Hộ Tâm

Chương 52: Chương 52




Mộ phần của mẫu thân Nhạn Hồi nằm trên một dốc núi nhỏ ngoài thôn, lúc hai người đi lên dốc núi, mặt trời đã sắp lên chính ngọ.

Không khí hơi nóng, nhưng chính những lúc như vậy bầu trời mới xanh đến trong suốt, khắp nơi nở đầy những bông hoa nhỏ li ti. Nhạn Hồi hít một hơi thật sâu, đi lên dốc núi, nhìn thấy ngôi mộ cô độc không biết đã bao lâu không ai quét dọn, nàng im lặng đứng rất lâu, sau đó quỳ xuống, nhưng không quỳ nghiêm túc như người khác khi quỳ trước mộ.

Nàng bẩm sinh đã có tính tự do tản mạn, không kính trọng quá mức nhưng cũng không mất đi lễ phép.

“Mẹ.” Nàng nhìn sang bên cạnh, có một bia mộ khác được dựng xiêu vẹo, không ngay ngắn như bia mộ nàng đang quỳ, bĩu môi gọi, “Lão già ma men.” Nàng khấu đầu, “ Con gái hai người về thăm hai người đây!”

Tay nàng xách bình rượu mua ở chỗ Tửu nương trong thôn, mở nắp ra, đổ trước bia mộ xiêu vẹo kia, “Con lười nên không nhổ cỏ trước mộ hai người đâu,vì sau này cỏ cũng mọc lên lại.”

Thiên Diệu nghe vậy im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng chê bai: “Ngàn dặm xa xôi đến đây mà sao không chịu dọn dẹp cỏ trước mộ cha mẹ?”

“Lúc mẹ qua đời nhà quá nghèo, ngay cả một cỗ quan tài mỏng cũng mua không nổi nên chôn dưới thảm cỏ.” Nhạn Hồi chùi chùi chữ trên bia mộ, “Lỡ như cỏ này mẹ ta trồng thì sao.”

Thiên Diệu nghe vậy không biết nên nói gì.

Mẹ Nhạn Hồi mất sớm, thật ra không để lại cho nàng quá nhiều hồi ức, nhưng nàng vẫn nhớ cảm giác lúc nhỏ ngồi bên cạnh mẹ, vừa nhìn bà may áo vừa nghe bà hát đồng dao.

Từ đó về sau không có ai dịu dàng bảo vệ Nhạn Hồi như mẹ nữa.

Từ sau khi mẹ mất đi, cha nàng suốt ngày nát rượu, cả ngày chìm đắm trong cơn say, nàng sống như một đứa trẻ hoang. Cho dù sau đó được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, nhưng hơi ấm mà mẹ cho nàng vẫn không ai thay thế được.

Ngồi trước mộ một lúc lâu, Nhạn Hồi phủi phủi mông đứng dậy: “Đi thôi.”

Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng: “Đi đâu?”

Nàng móc túi, bên trong có chìa khóa đang kêu leng keng: “Bái tế cha mẹ xong xuôi rồi, đương nhiên là phải lấy tiền công thời gian qua liều mình kiếm được chứ.”

Trấn Phong Nhai thật ra cũng khá xa quê Nhạn Hồi, nhưng ngự kiếm chỉ mất nửa ngày đường. Nàng thầm nói, dù sao cũng ngự kiếm một lần rồi, thôi mặc kệ lần hai ba bốn sau đó. Chỉ cần Thiên Diệu đừng nhiều chuyện hỏi nàng gì đó thì nàng có thể giả ngu giả ngơ đưa hắn theo, dù sao…

Hắn cũng không mang vướng bận gì cho nàng.

Ngự kiếm đến được trấn Phong Nhai đã là chiều tối, hai người dường như rất quen thuộc đường đến khách điếm, tuy chưa ai từng đến trấn này, nhưng vừa nhìn biển hiệu là có thể thành thạo tìm được một khách điếm, thuê hai gian phòng vào ở.

