Hộ Tâm

Chương 66: Chương 66




Nhạn Hồi đẩy cửa vào phòng kêu “ầm” một tiếng, Thiên Diệu đang ngồi bên trong uống trà, nghe tiếng động thì khẽ kinh ngạc, hắn quay sang nhìn nàng, tiếp đó nhíu mày.

“Cô đi đâu mà cả người đầy bùn đất vậy?”

“Đi đào mộ.” Nhạn Hồi vào phòng, dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước mặt Thiên Diệu, “Các người định lúc nào tập kích Trảm Thiên trận?”

Thiên Diệu buông ly trà, cũng nghiêm túc đáp lại: “Mười ngày sau, vào đêm trăng tròn, gân rồng sẽ chịu ảnh hưởng của ta, khiến nham thạch dưới Tam Trùng sơn dâng lên, lúc đó có thể dẫn dụ sự chú ý của đệ tử Tiên môn canh giữ, giờ Tý bọn ta vào trận, một canh giờ sau lấy được gân rồng, giờ Sửu phá trận ra.”

“Ngươi biết gân rồng ở đâu rồi sao?”

“Lần trước tới Tam Trùng sơn đưa cô và Bồ Phương về, luôn tiện thăm dò vị trí cụ thể của gân rồng, chắc là ở cách chỗ đó một dặm về phía Đông, có điều giấu hơi sâu, có lẽ là dưới đất.”

Nhạn Hồi khẽ cau mày: “Dưới đất của Tam Trùng sơn đều là dung nham nóng chảy, ngươi nói gân rồng của ngươi có lẽ bị phong ấn trong dung nham sao?”

Thiên Diệu chậm rãi uống trà: “Điều này chẳng phải bình thường sao?” Nhắc đến chuyện này, thần thái của hắn đã tự nhiên hơn trước nhiều, “Dung nham là vật cực nóng, phong ấn gân rồng của ta ở đó chẳng phải tiện lắm sao?”

“Ngươi muốn lấy gân rồng, ta sẽ giúp ngươi.” Nhạn Hồi nói rất kiên định, không hề do dự.

“Được.” Từ lâu Thiên Diệu đã có chuẩn bị rằng Nhạn Hồi sẽ cùng đi với mình, bởi vậy không hề cảm thấy kinh ngạc, điều khiến hắn hiếu kỳ là, “Tại sao lại đột nhiên có quyết định này?”

Hắn tưởng với tính tình Nhạn Hồi, có thể nào cũng lề mề tới hôm xuất phát mới không nói một lời theo sau hắn, cùng hắn hành động.

Nhạn Hồi thoáng im lặng, giọng điệu hơi lạnh đi: “Hề Phong đạo trưởng đã tự cắt đứt kinh mạch trước mộ Bồ Phương.”

Thiên Diệu cũng im lặng một lúc rồi hỏi: “Tự sát rồi à?” Dường như hắn cũng không dám tin, “Tiên nhân đó?”

Nhạn Hồi gật đầu: “Đúng, người tu đạo đó.”

Thiên Diệu không hỏi thêm gì nữa.

“Ta bằng lòng theo ngươi vào Trảm Thiên trận, thậm chí phá Trảm Thiên trận, máu tim ta cũng cho ngươi lấy, gân rồng cũng tìm giúp ngươi, có điều...” Thiên Diệu hiếm khi thấy sát khí lóe lên trong mắt Nhạn Hồi, “Ngươi phải giúp ta bắt Lăng Phi.”

Thiên Diệu nhướng mắt, “Tại sao đột nhiên lại muốn bắt ả?”

“Ả đã làm sai. Không có ả xen vào, Bồ Phương sẽ không bỏ mạng ở đó, đạo sĩ kia cũng sẽ không bị đạo nghĩa trong lòng ràng buộc.” Nhạn Hồi nói, “Ta muốn ả khấu đầu nhận lỗi.”

Thiên Diệu nhìn nàng: “Cô muốn ả nhận lỗi gì?”

