Hộ Tâm

Chương 73: Chương 73




Sáng hôm sau, cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới Hắc Hà.

Từ xa đã thấy một con suối ngoằn ngoèo từ trong núi chảy ra, nước suối trong suốt thấy đáy, không hề vẩn đục như tên nó.

Nhạn Hồi khom người xuống thử dùng tay chạm vào nước suối, vừa chạm vào, nàng đã cảm thấy ngón tay đau nhói, tựa như bị cứa đứt, tiên lực trong cơ thể theo nước suối chảy đi.

“Là chỗ này.” Nhạn Hồi rút tay về, dùng tay xoay người nhìn Thiên Diệu, “Tiên lực trong cơ thể ta không còn nhiều, y dược đồng tử nói có lẽ tắm trong nước này ba canh giờ là tẩy tủy xong, Ngươi ở đây chờ ta à?”

Thiên Diệu gật đầu.

Nhạn Hồi nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một lúc, Thiên Diệu khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”

“Ta phải cởi hết quần áo.”

Ánh mắt Thiên Diệu khẽ chuyển, hắn đi tới sau gốc cây bên cạnh, khoanh tay lẳng lặng đứng chờ. Thiên Diệu chỉ còn thiếu tim rồng chưa tìm được, thính lực của hắn nhạy bén hơn lúc trước rất nhiều, chỉ cần nghe tiếng Nhạn Hồi cởi y phục sột soạt, hắn có thể biết nàng đang cởi gì.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, hắn cảm thấy dường như có một số ý nghĩ đang cựa quậy dâng trào trong lòng mình, bèn đưa mắt nhìn trời, đến khi nghe thấy tiếng Nhạn Hồi đã bước xuống nước, hắn cơ hồ không thể khống chế, dỏng tai lên tập trung lắng nghe.

Nhạn Hồi ngâm mình trong nước, không biết là do nước lạnh hay bị sức mạnh trong nước kích thích, phát ra một tiếng hự nhẹ.

Âm thanh này khiến Thiên Diệu mất tự chủ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn. Nhưng cuối cùng hắn sực tỉnh, quay ngoắt đầu đi, không hiểu tại sao mình lại trở nên...

Dung tục như một kẻ trộm dòm ngó cô nương nhà người ta tắm.

Lúc vở tuồng trong lòng Thiên Diệu đang hồi vô cùng đặc sắc, đột ngột truyền tới tiếng kêu của Nhạn Hồi, tiếp đó “tõm” một tiếng, hắn ngây cả người, đến khi nghe kĩ lại thì đã không còn động tĩnh gì nữa.

Thiên Diệu liền ngoảnh đầu, trên bờ Hắc Hà là y phục của Nhạn Hồi cởi ra để đó, nhưng dưới suối không còn bóng nàng.

Hắn vội vàng bước đến bên suối, chẳng qua chỉ trong chốc lát thôi đã không còn cảm giác được khí tức của Nhạn Hồi nữa.

Hắn nhíu mày, cúi người chạm tay vào nước, cảm thấy ngón tay đau nhói, tiếp đó khí tức trong cơ thể không thể khống chế mà bị dòng nước hút, cuốn về phía xa xa.

Thiên Diệu thử thăm dò thêm một lúc, không vội rút tay về, chỉ trong chốc lát chậm trễ này, thình lình có một sức mạnh khác kéo tay Thiên Diệu, lôi hắn xuống.

Trong nước Hắc Hà này có sức mạnh tẩy tủy, hơn nữa còn ẩn giấu một sức mạnh khác. Thiên Diệu đăm đăm nhìn dòng nước suối trong suốt thấy đáy, chẳng chút tạp chất.

Nhưng sức mạnh này đang kéo hắn xuống, Thiên Diệu ngày càng cảm giác được rõ ràng.

Nhạn Hồi bị sức mạnh này kéo xuống rồi sao?