Nhạn Hồi vốn định yên lặng ngủ một đêm ổn thỏa. Nhưng nào ngờ ngủ đến nửa đêm, bất ngờ nghe thấy trên nóc nhà truyền đến âm thanh sột soạt.

Giống như có một người đang đuổi theo một người lướt trên mái nhà.

Sau đó hai người này nói chuyện với nhau ngay trên nóc phòng nàng.

Theo lẽ thường, nàng sẽ không nghe rõ âm thanh này, nhưng nàng dùng tâm pháp Thiên Diệu dạy, lập tức nghe đước tiếng thì thầm.

“Tiểu Thế tử, Thế tử ơi, chao ôi, ngài theo nô tài về đi, đừng tìm kiếm ở Trung Nguyên này nữa, nếu không tìm được mà ngài còn bỏ mạng, nô tài phải về ăn nói với Thất vương gia thế nào đây!”

“Ngươi tùy tiện đối phó mấy câu là được rồi, không tìm thấy tiểu cô cô ta sẽ không về đâu.”

Nghe thấy giọng đứa trẻ này, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy quen tai một cách kỳ quái.

“Ôi chao, tiểu tổ tông, lần trước ngài bị tiểu đạo sĩ núi Thần Tinh bắt, khiến nô tài sợ chết được, cũng may ngài không sao, nhưng đã lâu vậy rồi ngài vẫn chưa tìm được, thôi bỏ cuộc đi, Quốc chủ tự nhiên sẽ phái người khác đi tìm thôi!”

Nghe thấy câu này, Nhạn Hồi nhướn mày, tạm thời tỉnh giấc, ngồi dậy một tư thế oai phong dựa vào tường.

“Không, ta nhất định phải tìm được tiểu cô cô mới về. Trong trấn này sẽ có cách!”

“Tiểu tổ tông! Ngài quay lại đây đi! Trời tối rồi! Lỡ như có đạo sĩ sẽ bị bắt đó!”

Tiếng bước chân hai người đạp qua nóc nhà, giọng nói cũng ngày cần xa dần.

Nhạn Hồi sờ cằm ngẫm nghĩ những lời nghe được vừa rồi.

Sợ bị người tu đạo bắt, nếu không phải yêu quái thì chính là tu tà, vừa rồi lại nhắc đến Quốc chủ, nô tài và tiểu Thế tử, theo điều này suy đoán, đó chắc chắn là người của Yêu tộc, hơn nữa có lẽ còn là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, vì trong số người tu tà không ai có bối phận như vậy.

Tiểu Thế tử muốn tìm cô cô, vậy cô cô của nó là… Công chúa?

Công chúa Cửu Vĩ Hồ của nước Thanh Khâu.

Nhạn Hồi bỗng nhớ lại, lúc ở Thiên Hương phường, lần đó Phụng Thiên Sóc tới cứu nàng và Thiên Diệu, khi bàn điều kiện với Phụng Minh chẳng phải đã nói một câu sao – “Nước Thanh Khâu mất một công chúa Cửu Vĩ Hồ.”

Xem ra đích thực là có chuyện này rồi!

Đây thật sự là một chuyện lớn. Nhưng hình như không hề liên quan gì tới nàng, Nhạn Hồi chép miệng, ngáp một cái rồi lại đi ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu tới ngân lâu nhỏ của Thất Tuyệt đường trong tiểu trấn, nàng phải lãnh bạc trước, sau đó mới suy nghĩ đi đâu vui chơi.

Ngân lâu nhỏ của Thất Tuyệt đường nằm trên con đường náo nhiệt nhất của tiểu trấn, trước cửa có hai đại hán khôi ngô, vẻ mặt nghiêm túc đang canh, ai vào cửa cũng bị chặn lại hỏi một lần. Lúc Nhạn Hồi đi qua cũng không ngoại lệ, họ đưa tay ra chặn nàng lại: “Có chuyện gì?”