“Ta muốn cho ả biết, yêu quái hay bất kỳ ai cũng đáng được thật lòng đối đãi, trừ những người lòng dạ ác độc, ví như ả.” Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu, nhìn bóng mình trong đồng tử đen tuyền của hắn, trong mắt Thiên Diệu, bóng dáng nàng dường như vẫn luôn rõ ràng. Nàng khựng lại rồi nói, “Còn tỷ tỷ ả nữa.”

Ánh mắt Thiên Diệu khẽ động.

“Họ đều là người làm sai. Có một ngày ta cũng bắt Tố Ảnh xin lỗi ngươi.”

Hắn cúi mắt như tránh né, nhìn nước trà trong ly, không để Nhạn Hồi tiếp xúc với ánh mắt mình. Nước trong ly gợn sóng tựa như trái tim hắn lúc này bị khuấy động.

Nàng muốn che chở hắn...

Rõ ràng là một ý nghĩ vừa không thực tế lại ngây thơ, nhưng nghe nàng nói câu này, Thiên Diệu nhìn thấy khóe môi mình trong ly trà không nén được mà cong lên.

Nàng muốn bảo vệ hắn...

Như một anh hùng.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Thiên Diệu lắc lắc ly nước, xua tan bóng mình trong ly. Hắn nói: “Năm ngày này phải chăm chỉ tu luyện tâm pháp.”

Thời gian năm ngày trôi qua nhanh như chớp, giờ Hợi ba khắc đêm trăng tròn, đoàn người Thanh Khâu đã lẻn vào trong khu rừng ở biên giới.

Nhạn Hồi nhìn mặt trăng sáng lung linh trên trời, quay đầu lại, thấy Thiên Diệu trán lấm tấm mồ hôi, sắc môi tím đen, Nhạn Hồi từng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn toàn thân run rẩy của Thiên Diệu đêm trăng tròn, bởi vậy tối nay có thể cảm nhận được hắn phải chịu đựng vất vả dường nào.

“Hay là ta cắt máu cho ngươi uống trước nhé?” Nàng nói, “Có dịu đi được chút nào không?”

Thiên Diệu liếc nhìn nàng, hắn thấy đôi mắt Nhạn Hồi trong sáng đến khác thường dưới ánh trăng, còn đôi môi hồng của nàng trông cũng đầy mê hoặc, dường như trong cơ thể hắn có máu và sức mạnh khiến hắn nhẹ nhõm hơn nhiều...

Thiên Diệu xoay người nhắm mắt điều chỉnh một lúc: “Trước khi vào Tam Trùng sơn không thể để lộ mùi máu tanh, tránh bị người ta phát hiện.”

“Vậy ta dắt ngươi đi nhé?”

Nhạn Hồi đưa tay ra, Thiên Diệu khẽ ngây người, một hồi lâu không động đậy, Nhạn Hồi chờ đến hết kiên nhẫn, nàng chộp lấy tay hắn: “Trước đây không cho ngươi đụng vào thì ngươi hết ôm lại cắn, giờ chủ động cho ngươi nắm tay ngươi lại lề mề. Hôm nay nể tình đang làm chính sự ta mới cho ngươi nắm đó, chút nữa chẳng phải ngươi còn phải vận khí dẫn dụ sức mạnh của gân rồng sao?” Mười ngón tay của Nhạn Hồi và Thiên Diệu đan chặt vào nhau, giọng nàng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Nếu ta có thể khiến ngươi dễ chịu hơn một chút thì ngươi cứ dùng ta đi. Từ lâu chúng ta đã là châu chấu chung một sợi dây rồi.”

Phải, từ lâu bọn họ đã kết một... duyên phận sâu sắc.

“Nhạn Hồi.” Giọng Thiên Diệu hơi trầm, “Ta từng nói, ta nghĩ nếu hai mươi năm trước người ta gặp là cô thì hiện giờ sẽ thế nào.”

