Hộ Tâm

Chương 57: Chương 57




Thế gươm nỏ sẵn sàng lan tỏa trong khách điếm nhỏ.

Khiếp sợ trước sức mạnh đòn vừa rồi của Thiên Diệu, đệ tử núi Thần Tinh chưa lập tức ra tay, Nhạn Hồi ôm bụng cùng Thiên Diệu đứng đối diện với họ, ánh mắt nàng lần lượt lướt qua gương mặt những người kia, cuối cùng dừng trên mặt Tử Thần, thoáng im lặng rồi dùng truyền âm nhập mật nói với Thiên Diệu: “Đối phó với Lăng Phi xong ngươi còn bao nhiêu nội tức?”

“Hết rồi.”

Giọng Thiên Diệu truyền vào đầu nàng, Nhạn Hồi liền trầm ngâm, chỉ nói: “Chút nữa ta giữ chân bọn họ, ngươi đi đi.” Nàng bước tới phía trước một bước, nhưng cổ áo bị kéo lại.

“Quay lại đây.” Giọng Thiên Diệu điềm tĩnh, hắn hờ hững nhìn lên lầu hai khách điếm: “Chúng ta có thể cùng đi.”

Chúc Ly đang đứng phía sau cột trụ trên đó tiếp xúc với ánh mắt Thiên Diệu, ánh mắt nó tối sầm, đứng ra ngoài.

Lão bộc phía sau muốn kéo Chúc Ly lại, nhưng bị Chúc Ly hất tay ra, thấy Chúc Ly muốn rút trường kiếm trên eo, lão bộc vội cuống quýt đè tay nó xuống, nghiến răng nhìn các đệ tử núi Thần Tinh phía dưới, mắt lộ ánh sáng đỏ, gương mặt đầy nếp nhăn lập tức trở nên hung ác.

Cùng lúc này, Tử Thần bỗng quay đầu về phía lầu hai: “Yêu khí!”

Nơi Chúc Ly và lão bộc đang đứng lập tức bốc lên khói trắng, chẳng mấy chốc khói trắng miên man khắp khách điếm, trong đám đệ tử núi Thần Tinh hỗn loạn, giọng Lăng Phi tuy vẫn đau đớn, nhưng lại cố trấn tĩnh hét lên: “Đừng tự loạn trận tuyến, bày trận.”

Cánh tay Nhạn Hồi bỗng nhiên bị siết chặt, quay đầu nhìn lại, là Chúc Ly thấp hơn nàng một cái đầu đang kéo nàng: “Đi theo ta.”

Nhạn Hồi không có cơ hội phản kháng, nàng tức thì cảm thấy quanh người nổi gió, vừa chớp mắt, trước mặt đã là mây trắng vẫn vít, gió mạnh rít gào.

Nhạn Hồi cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới chân mình không phải đạp mây cũng không phải ngự kiếm, mà là lông da màu xám rất mềm mại.

Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi nói: “Đừng hoảng, Triệu thúc đi nhanh lắm, bọn người kia không đuổi kịp đâu, chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi đây.”

Lúc này Nhạn Hồi mới phát hiện mình đang đứng trên lưng một Hồ yêu khổng lồ.

Còn chưa kịp thở phào, lòng nàng đột nhiên thắt lại: “Thiên Diệu đâu?” Nàng quay đầu, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Thiên Diệu, nhưng lại phát hiện người nàng muốn tìm đang điềm nhiên như không ngồi xếp bằng phía sau, nhắm mắt điều tức.

Nghe thấy tiếng hét, Thiên Diệu ngoảnh đầu lại nhìn nàng. Hắn không nói câu nào, nhưng đã đủ để vẻ mặt của Nhạn Hồi dịu lại.

Nàng bỗng dưng rã rời, ngồi bệt xuống: “Đau chết ta rồi…” Nàng xoa xoa bụng, lại đưa tay định sờ mặt, nhưng tay còn chưa chạm vào vết thương trên mặt đã bị một bàn tay thò ra hất đi.

Nhạn Hồi quay lại, thấy Thiên Diệu vẫn đang nhìn mình: “Tay bẩn, đừng đụng vào.”

