Hộ Tâm

Chương 9: Chương 9




Chuyển ngữ: Nhã Vy

Chu thẩm và tên đạo sĩ đứng ngoài sân nghe Nhạn Hồi nói vậy thì đều sửng sốt.

Yên lặng bao trùm.

Cuối cùng vẫn là Tiêu lão thái không nhịn được nữa, ho khan hai tiếng mới khiến Chu thẩm tỉnh táo lại, bà ta la lên: “Ối giời ơi, ối giời ơi, con bé này còn dám nói những lời như vậy, quả nhiên là muốn lật trời rồi!” Nói xong bà ta lắc mông bước lên hai nước, “Bà đây hôm nay phải thay Tiêu lão thái dạy dỗ cô mới được…”

Lời còn chưa dứt, Nhạn Hồi đã cười lạnh một tiếng, nhưng chưa kịp ra tay thì đã thấy Chu thẩm kêu lên một tiếng rồi chẳng hiểu sao lại té ngửa ra, bà ta “Á” một tiếng, sau đó dường như chân rất đau, cứ ngồi dưới đất la ầm không đứng lên nổi.

Đuôi lông mày của Nhạn Hồi khẽ động, khóe mắt liếc thấy một viên đá lăn qua.

Vốn nàng còn định dạy dỗ đám buôn người còn dám cướp đồ của nàng này một trận… Không ngờ lại bị hòn đá này nẫng tay trên.

Nhạn Hồi đảo mắt nhìn Thiên Diệu, chỉ thấy hắn đứng đó rũ mắt dìu Tiêu lão thái, quả là y như một tên đần chẳng biết cái gì cả.

Tên đạo sĩ muốn đi qua đỡ Chu thẩm đang ăn vạ kêu trời gọi đất, Nhạn Hồi liền nhanh chân đá một hòn đá ngay gần đó, trúng ngay đầu gối y, tên đạo sĩ la lên một tiếng rồi ngã nhào xuống chỗ Chu thẩm.

Nhạn Hồi khinh bỉ nhìn bọn họ: “Ha hả, đạo trưởng đã lợi hại như vậy, có thể kéo dài tuổi thọ của người ta tới mười năm, vậy chi bằng bây giờ niệm chú chữa xương cốt cho người đàn bà chanh chua này xem nào.”

Chu thẩm chửi bới mất mấy ngày liền.

Tên đạo sĩ lại không nói gì, buồn bực im lặng đứng lên, kéo Chu thẩm đi ra khỏi viện, trong miệng còn thấp giọng lẩm bẩm: “Đi thôi đi thôi, cô nương này không dễ chọc đâu.”

Nhìn hai người lảo đảo bỏ đi, Nhạn Hồi ghét bỏ hừ lạnh một cái rồi quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Diệu dìu Tiêu lão thái đi vào trong phòng, chẳng buồn liếc nàng lấy một cái.

Từ đầu chí cuối hắn vẫn không nói lời nào. Nhưng Nhạn Hồi lại nhìn thấy mặt đất chỗ hắn đứng có một cái hố nho nhỏ đựng mấy viên đá.

Lần này trong lòng nàng cũng kinh ngạc rồi, không ngờ tên yêu quái này lại giúp nàng.

Đến tối hai người lại ngủ cùng phòng, Thiên Diệu vẫn ngủ ngồi trong góc như cũ, chẳng hé răng lấy một lời về chuyện ban ngày. Nhưng Nhạn Hồi nằm trên giường một chốc đã không nhịn được nữa, đành hỏi: “Hôm nay ta phát hiện ra tên yêu quái nhà ngươi cũng không phải không biết nói lý… Nhưng ngươi lại hạ chú trong màn thầu của ta.”

Không có tiếng Thiên Diệu đáp lại, trong phòng rơi vào yên lặng.

Đụng phải bản tính trầm mặc của tên yêu quái này, Nhạn Hồi cũng chẳng để ý làm gì, chỉ tròn mắt nhìn bóng tối đen kịt trước mắt, hỏi: “Rốt cục lúc trước ngươi độ kiếp gì vậy, sao lại biến thành như thế này?”

Nhạn Hồi vẫn không nghe được tiếng trả lời, ngay lúc nàng cho rằng hôm nay cứ yên lặng mà ngủ như thế thì bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng tự giễu: “Ta vượt được kiếp, nhưng lại không vượt được lòng người.”