Nhạn Hồi ngây người, ngoảnh mặt nhìn hắn, lòng lẩm bẩm, giờ muốn thế nào đây, bày tỏ với nàng trong tình huống này sao? Nàng im lặng không đáp.

Thiên Diệu cũng đảo mắt: “Cô rất thông minh, không thể không hiểu ý ta.” Hắn khựng lại, nhẫn nhịn đau đớn trong cơ thể, “Nếu cô hiểu thì không nên như vậy nữa. Dù sao ta cũng sẽ không như hai mươi năm trước...”

Nhạn Hồi nghe lời này lại ngây người, như hai mươi năm trước?

Như thế nào?

Sẽ không thật lòng với một người như hai mươi năm trước nữa sao?

Nhạn Hồi nhìn hắn chau mày. Rõ ràng từ lúc bắt đầu hắn đã cưỡng ép, bất chấp ý muốn của nàng, mặt dày mày dạn bám theo nàng, dù làm bất cứ chuyện gì với nàng cũng cho là hợp tình hợp lý. Bây giờ nàng tốt với hắn một chút, hắn không kìm nén nỗi mà động lòng... lại trở thành lỗi của nàng sao?

Nhạn Hồi cảm thấy mình bị lý luận thần thánh này vu oan, bởi vậy trong tình huống này cũng hơi giận: “Ta hiểu ý ngươi rồi.” Nàng vẫn kéo tay Thiên Diệu không buông, “Nhưng ta đối tốt với ngươi là chuyện của ta, ngươi muốn động lòng đó là chuyện của ngươi, chúng ta ai lo phận nấy, ngươi tự mà khắc chế tâm trạng của mình, đừng đổ lên người ta.”

Lại còn nói không yêu một người như hai mươi năm trước. Nhạn Hồi thầm hừ lạnh, ai thèm vào hảo cảm của ngươi, ai thèm ngươi yêu chứ.

Nói cứ như nàng sẽ yêu hắn vậy...

Nhạn Hồi quay đầu đi không nói nữa. Thiên Diệu cũng không nói gì thêm.

Giờ Tý, trăng treo giữa trời.

Đau đớn giày vò trong cơ thể Thiên Diệu cơ hồ lên đến đỉnh điểm, hắn nắm tay Nhạn Hồi càng mạnh hơn.

Vào lúc này, nham thạch bên dưới Tam Trùng sơn cũng bắt đầu sôi sục dâng trào.

Qua bàn tay đang nắm chặt tay mình của Thiên Diệu, Nhạn Hồi có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn chuyển động, nàng khẽ nghiêng mặt, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt Thiên Diệu đỏ bừng, mang theo sát khí khát máu khiến người ta bất giác cảm thấy ớn gan rùng mình.

Chỉ sau thoáng chốc, nham thạch dâng trào dưới Tam Trùng sơn càng mãnh liệt.

Đến khi trong mắt Thiên Diệu bừng huyết quang, nham thạch bên đó lập tức chảy thành một con rồng, thân rồng nhảy lên khỏi khe nứt, rít gào giương oai trong không trung.

Cho dù vẫn còn cách một đoạn, nhưng Nhạn Hồi đã cảm nhận được sức nóng bên đó truyền tới.

Người tu đạo rối loạn trên ngọn núi đen sì, từ dấu vết của đuốc di chuyển cho thấy, họ đang rút khỏi nơi hỏa long dung nham bay lên.

“Vào trận.”

Thiên Diệu ra lệnh, tiếng gió bốn phía chuyển động, ngay cả Nhạn Hồi cũng không nhìn rõ người của Yêu tộc xung quanh hành động thế nào, chỉ cảm thấy từng bóng đen mang theo gió xuyên qua bên cạnh nàng, xông tới biên giới phía trước Tam Trùng sơn.

Thiên Diệu đứng dậy, nhưng cảm thấy tay mình vẫn còn kéo tay một người khác, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn Nhạn Hồi, hiếm khi nói được một câu: “Vào trận rất nguy hiểm, hãy tự bảo vệ mình.”