Hắn vừa dứt lời, Chúc Ly bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, nó móc trong ngực ra một chiếc bình bạch ngọc: “Ở đây ta có chút thuốc, không thể trị hết nhưng ít ra cũng có thể xoa dịu, uống vào sẽ giảm đau, thoa ngoài sẽ cầm máu.” Nó nhìn vết thương trên má Nhạn Hồi, nhíu mày nói, “Hàn khí của kiếm kia sao lại nặng quá vậy.”

“Vật của Quảng Hàn môn đều như vậy.” Thiên Diệu đáp một câu rồi không nói nữa.

Kiếm đó là của Quảng Hàn môn? Nhạn Hồi nhớ lại, lúc trước ở núi Thần Tinh chưa từng thấy Lăng Phi sử dụng nhuyễn kiếm quấn quanh eo này, thiết nghĩ là gần đây mới có, lẽ nào là gần đây đã lấy từ chỗ Tố Ảnh tỷ tỷ nàng ta?

Chúc Ly nghe vậy càng nhíu chặt mày hơn: “Vết thương này vốn đã sâu, hiện giờ lại không xua được hàn khí… Ta thấy cho dù vết thương lành lại, chỉ e cũng sẽ để lại một vết sẹo tím xanh…”

Nhạn Hồi không để tâm xua tay: “Để lại sẹo thì có gì ghê gớm đâu, ăn chẳng ảnh hưởng ngủ cũng không ảnh hưởng để sẹo thì để sẹo thôi.”

“Để lại dấu hiệu cô đã từng bị nữ nhân đó đánh bại à?” Thiên Diệu không mặn không nhạt xen vào một câu, “Để mỗi lần soi gương đều nhớ lại sao?”

Nhạn Hồi im lặng, sau đó liếc nhìn Thiên Diệu.

“Mẹ nó…”

Đối với Nhạn Hồi, vết sẹo đích thực không có gì to tát, nhưng nếu biến thành dấu hiệu của sỉ nhục thì đương nhiên là chuyện khác.

Nàng giật lấy bình thuốc trong tay Chúc Ly, mở nắp bình đổ ra hai viên thuốc, một viên nghiền nát bôi lên vết thương, viên kia thì uống. Vừa nhai thuốc trong miệng, vị đắng chát lập tức trần ngập cổ họng.

Nàng vừa nhai vừa chịu đựng vị đắng vừa thầm không cam lòng.

Lần này bại dưới tay Lăng Phi, tuy là do Lăng Phi rút nhuyễn kiếm khiến nàng trở tay không kịp, hành động này có hơi đê tiện, nhưng trong thực chiến vốn không thể nói có đê tiện hay không, thua là thua, tài nghệ không bằng ai tức là tài nghệ không bằng ai, không có gì đáng biệt bạch.

Lòng Nhạn Hồi xưa nay vẫn luôn kiên định ý nghĩ này, thắng mới là vua.

Thật ra trong lòng Nhạn Hồi rất rõ, cho dù lần này Lăng Phi không có nhuyễn kiếm kia, nàng cũng chưa chắc thắng được ả.

Rời khỏi núi Thần Tinh một tháng nay, không nói tới chuyện tĩnh tọa tu luyện, mỗi ngày nàng đều phải bôn ba vất vả, thứ duy nhất học được lại còn là yêu thuật Cửu Vĩ Hồ từ chỗ Thiên Diệu.

Còn Lăng Phi từ sau lần bại dưới tay nàng lúc trước, nhất định ngược lại với nàng, không nói đến chuyện ngày đêm chăm chỉ tu luyện tâm pháp của núi Thần Tinh, với thân phận của ả ta, một Tàng thư các đồ sộ cho ả ta mặc sức học. Hiện giờ Thanh Quảng chân nhân tuy không rõ tung tích, nhưng nếu ả ta có ý muốn học hỏi Tố Ảnh, năng lực nhất định cũng được nâng cao.

Nhạn Hồi nghiến răng, nhìn lại mình, hiện tại nàng không tìm được tâm pháp để học, cũng không ai có thể chỉ dạy cho nàng…

Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi khẽ khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Thiên Diệu.