Nhạn Hồi móc chìa khóa trong túi ra: “Ta tới lãnh tiền.”

Hai đại hán thấy vậy ngẩn ra, sau đó lập tức thu tay, lui về phía sau một bước, khom người hành lễ: “Thuộc hạ thất lễ, mời đại nhân vào.”

Một chiếc chìa khóa đã có tác dụng như vậy rồi, Nhạn Hồi thầm sảng khoái trong lòng, nhưng vẫn giả vờ giả vịt gật gật đầu: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Nàng nhìn Thiên Diệu phía sau, cười đắc ý với hắn, giống như đang huênh hoang oai phong của mình, Thiên Diệu chỉ liếc nhìn nàng, không có biểu hiện gì khác.

Trước đây hắn cũng được tôn kính như vậy.

Thiên Diệu chẳng buồn để ý đến thái độ huênh hoang của nàng, Nhạn Hồi vừa vào cửa, chưởng quầy Ngân lâu đã nhào tới bợ đỡ ngay: “Đại nhân, đại nhân là người ở trên phái xuống thị sát công việc ngân lâu phải không?”

Nhạn Hồi lắc đầu: “Ta tới lấy chút tiền rồi đi ngay.”

“Dạ được được.” Chưởng quầy liên tiếp đáp lời, “Chi bằng đại nhân tới hậu viện nghỉ ngơi trước đã, tiểu nhân sẽ đi rút tiền cho đại nhân ngay.”

Nhạn Hồi gật đầu đồng ý, để chưởng quầy đưa nàng ra hậu viện.

Vừa đi tới hậu viện, Nhạn Hồi thính tai nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc đang vô cùng căm phẫn bi thương nói: “Không tìm được tin tức ở đâu hết, nhất định là tiểu cô cô đã xảy ra chuyện rồi!”

“Tiểu tổ tông ơi, không không, ngài đừng nghĩ như vậy nhé.”

Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn, phía trước có hai người một già một trẻ đi tới, hai người đều đội nón, người già khẽ khom lưng, thái độ nhún nhường theo sau một đứa trẻ ngẩng đầu ưỡn ngực.

Còn đứa trẻ kia…

Nhạn Hồi nhíu mắt, đúng là giang hồ chẳng đâu không gặp gỡ, đây chẳng phải là thiếu niên Hồ yêu bị giam trong lồng trên đỉnh Tâm Túc sao?

Thì ra đây là tiểu Thế tử của nước Thanh Khâu. Chả trách trong số một bầy Hồ yêu bị nhốt trong lồng lúc đó, rõ ràng thiếu niên này có nét đặc biệt, là vì trách nhiệm và khí độ của Hoàng tộc sao?

Ánh mắt Nhạn Hồi thoáng dừng trên mặt nó, vốn dĩ cố tình không muốn gây phiền phức, nàng trốn sau lưng Thiên Diệu, định tránh không chạm mặt với tiểu Thế tử này.

Nào ngờ nàng muốn trốn, nhưng đối phương lại chẳng màng đến tâm trạng nàng. Nhạn Hồi nghe một tiếng hét giòn giã vang lên: “Là cô!”

Nhạn Hồi trốn sau lưng Thiên Diệu, thở dài một hơi, người trẻ tuổi thật chẳng biết rằng tránh mà không gặp, đi lướt qua nhau thật ra cũng là một sự dịu dàng.

Tiểu Thế tử bước tới hai bước, nhưng lập tức bị ông lão sau lưng kéo lại: “Tổ tông!” Ông lão nhỏ giọng nhưng cảm xúc cực kỳ căng thẳng, “Trên người cô nương ấy có Tiên khí!”

Tiểu Thế tử quả nhiên dừng bước.

Có người kéo lại là tốt nhất.

