Tuy Nhạn Hồi đã quyết định như vậy, có điều trên thực tế, muốn trả nội đan cho Thiên Diệu vẫn có đôi chút khó khăn.
Thái độ của Thiên Diệu rất rõ ràng, hắn sẽ không lấy lại nội đan này, bởi
vậy trước khi nội đan này vào cơ thể Thiên Diệu, tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện này. Quốc chủ Thanh Khâu cho Nhạn Hồi một chú thuật, có thể khiến Thiên Diệu hôn mê ba canh giờ, chuyện Nhạn Hồi cần làm là
trong ba canh giờ Thiên Diệu hôn mê là phải móc nội đan trong tim mình
ra, sau đó đặt vào ngực Thiên Diệu.
“Chỗ ta còn có một viên linh
châu.” Quốc chủ Thanh Khâu vừa dứt lời, một viên châu nhỏ phát ra ánh
sáng le lói từ chỗ ông ta chầm chậm bay tới trước mặt Nhạn Hồi, “Viên
châu này chứa đầy linh lực, có thể thay thế sức mạnh nội đan của Thiên
Diệu, duy trì mạng sống cho cô trong một tháng, để tránh sau khi lấy lại nội đan, Thiên Diệu biết cô chết, lòng sinh bi phẫn, sẽ làm ra những
chuyện sai lầm.”
Ngay cả tâm trạng của Thiên Diệu mà ông cũng nghĩ tới…
Nhạn Hồi bật cười, nụ cười trên khóe môi đượm phần cay đắng.
Để Yêu tộc có thể tiếp tục tồn tại, Quốc chủ Thanh Khâu thân là quốc vương một nước, đương nhiên không cho phép Thiên Diệu xảy ra bất kỳ chuyện gì trước khi Thanh Quảng chết. Song đối với Nhạn Hồi, suy nghĩ chu toàn
như vậy lại có chút vô tình.
Nhưng hiển nhiên là phải vậy.
Nhạn Hồi cúi đầu, nhìn viên châu kia chầm chậm đi sâu vào ngực mình.
“Chờ sau khi cô lấy nội đan ra, linh châu này sẽ tự phát huy tác dụng của nó.”
Nhạn Hồi sờ ngực, “Chỉ có một tháng thôi sao…”
Quốc chủ Thanh Khâu thoáng im lặng, sau đó mới lên tiếng: “Viên linh châu
này hấp thụ linh khí của trời đất ngày này qua tháng khác mà hình thành. Vốn dĩ nó nằm trên người Lục Mộ Sinh.”
Nhạn Hồi nghe vậy thì
ngây người, linh châu… Lẽ nào đây chính là linh châu mà Tố Ảnh dùng để
giúp Lục Mộ Sinh tìm lại ký ức kiếp trước? “Nhưng… chẳng phải linh châu
đó đã vỡ rồi sao?” Trong trận chiến với Tố Ảnh, Nhạn Hồi đã đập vỡ nó.
“Đúng vậy, vì thế đây cũng không phải là vật gốc, linh châu này hấp thụ linh
khí của trời đất, cũng ghi chép chuyện trong thiên hạ, có thể giúp người ta tìm lại ký ức kiếp trước, trời đất bao la, có lẽ chỉ có một viên đó
thôi. Trước đó khi Lục Mộ Sinh vào Thanh Khâu, ta đã tìm Linh châu trên
người hắn, mô phỏng theo. Chuyện này cũng đã hao tổn hết yêu lực còn lại của đời ta.”
Nhạn Hồi nghe vậy im lặng một lúc mới nói: “Ngài luyện linh châu… là vì muốn tìm lại Quốc chủ phu nhân sao?”
Quốc chủ Thanh Khâu tựa như bị câu này của Nhạn Hồi trêu cười, ông khẽ cong
khóe môi, nhìn ánh trăng xa xa trong không trung, “Ta nằm mơ cũng muốn
tìm được nàng.”