Từ nãy đến giờ Thiên Diệu vẫn luôn nhìn nàng, nàng vừa đảo mắt thì tự nhiên tiếp xúc với ánh mắt hắn.

“Ngươi có biết tiên pháp đạo pháp không?” Nàng hỏi hắn.

“Không.”

“Vậy ngươi dạy ta yêu pháp đi.”

Thiên Diệu khẽ nhướn mày, “Muốn theo ta vào yêu đạo sao?”

Hắn vừa hỏi vậy, mắt Chúc Ly bên cạnh cũng sáng lên: “Cô muốn vào Yêu đạo sao?”

“Tẩy tủy đau lắm.” Nhạn Hồi từ chối không nghĩ ngợi, “Ngươi chỉ cần dạy ta yêu thuật là được, tự ta sẽ thấu hiểu.”

Chúc Ly dường như vô cùng không tán đồng: “Nếu muốn tu luyện yêu thuật, đương nhiên phải tẩy tủy thanh cốt, nếu cô muốn lấy nội tức tu tiên chế ngự yêu thuật, có ngày sẽ tẩu hỏa nhập ma…”

“Đó là những người tu tiên khác.” Lời Nhạn Hồi tuy ngông cuồng, nhưng đích thực cũng là sự thật. Lời Chúc Ly nói có lý, nhưng nó không biết trong tim nàng khảm vảy Hộ Tâm của Thiên Diệu, nàng học yêu thuật khác có khi sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu muốn học thuật pháp của Thiên Diệu, đương nhiên không thành vấn đề.

Bởi vậy Thiên Diệu cũng chỉ giữ im lặng, coi như ngầm đồng ý với Nhạn Hồi.

Chúc Ly vốn còn muốn khuyên, nhưng thấy hai người trong cuộc đều không lên tiếng, nó cũng ngừng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Vậy hiện giờ cô có theo ta về Thanh Khâu không?”

Nhạn Hồi thoáng ngây người, lúc này mới nhớ ra chuyện trước khi gặp Lăng Phi, nàng vốn dĩ… định từ biệt Thiên Diệu mà! Sau đó núi rộng sông dài đường ai nấy đi, không xen vào chuyện phân tranh giữa Tiên Yêu ở Trung Nguyên này nữa!

Sao hiện giờ…

Hình như bị trói càng chặt hơn nữa rồi.

“Hình như bọn họ đã nhận định cô chung hàng với bọn ta rồi.”

Đúng vậy.

Nhạn Hồi chỉ cảm thấy bất lực từ đầu tới tìm, vốn dĩ không có chứng cứ thật sự nào chứng minh nàng tư thông vơi Yêu tộc, nhưng hiện giờ thì hay rồi…

Thiên Diệu dùng yêu thuật rạch rách mặt Lăng Phi, nàng lại được yêu quái dùng yêu thuật cứu đi, thật sự nhảy xuống sông nào cũng rửa không sạch… Nhưng mà rửa không sạch thì rửa không sạch, dù sao… sự tình cũng đã vậy rồi…

Nhạn Hồi nghiến răng: “Theo!”

Không tới Thanh Khâu thì còn đi đâu được chứ, Tiên đạo Trung Nguyên từ nay về sau e là không còn chỗ đứng cho nàng rồi.

Thiên Diệu nghe vậy cũng không có ý phản đối. Dù sao so với Trung Nguyên hiện giờ, nước Thanh Khâu mới đúng là nơi hắn nên tới.

Chúc Ly nghe câu trả lời của Nhạn Hồi, vẻ mặt thoáng hân hoan nhảy nhót, nhưng rồi lại cố nén xuống, làm ra vẻ nói: “Vào… vào Thanh Khâu rồi phải tuân thủ quy tắc của bọn ta. Tộc dân oán hận người tu tiên rất sâu, cô… cô đừng gây rối, đến lúc đó ta không xuống nước giúp cô đâu!”

