Hộ Tâm

Chương 54: Chương 54




Lúc trước không có tiền, Nhạn Hồi một lòng chạy đi kiếm tiền, nhưng hiện giờ có tiền rồi, lại còn là một món tiền đủ để nàng mua một ngôi nhà trong trấn này, nuôi mười đầu bếp như Trương mập, thế mà nàng lại không biết nên đi đâu về đâu.

Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu tới khách điếm tốt nhất trong trấn, kêu chưởng quầy lấy cho nàng gian phòng tốt nhất, đang chờ tiểu nhị đưa nàng lên lầu hai, bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nói mang theo kinh ngạc vui mừng không nén nổi: “Cô cũng ở đây à!”

Nghe thấy âm thanh này, Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nhức đầu. Nàng quay lại, thấy bên cạnh quả nhiên là tiểu Thế tử của nước Thanh Khâu đang đứng.

Hiện tại người nàng không muốn gặp nhất là người này đây. Nhạn Hồi dời mắt, hoàn toàn coi như mình không nhìn thấy nó.

Tùy tùng bên cạnh tiểu Thế tử cũng liều mình kéo nó lại, nhưng ba lần bốn lượt đều bị nó vùng ra, nó kiên định bước thẳng về phía Nhạn Hồi: “Ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy là cô, tại sao cô lại giả vờ không biết ta?”

Nàng thở dài, đang định đỡ đòn chính diện, nhưng bên cạnh có một bóng người bước vào, là Thiên Diệu tới chắn trước mặt nàng, vừa khéo chặn tiểu Thế tử đang đi tới.

Tiểu Thế tử ngẩn ra. Nhạn Hồi cũng ngây người, chưa kịp phản ứng thì cổ tay bỗng nóng lên, là Thiên Diệu nắm cổ tay kéo nàng đi lên lầu.

Nhạn Hồi nhìn vào gáy hắn, không kịp phản ứng với vị trí kẻ đi trước người đi sau của họ.

Vì bình thường... luôn là nàng đi trước mà.

Có lẽ phát giác được ánh mắt ngạc nhiên của Nhạn Hồi, hắn khẽ quay đầu nhìn nàng: “Tiểu nhị đang dẫn đường ở phía trước kìa, cô không muốn về phòng sao?”

Hình như nói cũng có lý, tiểu nhị còn đang bận mà, không thể làm lỡ thời giờ của người ta...

Nàng bị Thiên Diệu kéo đi một lúc, tiểu Thế tử phía sau dường như đột nhiên sực tỉnh, vội bước nhanh theo, hỏi: “Người này là ai, tại sao lại ở chung với cô?”

Thiên Diệu không quay đầu, phớt lờ sự tồn tại của nó, Nhạn Hồi cũng không đáp nó, vậy là tiểu Thế tử tiếp tục theo lên lầu, kiên trì bền bỉ nói: “Từ sau lần đó ta thật sự vẫn luôn tìm cô, tộc Cửu... tộc ta là người có ơn phải báo, lúc đó cô cứu ta, ta nhất định sẽ báo đáp cô.”

Cuối cùng Nhạn Hồi cũng không nhịn được nữa, trước lúc đi hết cầu thang bèn quay đầu nói với nó: “Báo đáp tốt nhất là đừng đi theo ta nữa. Coi như không có chuyện trước đây, đi mau đi.”

Bước chân tiểu Thế tử khựng lại, lát sau nghiêm túc nói tiếp: “Chuyện đã xảy ra tức là đã xảy ra, ta không thể coi như nó không tồn tại, ta nói sẽ báo đáp cô thì nhất định sẽ báo đáp.” Nó chỉ phòng bên cạnh, “Ta ở đây, mấy ngày tiếp theo vẫn còn có chuyện ở tiểu trấn này nên không đi, nếu cô muốn làm chuyện gì thì ta đều có thể giúp cô.”

Tiểu Thế tử vừa nói xong thì Thiên Diệu đã đưa Nhạn Hồi vào phòng, đóng “cạch” cửa lại.

Cửa phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nhạn Hồi và Thiên Diệu, cổ tay vẫn còn bị hắn nắm, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nên cử động tay.

Thiên Diệu là người nhạy bén hơn ai hết, lập tức buông tay nàng ra, giả vờ như không có chuyện gì, bước vào trong, sau đó ngồi bên bàn, châm trà uống.