Nhạn Hồi hắng giọng, bước ra từ sau lưng Thiên Diệu. Nàng liếc bên đó một cái, đang định kéo Thiên Diệu đi mau, lại nghe tiểu Thế tử kia lẩm bẩm: “Cô ta không giống bọn Tiên nhân kia.” Sau đó hất tay ông lão ra, bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi, chặn đường nàng lại.

Nhạn Hồi thở dài, haizzz, thiếu niên, ngoan ngoãn nghe lời người lớn mới không thiệt thòi.

Nó thấp hơn nàng một chút, đứng trước mặt nàng phải ngẩng đầu nhìn nàng: “Sau lần đó ta tìm cô lâu lắm rồi.”

Nhạn Hồi nghe vậy chỉ muốn thở dài, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, lại thấy hắn nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ. Nhạn Hồi đương nhiên không biết hắn đang kỳ lạ nỗi gì, chưởng quầy phía trước hơi nghi hoặc, cất tiếng gọi: “Đại nhân?”

Tiếng gọi này khiến mắt tiểu Thế tử khẽ sáng lên: “Cô là người ở đây à?”

Nhạn Hồi lại hắng giọng, ánh mắt trong sáng nghiêm túc nhìn tiểu Thế tử: “Vị công tử này, ta không quen ngươi. Có phải ngươi nhận lầm người rồi không?”

Tiểu Thế tử ngây người, biểu hiện tươi tắn trên mặt trong phút chốc có hơi ngơ ngác, sau đó nó nhíu mày: “Không, là cô, cô đừng hòng giả vờ không quen, ta vẫn nhớ dáng vẻ cô, không một ngày nào quên.”

Nhạn Hồi bực bội, nói nhận lầm thì ngươi cứ nhận lầm là được rồi, còn tỏ vẻ gì nữa! Nhưng ngoài mặt nàng vẫn thản nhiên diễn: “Ngươi nhận lầm người rồi.” Nàng quay đầu nói với chưởng quầy, “Chưởng quầy, vị công tử này…”

Chưởng quầy vội vã đáp: “Nhận lầm, nhận lầm rồi, công tử, chắc ngài thật sự nhận lầm người rồi.”

Mồm miệng trưởng quầy tất nhiên vô cùng trơn tru, chỉ đôi ba câu đã khiến tiểu Thế tử nghệch ra, thật sự tin rằng đã nhận lầm người rồi. Ông lão bên kia lại kéo nó thật mạnh, một chốc sau cuối cùng cũng kéo vị tiểu Thế tử đi.

Nhạn Hồi thở phào một hơi.

Nàng quay đầu hỏi chưởng quầy: “Họ là ai vậy? Tới ngân lâu này làm gì?”

Chưởng quầy vội cười đáp Nhạn Hồi: “Đại nhân, ở đây chúng ta không chỉ mở ngân lâu mà còn mua bán tin tức nữa. Người tới hậu viện này đa phần đều tới mua tin tức. Còn về thân phận của họ, đó là người mua, đại gia chi tiền, đương nhiên chúng ta không dám hỏi nhiều.”

Nhạn Hồi gật đầu, chắc muốn thông qua đường tin tức của Thất Tuyệt đường để thám thính tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ kia đây mà.

Chưởng quầy đưa hai người ra phía sau, Nhạn Hồi đi theo mấy bước, phát hiện Thiên Diệu không đi theo, nàng quay đầu nhìn, thấy hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vẫn có cảm giác kỳ lạ mà Nhạn Hồi không thể nói rõ như ban nãy: “Nợ đào hoa của cô nhiều thật.”

Nhạn Hồi ngẫm lại biểu hiện của hắn: “Thiên Diệu, lẽ nào… ngươi đang ghen?”

Mấy chữ này giống như đánh bốp vào tim hắn, da mặt hắn căng lên, thần sắc nặng nề, trong mắt không còn điều kỳ lạ như ban nãy: “Cô cả nghĩ rồi.” Hắn bước qua nàng, “Ta không làm những chuyện đó đâu.”