Nếu muốn tìm Nhạn Hồi thì phải đi theo sức mạnh này, đây là cách nhanh nhất cũng là cách nguy hiểm nhất. Thiên Diệu nhìn chằm chú, chẳng chút do dự nhảy “tỏm” xuống lòng suối, để mặc sức mạnh kia kéo mình đi.

Khi thân hình Thiên Diệu hoàn toàn lẫn vào trong nước, Hắc Hà lại trở về trạng thái trong suốt tĩnh lặng ban đầu, tựa như vừa rồi không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Còn Thiên Diệu khi xuống Hắc Hà thì bị sức mạnh kia kéo đi, chìm vào bóng tối, bốn phía xung quanh đều đen kịt.

Dần dà trong bóng tối đột nhiên xuất hiện rất nhiều hạt bụi nhỏ, mỗi lúc một nhiều, phủ trời ngập đất, sau đó ngưng tụ thành cây bên cạnh hắn, thành đất dưới chân hắn, thành người trước mặt hắn.

Nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, Thiên Diệu thất thần.

Tố Ảnh lẳng lặng nhìn hắn, giọng điệu cất chứa lạnh lùng trời sinh: “Sao vậy?”

Thiên Diệu nhìn quanh, cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc, là sơn cốc hắn ở hai mươi năm trước. Hắn ở bên kia cốc, đôi lúc sẽ tới chỗ các yêu quái tụ họp trong cốc để nghiên cứu cách tu hành. Nhưng từ khi gặp Tố Ảnh, hắn ít quay về cốc hơn.

Thiên Diệu nhìn cảnh sắc xung quanh hồi lâu, rồi quay đầu nhìn Tố Ảnh.

Tố Ảnh chậm rãi đi về phía hắn: “Tại sao lại nhìn ta như vậy? Tuy ngày mai ta phải quay về Quản Hàn môn, nhưng ta sẽ không rời xa chàng đâu.”

Đúng, cách đây hai mươi năm, trước khi Tố Ảnh về Quảng Hàn môn bày trận đã nói với hắn như vậy, Tố Ảnh bước tới phía trước nhẹ ôm lấy hắn: “Mười ngày sau chàng nhất định phải tới Quảng Hàn môn cưới ta.”

Đó là lần đầu tiên Thiên Diệu ôm người mình yêu vào lòng, năm đó hắn chỉ cảm thấy tình ý ngập tràn trong tim, hạnh phúc tới mức không giống như một Yêu long tu hành ngàn năm, mà như một tên ngốc sắp cưới được thê tử.

Năm đó...

“Cưới cô, sau đó để cô phanh thây róc vẩy, chế tạo khải giáp trường sinh cho người cô yêu sao?”

Tố Ảnh không hề kinh sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, như vô cùng khó hiểu: “Chàng nói gì vậy, người ta yêu chẳng phải là chàng sao?”

Thiên Diệu cười lạnh: “Huyễn thuật nhỏ nhoi mà muốn mê hoặc lòng ta, để ta chìm đắm trong quá khứ à.” Một ngọn lửa bùng lên trong tay, hắn giơ tay bóp lấy mặt Tố Ảnh, đốt cháy Tố Ảnh, thân hình Tố Ảnh hóa thành tro bụi trong tay hắn. Thiên Diệu phẩy tay, thiêu đốt hết tất thảy mọi thứ xung quanh, “Đáng tiếc là cô chọn sai người rồi.”

Bốn phía lại trở nên tối tăm, lặng ngắt như tờ, ngay cả tro bụi cũng biến mất.

Thiên Diệu bước đi trong bóng tối, bỗng dưng cảm thấy trăng trên trời sáng vằng vặc, hắn nghiêng đầu, sau lưng hắn là một gốc cây, còn trước mặt hắn là Nhạn Hồi đang đứng đưa lưng về phía ánh trăng, tay nắm chặt kiếm che chắn cho hắn, dù gương mặt nghiêng nghiêng nhưng vẫn vô cùng oai phong.