Nhạn Hồi nhìn hắn: “Ta lấy hai phòng, ngươi ở bên cạnh.”

“Mệt.” Thiên Diệu nói, “Nghỉ một lúc mới đi.”

Nàng cũng không nghĩ gì khác mà ngồi xuống theo, nhưng vẻ mặt vẫn còn nặng nề. Hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng tiếp xúc với ánh mắt hắn, bất giác thở dài. Thiên Diệu đặt ly trà xuống: “Cô thật sự không cần phải phiền não vì biết chuyện vừa rồi. Chuyện đó không phải cô làm, cô cũng chẳng lo nổi.”

“Ngươi biết người ngoài kia...” Nhạn Hồi trề môi về phía cửa phòng “... là ai à?”

“Biết.” Thiên Diệu hớp một ngụm trà, “Tuy trên người không hề có chút khí tức nào, nhưng nghe lời lẽ, thêm vào phản ứng của cô cũng có thể đoán được đại khái, chắc đó là một trong số Hồ yêu mà cô thả trong nhà lao của núi Thần Tinh.” Ánh mắt Thiên Diệu hờ hững liếc nhìn nàng, trong ánh mắt bỗng có mấy phần kỳ lạ, “Cũng may thật, cô lại cứu được người của tộc Cữu Vĩ Hồ.”

“Ta xui xẻo mới đúng!” Nhạn Hồi nói, “Biết thân phận của nó mà ngươi không thấy hoảng sao? Trước đó nó đã từng tới ngân lâu, chắc cũng biết là có thể thăm dò dược tin tức từ đó. Theo ta thấy, miệng tên Đô Tri Đạo kia cũng chẳng kín lắm đâu, tuy cuối cùng ta có uy hiếp gã mấy câu, nhưng nói không chừng gã uống nhiều kể hết chuyện này ra thì sao. Nếu để người đó...” Nhạn Hồi lại chỉ ra bên ngoài, “... biết được, truyền tin tức về nước Thanh Khâu thì phải làm sao.”

“Phải làm sao gì chứ?” Thiên Diệu nói, “Chuyện nên biết thì sớm muộn cũng biết, cô không làm chuyện xấu, sao lại hoảng?”

“Thế cuộc trong thiên hạ này, một sợi tóc sẽ dẫn động toàn thân...”

Nhạn Hồi còn chưa nói hết, Thiên Diệu đã đặt ly trà xuống, phát ra một tiếng “bịch”, “Tố Ảnh dám làm chuyện đó, nhất định cũng ý thức được hậu quả phải gánh, cô đang sốt ruột thay ai vậy? Kẻ giết người thì yên dạ yên lòng, còn kẻ bàng quan như cô lại cuống quít muốn sữa chữa lỗi lầm thay cô ta.”

“Ta...” Nhạn Hồi há miệng nhưng không nói được lời nào.

Không phải nàng muốn giúp Tố Ảnh sữa chữa lỗi lầm, nàng và Tố Ảnh có quan hệ gì đâu, người nàng muốn giúp chẳng qua là người nàng đã gọi “sư phụ” mười mấy năm nay đó thôi.

“Đã hơn năm mươi năm kể từ khi phân chia ranh giới, các bên đã nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi. Yêu tộc quanh năm cư ngụ ở vùng Tây Nam xa xôi, nhất định rất không cam lòng, còn người tu đạo sao có thể để kẻ khác ngủ bên giường mình, lúc trước không có thực lực thôn tính, nhưng hiện giờ...” Thiên Diệu nhẹ xoay ngón tay theo mép ly, “Tiên Yêu nhất định có chiến tranh.” Nhạn Hồi im lặng một hồi, lên tiếng: “Có chiến tranh thì có chiến tranh, ta chỉ hi vọng cuộc chiến này chậm lại một chút.. một chút nữa thôi.”

Thiên Diệu không nói gì thêm, căn phòng chìm vào im lặng, đến khi sắc trời tối dần, hắn cũng lặng lẽ bỏ đi.

Sau khi tắm rửa, Nhạn Hồi ngồi bên giường, trằn trọc trăn trở suốt đêm.