Đêm tĩnh mịch, Nhạn Hồi không nói gì nữa, mãi đến khi Quốc chủ Thanh Khâu lên tiếng lần nữa phá vỡ im lặng: “Đời này
không thế chờ được nàng tức là duyên phận đã hết ý trời khó trái, không
thể cưỡng cầu, chỉ mong đường xuống suối vàng có thể gặp lại cố nhân.”
Nhạn Hồi cúi đầu, “Quốc chủ phu nhân nhất định cũng đang chờ ngài.”
“Chỉ là, vừa nghĩ tới việc nàng phải chờ bao nhiêu năm nay, ta lại hi vọng
nàng có thể sớm được giải thoát.” Quốc chủ Thanh Khâu quay đầu nhìn Nhạn Hồi nói, “Có thể tặng linh châu này cho cô xem như đã tận chút sức cuối cùng của ta, Nhạn Hồi cô nương, trận này Yêu tộc nợ cô rất nhiều.”
“Không có gì nợ nần ở đây hết.” Nhạn Hồi cụp mắt, “Đây cũng vốn là tâm nguyện tiên sư của tôi muốn hoàn thành.”
Nếu nói trong chuyện này ai thật sự có lỗi với ai, thì chỉ có nàng có lỗi với Thiên Diệu, vô cùng có lỗi.
Phải lừa gạt hắn, phải bỏ rơi hắn, phải để hắn một mình gánh chịu đau thương buồn bã trong những tháng ngày sau này, khi đã vỡ lẽ ra tất cả… Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi Nhạn Hồi đã cảm thấy rằng…
Nàng thật sự quá có lỗi với hắn.
Không nói thêm lời nào, Nhạn Hồi tập xong chú thuật Quốc chủ dạy rồi rời khỏi Vương cung Thanh Khâu.
Một ngày sau đó, Nhạn Hồi ở trong tiểu viện của mình nhìn trời suốt cả
ngày. Thời gian một ngày này, trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ, nàng nghĩ hôm trả nội đan cho Thiên Diệu cũng là lúc phải bắt đầu đếm ngược
cuộc đời mình, trong một tháng cuối cùng này, dường như nàng không có
thời gian để nhớ về quá khứ.
Nàng đột nhiên phát hiện thật ra còn có rất nhiều phong cảnh mình chưa ngắm hết, rất nhiều chuyện chưa làm
hết và nhiều lời chưa nói hết.
Suy nghĩ bần thần đến chiều, lại
thấy Huyễn Tiểu Yên cưỡi trên cổ Chúc Ly đi vò trong viện, nó vui vẻ
chào Nhạn Hồi: “Chủ nhân, chủ nhân, cô xem đi, có phải em đang rất oai
phong lẫm liệt đúng không.”
Huyễn Tiểu Yên kéo tóc Chúc Ly, thật sự coi tiểu Thế tử Thanh Khâu này là ngựa để cưỡi.
Nhạn Hồi nhìn thấy thế liền ngẩn ra, sau đó hỏi Chúc Ly: “Ngươi đã làm
chuyện gì thông thương hại lý mà cam lòng để con nhóc xấu xa này ăn hiếp vậy?”
Chúc Ly không có phản ứng gì.
Huyễn Tiểu Yên nhảy
từ trên cổ nó xuống, ngửa đầu nói: “Hiện giờ ngài ấy không nghe thấy
đâu, ngài ấy đang trúng Huyễn thuật rất rất rất lợi hại của em, người
khác nói gì ngài ấy đều không hiểu, chỉ nghe lời em thôi.”
Nhạn
Hồi sửng sốt: “Ngươi…” Nàng đột nhiên nhớ lại trước đó lúc nàng vội vã
đi tìm Thiên Diệu, hình như Huyễn Tiểu Yên đã nói bên tai nàng như vậy,
nó đã học được pháp thuật rất lợi hại. Nó đã giác ngộ ra được bí mật
trong trận pháp của Tố Ảnh.
Nhạn Hồi lập tức phấn chấn, nàng đứng dậy, đi quanh Chúc Ly mấy vòng, thấy Chúc Ly thật sự không có phản ứng
nào, Nhạn Hồi nói: “Ngươi kêu nó quỳ xuống đi.”
Huyễn Tiểu Yên nói: “Quỳ xuống.”