Lòng Thiên Diệu se thắt, hắn chăm chú nhìn hình bóng Nhạn Hồi.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nhạn Hồi nói.

Ánh mắt Thiên Diệu bất chợt hóa dịu dàng. Dù phía trước Nhạn Hồi là bóng tối bất tận ẩn chứa vô vàn âm mưu quỷ kế, nhưng nàng không hề thoái lui, vẫn dũng cảm đối mặt.

Thiên Diệu bước đến sau lưng Nhạn Hồi, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, “Ở bên cạnh ta, đừng đi lung tung.”

“Không được.” Hắn phản đối, “Ta phải đi cứu cô.”

Nhạn Hồi sửng sốt, ngoái đầu nhìn hắn: “Sao lại cứu ta?”

Có lẽ vì biết là ảo giác, nên hắn quên không giấu cảm xúc trong lòng mình, đưa tay vỗ vỗ đầu Nhạn Hồi: “Cứu cô ra khỏi bi thương.”

Trong lúc Nhạn Hồi còn chưa đáp, Thiên Diệu khẽ cụp mắt, không nói thêm một lời nào nữa, ngọn lửa trong tay hắn lại cháy lên, đập tan bóng Nhạn Hồi trước mặt.

Nhìn gương mặt Nhạn Hồi vỡ vụn trước mặt mình, cho dù biết rõ đây chỉ là ảo giác, thế nhưng lòng hắn vẫn thắt lại, một loại đau đớn không nói thành lời vô thanh vô thức dâng lên trong lòng hắn.

Sau khi ảo ảnh biến mất, đôi ngươi Thiên Diệu co lại, toàn thân dấy lên sát khí, khí tức nóng bỏng tỏa ra dưới chân hắn, mỗi một bước của hắn đều khiến không gian rung chuyển kịch liệt.

Một bước đi là một ngọn lửa bừng lên trong bóng tối.

“Ra đây.” Giọng hắn cực lạnh, cũng cực kì dứt khoát, tựa như ẩn giấu ngàn lưỡi dao, có thể xuyên thủng bất kì ý đồ xấu xa nào ẩn giấu trong bóng tối, “Trốn thì đừng trách ta không khách sáo.”

Vừa dứt lời, hắn lại bước thêm một bước, một bước này lại sinh ra một ngọn lửa còn đáng sợ hơn trước mấy phần, loáng cái đã thiêu rụi hoàn toàn bóng tối xung quanh.

Tích tắc sau đó, bốn bề sáng sủa, có điều khí tức của huyễn trận vẫn còn.

Thiên Diệu nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, lác đác vài con chim én chao liệng báo hiệu xuân về.

Trong huyễn cảnh vấn vít tiên khí, trên không trung đôi lúc xuất hiện bóng người ngự kiếm bay qua, phóng mắt nhìn, phía xa xa là hai mươi bảy ngọn núi sừng sững, tính cả ngọn núi dưới chân hắn, tổng cộng là hai mươi tám ngọn núi.

Núi Thần Tinh, Thiên Diệu chỉ đến đây một lần lúc cứu Nhạn Hồi, dù vậy vẫn nhớ rất rõ nơi này.

“Nhạn Hồi! Đừng chạy!” Một thanh niên vừa hét vừa lướt qua bên cạnh Thiên Diệu chạy về phía trước, tóm lấy một cô nương đang đứng đó, áo xám trên người cô nương này chẳng chút phù hợp với hoàn cảnh xung quanh: “Sao muội lại tranh chấp với Tử Nguyệt? Muội ấy là sư tỷ, muội phải tôn trọng muội ấy!”

Cô nương áo xám xoay người lại, quả nhiên là Nhạn Hồi, nàng nhìn chàng trai trước mặt, ngây người hồi lâu: “Đại sư huynh.”

Tựa như không hề phát hiện xung quanh mình là huyễn cảnh, Nhạn Hồi thất thần nhìn Tử Thần nói: “Muội mơ thấy... huynh vì cứu muội mà bị hại chết...”