Đến hôm sau, nàng tỉnh lại, cảm giác trống rỗng không có chuyện gì làm lại nổi lên, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa hoảng loạn lướt qua, xen lẫn với tiếng người hét lớn, có điều tiếng hét quá mơ hồ nên Nhạn Hồi nhất thời không nghe rõ.

Khi nàng đi đến mở cửa sổ ra, nhìn thấy hai bên đường phía dưới mặt đất, bá tánh đang đứng kinh hoàng, vẻ mặt hoảng sợ không biết làm sao.

Nhạn Hồi vẫn đang buồn ngủ, bỗng lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ bên kia đường phi nhanh tới, nàng nghe thấy rõ ràng tiếng hét của người trên ngựa: “Thanh Khâu tuyên chiến! Yêu tộc tuyên chiến!”

Nàng ngạc nhiên, tóc còn chưa kịp chải qua đã quay đầu chạy về phía ngân lâu. Nhưng vừa mở cửa lại va vào một thiếu niên, đầu thiếu niên kia vừa khéo đập vào vùng ngực mềm mại của nàng, bị nàng hất loạng choạng lui mấy bước.

Ông lão phía sao đỡ nó lại, nó đỏ mặt đứng vững, sau đó cố ra vẻ trấn tĩnh nói với Nhạn Hồi: “Cô tên Nhạn Hồi đúng không?”

Nhìn người trước mặt, nàng ngây ra một lúc, sau đó tóm cổ áo, lôi nó vào phòng, đóng mạnh cửa lại: “Chuyện là thế nào?” Giọng nàng cuống quít hơn bao giờ hết, “Ngươi nhất định biết nguyên do, chuyện là thế nào?”

“Lần này không giả vờ không biết ta nữa à?”

Nhạn Hồi đập mạnh lên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn phát ra một tiếng động lớn rồi lập tức nứt ra thành hai mảnh gỗ rơi xuống đất: “Nói!”

“Tố Ảnh hại tiểu cô cô của ta, nước Thanh Khâu ta nhất định bắt bà ta nợ máu trả bằng máu.” Dù sao cũng là Hoàng tộc Thanh Khâu, không bị khí thế của Nhạn Hồi hù dọa, lúc nó nói ra lời này, trong mắt lóe ánh sáng đỏ, là dấu hiệu đặc trưng khi Yêu tộc động sát khí.

Lúc nãy Nhạn Hồi chỉ cảm thấy trong lòng ngốn ngang trăm mối, nhưng khi nghe lời này nàng lại cảm thấy hiện giờ có nóng lòng đi nữa cũng vô ích, trong lòng chỉ còn lại bất lực dần dần tích tụ, nàng lui mấy bước, vẻ mặt ảm đạm: “Các ngươi... làm sao biết được? Cài thám tử ở Trung Nguyên thăm dò được tin à?”

“Có người cho ta biết.” Tiểu Thế tử nói, “Tùy tùng của ta sai người điều tra trong đêm, người đó nói câu nào cũng là sự thật, sáng sớm nay ta đã dùng pháp thuật truyền tin tức về Thanh Khâu, báo cho Đại quốc chủ biết.”

Là tác phong của tộc Cửu Vĩ Hồ...

Họ rất coi trọng huyết thống sau khi biết được tin tức nhất định sẽ có phản ứng này.

Tiểu trấn này cách biên giới Tây Nam không xa, hai bên trao đổi tin tức cũng không mất nhiều thời gian.

Nhạn Hồi im lặng, tiểu Thế tử thẳng lưng nhìn nàng : “Tộc ta đã tuyên chiến với Quảng Hàn môn, các Tiên môn khác nhất định không khoanh tay đứng nhìn. Đến lúc đó nổ ra đại chiến người tu đạo trong thiên hạ sẽ không khỏi gặp nạn, ta nghe nói trước đây cô vì cứu ta và người của Yêu tộc nên bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh.” Tiểu Thế tử khựng lại, có lẽ nó không quen với tác phong làm ra vẻ này, nó nắm tay lại, giọng lớn hơn, giống như đang lấy thêm can đảm cho mình, “Ta muốn đưa cô về Thanh Khâu, bảo vệ cô, cô có đồng ý đi với ta không ?”

Nhạn Hồi vốn đang suy nghĩ những chuyện nặng nề, bỗng nhiên nghe thấy lời này liền nhìn tiểu Thế tử, sửng sốt không phản ứng được.