Nhạn Hồi còn chưa kịp đáp, Chúc Ly dường như rất vui vẻ, chạy về phía đầu hồ ly, nói mấy câu vào chiếc tai cao bằng đầu nó, theo gió, những lời ngắt quãng rơi vào tai Nhạn Hồi: “Chờ ba ngày là đúng, ta biết cô ấy sẽ đi với ta mà.”

Nhạn Hồi bĩu môi: “Đúng là trẻ ranh…”

Thiên Diệu bên cạnh lặng lẽ đáp một câu: “Rất giống cô.”

Nhạn Hồi mỉa mai: “Chẳng phải ngươi cũng có lúc như vậy sao?”

Thiên Diệu không nói nữa, chỉ xoay mắt nhìn về phương xa, tà dương đã xuống núi, phía Tây Nam lấp lánh ánh nắng tàn. Hắn tĩnh tâm lại, cảm nhận được trong không khí đang lưu chuyển khí tức hắn quen thuộc hơn ai hết, càng về phía Tây Nam càng mãnh liệt.

Rốt cuộc là phần nào của cơ thể hắn đây…

Thiên Diệu cụp mắt trầm tư, thứ bị chôn ở đó là gân rồng hay tim rồng.

Lúc xuyên qua biên giới nước Thanh Khâu cũng gặp chút chướng ngại không nhỏ, nhưng vì thân phận của Chúc Ly, lúc tới gần biên giới phía Yêu tộc liền có người tiếp ứng, Hồ yêu màu xám khổng lồ chay trên mây, bên dưới có người Yêu tộc đang giao đấu với người tu tiên, không có ai tới cản đường họ.

Trước khi vào nước Thanh Khâu phải bay qua một ngọn núi lớn cuối cùng – Tam Trùng sơn.

Nhạn Hồi từ trên mây nhìn xuống, dưới Tam Trùng sơn vẫn còn vết tích Tiên Yêu tranh đấu năm mươi năm trước, đá vụn lởm chởm, cỏ dại cũng chưa mọc, là một vết nứt vừa dài vừa sâu như một vết sẹo đen sì không thấy đáy trên mặt đất.

Năm mươi năm trước, Thanh Quảng chân nhân và Đại quốc chủ Thanh Khâu đã đấu trận cuối cùng ở đây rồi phân chia ranh giới.

Vết nứt từ trên trời cũng nhìn thấy rõ ràng này chính là ranh giới lúc đó để lại.

Nhạn Hồi đang nhìn “Chứng tích lịch sử” bên dưới, bỗng nhiên thấy Thiên Diệu đang ngồi đột nhiên đứng dậy.

Nhạn Hồi vô thức hỏi: “Sao vậy?”

Mắt Thiên Diệu lấp lánh ánh sáng khe khẽ: “Là gân rồng.”

Nhạn Hồi ngây người: “Cái gì?”

Thiên Diệu cong khóe môi: “Gân rồng của ta bị giam ở chỗ này.”

Nhạn Hồi chớp mắt, sau đó nhìn xuống dưới: “Tam Trùng sơn?” Nàng khó hiểu, “Nhưng chẳng phải ngươi nói gân rồng của ngươi bị Hỏa giam giữ sao, trong núi này làm gì có…”

Còn chưa dứt lời, dưới mặt đất đã không còn nhìn rõ vì sắc trời tối đen đột ngột có một ánh lửa chui ra, Nhạn Hồi nhìn xuống, ngẩn người.

Nàng nhìn thấy trong biên giới sâu không thấy đáy ban nãy chảy ra nham thạch nóng bỏng, nham thạch chầm chậm chảy phía dưới, sau đó dần dần lấp đầy khe nứt, cuối cùng phun lên trên, dung nham bắn ra, rơi xuống đá lạnh bên cạnh. Sau đó nham thạch dưới đáy vẫn tiếp tục cuồn cuộn chảy, chẳng mấy chốc nham thạch lấp đầy khe nứt kia lại biến mất.

Khe nứt không bị nham thạch nguội lạnh lấp đầy, còn đá bên cạnh lại đốt đỏ rực, có thể thấy dung nham chảy dưới đáy kia nóng đến mức nào.

Tam Trùng sơn này…

Là một ngọn núi lửa còn hoạt động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.