Mà lúc này, Nhạn Hồi vốn là nghe thế liền trở nên bối rối không nghe được hắn kể lại chuyện xưa, chỉ đành cuốn chăn trở mình nói: “Hỏi ngươi một câu, trả lời đơn giản là được rồi, giả bộ văn thơ cái gì, đêm hôm khuya khoắt dễ động tình đấy…”

“…”

Chưa tới một lát sau, trên giường đã truyền đến tiếng Nhạn Hồi thở đều đều.

“Đầu óc đơn giản.” Giọng nói Thiên Diệu yên tĩnh bay theo gió trong bóng đêm.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi lên người hắn, hắn nhìn ánh trăng sáng ngời rồi nhắm mắt lại, trong đầu lại là âm thanh vang vọng đuổi mãi không đi.

Hôm sau Nhạn Hồi đi theo Thiên Diệu đang muốn xuống ruộng làm việc, thương lượng với hắn: “Hôm qua mệt quá, ta chưa kị nói, hôm nay ta thương lượng với ngươi một chút thế này nhé, ngươi làm việc của ngươi, ta đi điều tra chuyện xà yêu, dù sao ta cũng không chạy được, ngươi không cần ngó chừng ta làm gì, như thế sẽ nhanh hơn.”

Nàng nói xong liền đi lên bờ, nhưng chưa kịp lên thì đã nhìn thấy bóng người xa xa đứng bên bờ.

Áo quần lụa trắng, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt vẫn có mấy phần ngốc nghếch như trước.

Là Tê Vân chân nhân.

Sao nàng ta lại tìm tới đây?

Nhạn Hồi đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Tê Vân chân nhân: “Sao một mình người lại chạy tới đây rồi?” Từ lúc biết Tê Vân chân nhân hoàn toàn khác biệt với lúc trước, cách nói chuyện của Nhạn Hồi với nàng ta cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

“Con rắn nhà người… Không đúng, gã đàn ông què chân kia đâu? Y giữ người chặt như vậy, sao lại để người một mình ra đây?”

Tê Vân chân nhân không đáp lời nàng. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ một chút: “Cũng đúng lúc tôi muốn đi tìm hắn, tiện thể mang người về vậy, người còn nhớ đường về không?” Nhạn Hồi vừa nói vừa đưa tay dìu nàng ta, nhưng tay nàng vừa đụng phải cánh tay Tê Vân chân nhân thì nàng ta đã lập tức như bị sét đánh, giơ tay túm chặt lấy tay Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi cả kinh: “Sao…”

Nàng nhìn hai mắt Tê Vân chân nhân, chỉ thấy nàng ta trợn tròn mắt nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có mấy phần kinh hãi, lại có mấy phần sợ sệt, dường như là nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm vậy.

Nhạn Hồi được rèn đi đánh mấy con tiểu yêu tiểu quỷ đã quen, cũng can đảm hơn người thường rất nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt nàng ta như vậy cũng không tránh được lạnh toát cả sống lưng.

Tê Vân chân nhân hơi há miệng ra.

Nhạn Hồi trông thấy đôi môi tái nhợt của nàng ta run rẩy dữ tợn, dường như muốn nói gì đó, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt khiến cả người nàng ta cũng bắt đầu run rẩy.

“Người làm sao vậy…”

Trong lòng Nhạn Hồi thấp thỏm không yên, chỉ cảm thấy Tê Vân chân nhân như đang trúng tà vậy.

“Về…” Hàm răng Tê Vân chân nhân rốt cuộc cũng nới lỏng ra, cố gắng nói một từ hoàn chỉnh, “Trở về.” Lúc nói lời này, nàng ta lại càng túm chặt tay Nhạn Hồi hơn, chặt đến nỗi khiến Nhạn Hồi còn cho rằng nàng ta muốn bẻ gãy cả xương khớp của nàng vậy.

Ngoại trừ cảm giác đau đớn, Nhạn Hồi còn cảm nhận được cảm giác lạnh toát từ bàn tay Tê Vân chân nhân, ăn mòn từng chút hơi ấm trên tay nàng…

Bàn tay kia xiết chặt, đột nhiên có người ở phía sau kéo Nhạn Hồi một cái khiến nàng lảo đảo lui về sau sắp ngã, cuối cùng cũng giãy ra khỏi được bàn tay của Tê Vân chân nhân.

Tê Vân chân nhân bị sức mạnh này khiến cho cả cơ thể nghiêng một cái, ngã xuống bờ ruộng.

Sau đó nàng ta liền như một con rối tức giận, nằm yên không hề động đậy nữa.

Nhạn Hồi không nhìn người kéo mình là ai, chỉ sững sờ nhìn Tê Vân chân nhân, mãi vẫn không tỉnh táo lại nổi. Nàng ôm lấy tay bị nắm, khí lạnh như băng đang chậm rãi tan đi.