Chúc Ly liền quỳ xuống.
Nhạn Hồi càng trợn to mắt; “Ngươi kêu nó xoạc chân đi!”
“Xoạc chân!”
Vậy là Chúc Ly cúi xuống xoạc chân!
Nhạn Hồi “Ồ” lên một tiếng, Huyễn Tiểu Yên cũng “Ồ” theo, dây chằng của tiểu tử này thật sự tốt nhỉ!
Trong viện có người hầu đi ngang, Huyễn Tiểu Yên vẫn giữ thể diện cho Chúc
Ly, vội kêu mấy tiếng: “Đứng lên, đứng lên.” Chúc Ly lập tức đứng lên.
Huyễn Tiểu Yên nhìn sắc trời, “Ôi chao, không thể đùa với ngài ấy nữa
rồi, tôi nhớ hôm nay hình như ngài ấy còn có chuyện rất quan trọng cần
làm.”
Nói xong bèn búng tay, ánh sáng trong mắt Chúc Ly tức thì
phục hồi trở lại, nó thấy Nhạn Hồi thì ngây người, sau đó xoay đầu thấy
Huyễn Tiểu Yên lại sững sốt: “Sao…” “Ối…” Chúc Ly khẽ cong eo, “Sao chân ta lại đau quá vậy… đã xảy ra chuyện gì…”
“Hôm nay là cuối tháng rồi đó, lúc trước chẳng phải ngài nói hôm nay có việc phải làm sao?”
Huyễn Tiểu Yên không trả lời câu hỏi của Chúc Ly, ngược lại còn chen vào một câu. Chúc Ly sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Hôm nay là cuối tháng rồi
sao?”
Nhạn Hồi gật đầu.
Thế là Chúc Ly phẩy áo, khập khiễng vội vàng chạy ra ngoài, không kịp nói câu nào.
Chờ nó đi xa, Huyễn Tiểu Yên mới cười ha ha mấy tiếng, ngoái đầu thè lưỡi với Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi chỉ nói: “Mấy hôm nay ngươi đưa hắn đi làm chuyện gì kì lạ phải
không, sau này nến hắn nghe được những chuyện này từ miệng người khác,
muốn lột da ngươi thì đừng trách ta không bảo vệ ngươi nhé.”
“Không sao, ngài ấy muốn lột da em thì em lại dùng Huyễn thuật với ngài ấy là xong mà.”
Huyễn Tiểu Yên hùng hổ nói, Nhạn Hồi bĩu môi vốn không định đếm xỉa tới nó,
nhưng cợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nàng lập tức chăm chú nhìn Huyễn
Tiểu Yên.
“Chủ nhân, em đi trước đây, cứ dùng Huyễn thuật điều
khiển người khác mãi cũng mệt lắm, tối nay em phải vào mộng cảnh của
người ta ăn bồi bổ lại.”
“Đứng lại.”
Nhạn Hồi gọi nó lại,
Huyễn Tiểu Yên ngây người xoay đầu nhìn Nhạn Hồi, không hiểu tại sao vẻ
mặt nàng lại đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Nhạn Hồi nhìn
Huyễn Tiểu Yên, trầm tư suy nghĩ. Tuy Quốc chủ Thanh Khâu đã nghĩ tới
việc cho Nhạn Hồi sống thêm một tháng, gắng gượng tới lúc Thiên Dệu đấu
với Thanh Quảng, nhưng nếu nàng trả nội đan cho Thiên Diêu, lúc Thiên
Diệu tu luyện lẽ nào không hề cảm nhận được? Còn nàng mất đi nội đan,
nhất định sức khỏe cũng tổn hại nặng nề, Thiên Diệu nhìn thấy nàng lẽ
nào lại không phát hiện ra ngọn nguồn?
Bởi vậy sau khi trả nội
đan lại cho Thiên Diệu, còn sống xuất hiện trước mặt hắn thôi vẫn chưa
đủ, nàng phải xuất hiện trước mặt hắn một cách bình an. Hơn nữa không
thể để cho Thiên Diệu phát hiện ra nàng có điều gì không ổn, càng không
thể để hắn phát hiện cơ thể mình có gì khác trước.