Nhạn Hồi bĩu môi, nghĩ cũng đúng, Thiên Diệu từng nói đời này không bao giờ dây vào tình yêu nữa, người từng bị phản bội tình cảm như vậy làm sao còn yêu ai được.

Nếu hắn vẫn còn có thể yêu một người khác, vậy sức hút của người đó phải rất ghê gớm, còn hắn… cũng phải hạ quyết tâm rất lớn.

Nhạn Hồi tự thấy đúng là nàng không có đủ sức hút ghê gớm đến vậy.

Ngồi uống trà ở hậu viện ngân lâu chưa được mấy chốc, chưởng quầy đã đem tiền tới, ba đĩnh bạc lớn nặng trĩu trên tay, còn có một xấp ngân phiếu thông dụng và một túi bạc vụn.

Nhạn Hồi cầm những thứ này cảm thấy hạnh phúc trào dâng từ tận đáy lòng, ấm áp chảy khắp toàn thân. Nhưng còn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cảm giác tê dại khi có được một món tiền lớn, đĩnh bạc trong tay đã bị Thiên Diệu lấy đi.

Nhạn Hồi tức thì nổi giận, nhưng nghe hắn bên cạnh nói với chưởng quầy: “Nếu ta muốn mua tin tức chỗ các ngươi thì đĩnh bạc này có đủ không?”

Chưởng quầy cũng ngây người, “Chuyện này…” Ông ta nhìn Nhạn Hồi, thấy nàng giật lại đĩnh bạc trong tay Thiên Diệu, ôm tiền nhìn mình nói, “Ta mua tin tức ở đây cũng phải trả tiền sao?”

Chưởng quầy vuốt mồ hôi, “Đại nhân muốn biết điều gì… tiểu nhân biết thì sẽ nói hết. Không cần trả tiền đâu…”

Nhạn Hồi huých huých Thiên Diệu, “Vậy chuyện hắn muốn hỏi cũng chính là chuyện ta muốn hỏi, ông cứ trả lời hắn đi.” Nàng lườm Thiên Diệu, vẻ mặt như đang nói “Ngươi muốn biết gì ta sẽ giúp ngươi, nhưng đừng đụng vào tiền của ta.”

Chưởng quầy cười khổ, bụng rủa thầm, ở trên phái xuống người kiểu gì đây…

Thiên Diệu dường như đã lấy làm quen với hành động này của nàng, mặt chẳng hề biến sắc.

Chưởng quầy vẫn duy trì tôn nghiêm khí độ của một chưởng quầy, hành lễ với hai người, “Tiểu nhân không quản lý mảng tin tức, tiểu nhân sẽ gọi người tới, đại nhân muốn hỏi gì cứ hỏi.”

Chờ chưởng quầy đi, Nhạn Hồi ôm tiền lơ đãng hỏi Thiên Diệu: “Lẽ nào ngươi muốn hỏi về tung tích của gân rồng sao, hai mươi năm trước Thất Tuyệt đường còn chưa có, ta đoán chắc họ cũng không biết gân rồng của ngươi bị phong ấn ở nơi nào đâu.”

“Không.” Ngón tay Thiên Diệu gõ nhẹ lên bàn, “Ta cũng muốn nghe ngóng tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu.”

Nhạn Hồi ngây người, “Tại sao?”

Thiên Diệu liếc nàng, “Vì mê hương thật sự chỉ dùng máu của Cửu Vĩ Hồ mới có thể luyện thành.”

Mới nghe lời này, Nhạn Hồi vẫn chưa phản ứng được, đến khi nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh giữa mùa đông, lãnh lẽo thấu xương, kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Diệu.

“Ngươi nghi ngờ…”

Thiên Diệu không nói gì thêm.

Nhạn Hồi lập tức hoảng sợ như đang ngồi trên bàn chông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.