá thất vọng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.