Nhạn Hồi vẫn còn cảm xúc ban nãy, nàng liếc xéo hắn: “Dù sao cũng phải cho ngươi đâm một đao vào tim, còn gì khác phải sợ nữa?”

Ngũ hành của Thiên Diệu và Nhạn Hồi đều thuộc Hỏa, đối với Thiên Diệu hiện giờ đã lấy lại hầu hết các bộ phận cơ thể, nhiệt độ của dung nham không đủ để tổn hại đến hắn, Nhạn Hồi càng không phải nói, trong quá trình cùng Thiên Diệu tu luyện tâm pháp mấy hôm nay, nội tức đã nâng cao rất nhiều, đối phó với sức nóng của nham thạch đương nhiên không thành vấn đề.

Trong kế hoạch bố trí trước đó, người của Yêu tộc đi quấy rối trận pháp của Trảm Thiên trận ở khắp nơi, còn hắn và Nhạn Hồi thì xông vào sâu trong Trảm Thiên trận.

Vào Tam Trùng sơn, hai người ngang qua nơi lần trước Bồ Phương bị vây, lúc này trong rừng đã không còn tiên nhân nào, mọi người đều bị sức nóng của nham thạch dâng trào ép lui, tạm thời không ai quấy rối kế hoạch của họ.

Nhạn Hồi chỉ dừng ở nơi này trong chốc lát rồi lại cất bước về phía trước, mãi đến khi tìm được một cửa động tỏa ra sức nóng và ánh sáng đỏ khe khẽ trong rừng.

“Ở đây hả?” Nhạn Hồi hỏi Thiên Diệu.

“Ừ.” Trong mắt Thiên Diệu phản chiếu ánh lửa trong động khiến đôi mắt vì vận dụng yêu lực mà lấp lánh ánh đỏ của hắn càng trở nên khát máu.

Không do dự thêm, hai người cùng nhảy vào trong động.

Hang động hướng xuống dưới, càng rơi xuống nhiệt độ càng cao, Nhạn Hồi cũng cảm thấy pháp lực quanh người mình đang dần dần tan biến.

Là sức mạnh của Trảm Thiên trận đang phát huy tác dụng, chém đi sức mạnh của người xông vào trận, dùng sức mạnh tự nhiên để tiêu diệt.

Nhạn Hồi thầm nói không hay, trước lúc rơi xuống đất bèn thi triển thuật Đằng Tường phía dưới, tạo thành một chống đỡ mềm mại trước khi hai người đáp xuống, khiến họ không đến nỗi ngã sóng soài dưới đất, biến thành một đống bùn.

Đáp xuống đất, lúc này Nhạn Hồi không thể không cảm thấy may mắn, cũng may thời gian vừa rồi Thiên Diệu bắt nàng chăm chỉ tu luyện nội tức tâm pháp, nếu không khi nãy, e là chưa tới nửa đường nội tức của nàng đã không chịu được, không thể sử dụng pháp thuật.

Trong hang động là một mái vòm khổng lồ, giống như trận pháp Thủy nàng và Thiên Diệu cùng phá ở phía sau sơn thôn nhỏ trên núi Đồng La.

Có điều so với nơi băng tuyết phủ đầy đó, ở đây đặt chân xuống là bốc khói, mỗi một tấc đất đều nóng rực như chảo sắt.

Cho dù ngũ hành thuộc Hỏa, nhưng ở nơi này Nhạn Hồi cũng bị sức nóng hun đến không mở mắt nổi.

“Gân rồng của ngươi đâu”

Thiên Diệu nhìn dung nham dâng trào trước mặt: “Ở trong đó.”

Nhạn Hồi nghệch mặt nhìn dung nham sục sôi sủi bọt “ùng ục”: “Trong đó?”

Thiên Diệu gật đầu khẳng định: “Trong đó.”

“...”

Đùa à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.