Tử Thần nhỏ giọng mắng: “Nói bừa gì vậy! Lần này đừng hòng lấp liếm qua mặt ta, lần sau để sư phụ biết xem người có trị muội không!”

Nhạn Hồi lắc đầu: “Sư phụ không quan tâm tới chúng ta đâu.”

Tử Thần chau mày: “Hôm qua muội luyện kiếm không thuận tay, hôm nay sư phụ đã cho muội thanh kiếm mới, sao muội có thể nói sư phụ không quan tâm muội, muội càng tu luyện càng mù mờ rồi! Ngày nào cũng nghĩ bừa.”

Nhạn Hồi vẫn nhìn Tử Thần, cuối cùng gật đầu: “Đúng, là muội nghĩ bừa, mơ thấy những thứ vớ vẩn.” Nói xong, nàng mỉm cười, “Chút nữa muội sẽ tới nhận lỗi với Tử Nguyệt sư tỷ, sau này huynh tỉ kiếm với muội nhé, kiếm sư phụ mới cho muội vẫn chưa quen tay.”

Tử Thần gật đầu, Nhạn Hồi bước theo sau hắn, khóe môi vẫn nở nụ cười.

Thiên Diệu thấy vậy nhíu chặt mày, hắn do dự đi theo Nhạn Hồi một đoạn, cuối cùng không nhịn được nữa, bước lên kéo Nhạn Hồi lại.

Nhạn Hồi ngoảnh đầu, nụ cười trên khóe môi vẫn còn vương, nàng nhìn hắn như thể hai người vốn không quen biết nhau. Mãi đến khi Thiên Diệu nghiêm mặt nhìn nàng thật lâu, Nhạn Hồi tựa như nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên mặt dần dần tắt.

“Buông tay ra.” Nhạn Hồi nói, “Ta phải đi với đại sư huynh.”

“Cô biết đây là ảo giác.”

“Buông tay ra.”

Thiên Diệu không buồn nghe nàng nói, vẫn nắm chặt lấy nàng, “Cô không thể đi với hắn, nếu cứ như vậy, cô càng chìm đắm trong ảo giác, thời gian lâu dần sẽ chẳng thể nào thoát ra được.”

Nhạn Hồi lắc đầu, giọng nói khẽ run rẩy: “Buông tay ra...”

“Ta không buông cô đâu.” Thiên Diệu kiên định nhìn nàng, “Lúc gặp cô thì đã định sẵn rồi, mỗi một giờ một khắc sau này ta vẫn luôn bám chặt cô.”

“Để ta ở đây đi.” Nhạn Hồi nghẹn ngào, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh, đây là lần đầu tiên nàng khóc, “Ở đây tốt lắm, ảo giác cũng được, để ta ở đây đi. Để tất cả vẫn nguyên vẹn.” Nàng cố thuyết phục hắn.

“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu không thuận theo lời nàng, cho dù khiến Nhạn Hồi đau hắn cũng quyết không buông lỏng, “Đây là giả.”

“Giả thì đã sao!” Cuối cùng Nhạn Hồi cũng hét lớn, “Giả thì đã sao chứ!”

Nàng giãy giụa kịch liệt, Thiên Diệu sầm mắt, siết chặt Nhạn Hồi vào lòng để mặc nàng vừa đánh vừa đá trong lòng mình, tựa như cảm thấy chưa hả giận, nàng còn cắn lên cổ Thiên Diệu. Nhạn Hồi cắn mạnh đến mức máu thịt lẫn lộn, vậy mà hắn vẫn im lặng không kêu đau tiếng nào.

Những đau đớn này chẳng thấm vào đâu, so với trăm ngàn vết thương từng xuyên thấu tim hắn.

Nhưng rồi sẽ ổn thôi.

Thiên Diệu ôm Nhạn Hồi, vỗ vỗ vào gáy nàng, hết sức dịu dàng nhỏ giọng an ủi: “Nhạn Hồi, rồi sẽ ổn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.