Muốn làm được
như vậy có lẽ chỉ có thể khiến hắn nảy sinh ảo giác thôi, khiến hắn cho
rằng mình không lấy lại nội đan, cũng cho rằng Nhạn Hồi hắn nhìn thấy
vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể toàn tâm toàn ý không
có gì kiêng dè mà đấu với Thanh Quảng.
“Huyễn Tiểu Yên.” Nhạn Hồi gọi tên nó, Huyễn Tiểu Yên hơi sửng sốt, hơi hoảng sợ đáp một tiếng:
“Chủ nhân… cô sao vậy?” Dường như chưa bao giờ nó thấy Nhạn Hồi nói
chuyện với nó như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, “Cô… có tin gì xấu muốn cho em biết sao?”
“Ta muốn cho ngươi biết một
chuyện, dù có vui hay không.” Nhạn Hồi nói, “Ngươi phải hứa với ta, lúc
nghe ta nói chuyên này…” Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Huyễn Tiểu Yên, giọng nói nghiêm túc của Nhạn Hồi bèn dịu lại, nàng xoa đầu Huyễn Tiểu Yên,
“Ngươi phải hứa với ta, không được khóc.”
Cơ mà ngay lúc này Huyễn Tiểu Yên đã bắt đầu muốn khóc rồi.
Nhạn Hồi đưa nó về phòng, đến khi nghe Nhạn Hồi nói hết toàn bộ sự việc, Huyễn Tiểu Yên ngây ra, sửng sốt nhìn nàng,
Nhạn Hồi mấp máy môi, chưa kịp an ủi, nước mắt Huyễn Tiểu Yên đã lộp bộp rơi xuống
Nhạn Hồi thở dài, “Chẳng phải đã nói là không được khóc rồi sao?”
Huyễn Tiểu Yên vội che miệng, song nước mắt vẫn không kiềm được mà tuôn rơi,
khe khẽ khóc nấc lên: “Nhưng mà… chủ nhân, chuyện lớn như vậy… cô… cô…”
“Không lớn lắm đâu.” Nhạn Hồi nói, “Ngươi suy nghĩ một cách lý trí đi, nếu so
vói cả Yêu tộc, chuyện của ta vốn chẳng được coi là chuyện gì lớn lao,
ngươi phải ngoan, phải phối hợp…”
Nàng còn chưa dứt lời, Huyễn
Tiểu Yên đã buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn Nhạn Hồi: “Nhưng cô sắp
chết rồi.” Nó khóc như một đứa trẻ, “Nếu làm chuyện này thì cô sẽ chết.
Hu hu… Đây là chuyện rất lớn, em mặc kệ, mặc kệ nếu so với cả Yêu tộc
thì thế nào, em chỉ biết cô sẽ chết, cô sẽ chết…”
Huyễn Tiểu Yên
khóc rất đau lòng, Nhạn Hồi không khuyên được, lời nàng nói bị vùi lấp
trong tiếng khóc của Huyễn Tiểu Yên, nàng đành phải bịt miệng nó, sau đó ôm nó vào lòng. Nàng sợ lúc này Thiên Diệu đi ngang qua bên ngoài sẽ
nghe được sự tình, vội nói bên tai Huyễn Tiểu Yên; “Đừng khóc… đừng
khóc… Không sao đâu, không sao đâu.”
Nhạn Hồi an ủi nó nhè nhẹ,
cuối cùng Huyễn Tiểu Yên cũng thôi khóc. Lúc này Nhạn Hồi mới buông
Huyễn Tiểu Yên ra khỏi lòng mình: “Ngươi hãy kiên cường lên, vứt bỏ hết
tất cả tình cảm đi, nhìn vào mắt ta, chuyện này ngươi có giúp ta được
không?”
Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng đỏ mắt gật đầu.
Nhạn Hồi là chủ nhân của nó, tuy nhiên nàng chưa bao giờ bắt nó phải làm
chuyện gì cho nàng, đây là chuyện duy nhất nàng yêu cầu, cũng là chuyện
cuối cùng trong đời nàng.