Thấy nàng không phản ứng, nắm tay tiểu Thế tử toát mồ hôi, nó siết chặt quyền nói : “Ta là trưởng tử Chúc Ly của Túc Thanh vương nước Thanh Khâu, tuy cô là người tu tiên nhưng cô cũng là ân nhân cứu mạng ta, người tộc ta nhất định không thất lễ với cô.”

“À... ta...”

“Ta sẽ ở đây chờ cô ba ngày, ba ngày sau, nếu cô vẫn không bằng lòng theo ta về Thanh Khâu, ta cũng không miễn cưỡng cô nữa.” Chúc Ly nhìn Nhạn Hồi một lúc, sau đó cúi đầu rầu rĩ nói, “Hết rồi.” Nó cúi đầu đi ra, đóng cửa lại, sờ lên khung cửa, sau đó đi ra ngoài, cùng lão tùy tùng xuống lầu, không biết đi đâu.

Nhạn Hồi ở trong phòng nhìn chiếc bàn bị mình đập nát, tâm trạng phập phồng, ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cười khổ không rõ mùi vị, ngồi xuống ghế ngửa đầu nhìn trời.

Chuyện gì thế này...

Ngồi chưa bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.

Nhạn Hồi không nhìn đã hỏi: “Tại sao ngươi lại cho họ biết tin này?”

Giọng nàng không quá trầm bổng, thậm chí không khác gì bình thường, nhưng Thiên Diệu nhạy bén phát giác được Nhạn Hồi đang giận, hơn nữa lửa giận không nhỏ.

“Hôm qua ta đã nói rồi, Tiên Yêu định sẵn sẽ đại chiến. Cho dù không phải hiện giờ, đến lúc ta tìm lại được toàn bộ pháp lực, ta nhất định cũng bắt Tố Ảnh trả lại món nợ này.”

Giọng Nhạn Hồi hơi lạnh: “Đó chỉ là ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh, ngươi không cần thiết phải kéo nhiều người vào như vậy.”

“Không phải ta kéo nhiều người vào chuyện này, Nhạn Hồi.” Thiên Diệu nói tiếp: “Tố Ảnh tâm cơ thâm sâu, cô ta không thể nào không biết giết một công chúa Cửu Vĩ Hồ sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng dường nào. Có lẽ cô ta đã âm mưu ở một thời điểm tuyệt đối có lợi cho mình, đem chuyện này công cáo thiên hạ, núi Thần Tinh sư môn của cô và những môn phái khác không thể nào không hay biết gì.” Ánh mắt Thiên Diệu càng nói càng lạnh, “Nghĩ lại đại hội ở núi Thần Tinh ba tháng trước, cùng với cái chết của Tề Vân chân nhân đi. Những chuyện đó cô không nghi ngờ gì sao? Ta có suy đoán của ta, còn cô không có thật sao? Dã tâm của môn phái tu đạo cũng không nhỏ...”

“Đừng nói nữa.” Nhạn Hồi ngắt lời hắn.

“Chỉ là, lúc này ta đứng về phía Yêu tộc, giúp họ một chút để họ chuẩn bị xong trước khi Tố Ảnh còn chưa mưu tính hết thôi. Còn cô... cô có suy nghĩ của riêng mình, cô không muốn nghĩ suy tường tận chuyện này, cũng không muốn bị người ta vạch trần.”

Đến lúc này, Nhạn Hồi không thể không thừa nhận, Thiên Diệu rất hiểu nàng, hiểu nàng hơn cả bản thân nàng nữa.

Hắn nhìn nàng im lặng không nói, “Tiên và Yêu định sẵn không thể nào cùng tồn tại trên thế gian. Năm mươi năm trước, tổ sư Thanh Quảng chân nhân của Tiên môn cô và Đại quốc chủ Thanh Khâu đã dùng hành động để nói rõ đạo lý này, không đấu đến lúc cá chết lưới rách, đến lúc cả hai bên đều không còn sức lực tiếp tục thì Tiên Yêu không thể nào đội trời chung.”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi một lúc thật lâu, hờ hững bổ sung thêm: “Nhạn Hồi, tâm tính như cô nên theo ta vào Yêu đạo mới phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.