Nhạn Hồi biết đây là phá thuật gì…

Thiên Diệu nới lỏng tay nàng ra, đứng trước người nàng một chốc rồi mới ngồi xổm xuống đỡ Tê Vân chân nhân dậy.

Lúc này hai mắt Tê Vân chân nhân đã nhắm chặt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở nàng ta phả ra khí lạnh, lượn lờ thành sương trắng trong không khí, chậm rãi tan đi, có thể thấy trong cơ thể nàng ta thực sực băng hàn tới mức nào.

Nhạn Hồi biết loại pháp thuật nào có thể biến con người ta trở thành như vậy.

Là thuật Sương Hoa, khắp thiên hạ này, người có bản lãnh dùng thuật này đả thương Tê Vân chân nhân, ngoại trừ sư phụ Lăng Tiêu của nàng ra thì e là chẳng còn ai khác nữa.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhạn Hồi có phần khó coi.

Nghĩ kĩ lại thời gian cũng tương đối. Ba tháng trước, đại hội tu tiên trên núi Thần Tinh mặc dù chuẩn bị kết thúc nhưng cũng chưa kết thúc hẳn, phàm là mấy vị chưởng môn tôn quý đều lưu lại đến ngày cuối cùng.

Nhưng Tê Vân chân nhân lại rời khỏi đó sớm. Ngay sau đó nàng ta liền bặt tăm. Lại sau đó nữa, tất cả mọi người tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được nàng ta…

Lần trước Nhạn Hồi nhìn thấy nàng ta cũng chỉ cho rằng nàng ta bị yêu quái đả thương nên mới ra nông nỗi này.

Nhưng bây giờ nhìn kĩ lại…

Nhạn Hồi vô thức đưa tay sở mảnh ngọc đeo trên cổ.

Cho dù nàng ngàn lần vạn lần tự nhắc nhở bản thân rằng nàng đã không còn là người núi Thần Tinh nữa, không còn là đồ đệ của Lăng Tiêu nữa, nhưng nàng vẫn không có cách nào không để ý chuyện của y, chuyện của núi Thần Tinh, bởi nàng đã sống vì y bao năm như vậy rồi.

Những thứ đó dường như đã trở thành thứ tình cảm không kìm nổi trong sinh mệnh của nàng.

“Là thuật Sương Hoa.” Thiên Diệu nói, “Nghe nói Lăng Tiêu đạo trưởng núi Thần Tinh rất tinh thông thuật này.” Đôi mắt hắn khẽ đảo qua nhàn nhạt nhìn Nhạn Hồi.

“Không phải sư phụ ta…” Nhạn Hồi cắn đầu lưỡi mình, yên lặng chớp mắt, “Không phải Lăng Tiêu làm.” Nàng nói, “Từ khi Thanh Quảng Tiên tôn ẩn cư mấy năm trước, Lăng Tiêu trở thành người chủ trì núi Thần Tinh, công việc lớn nhỏ trong môn phát đều do y quản lí, trên núi Thần tinh không có ai không phục việc y là Tiên Tôn đời kế. Đại hội tu tiên mấy tháng trước là do y chủ trì, cũng là y mở tiệc chiêu đãi tất cả các tiên nhân, y là người danh vọng chính trực. Lúc bấy giờ, Lăng Tiêu chẳng có lí do gì để ra tay với Tê Vân chân nhân cả…”

“Hơn nữa tuy Lăng Tiêu là người lạnh lùng, nhưng y… cũng sẽ không đả thương người ta như thế. Tóm lại trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.” Nói xong câu này, Nhạn Hồi lại chốt thêm một câu.

“Không phải y.”

Thiên Diệu nhìn thấy Nhạn Hồi như vậy thì cũng không nói nhiều nữa.

Hai người đang rơi vào im lặng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh ma sát quỷ dị nhanh chóng tiến tới.

Nhạn Hồi ngẩng đầu liếc Thiên Diệu, hai người cũng không nói gì, như thể có thần giao cách cảm, Thiên Diệu đẩy mạnh Tê Vân chân nhân đang té xỉu vào lòng Nhạn Hồi, Nhạn Hồi đưa tay tiếp được, chỉ khẽ lảo đảo một cái, Thiên Diệu cũng lập tức lui ra, hai người đều lui khoảng 1/3 mét, chỉ nghe một tiếng “Vù”, một cái đuôi rắn to lớn lao lên khỏi mặt đất.

Nếu không phải hai người tránh được kịp thời, chỉ e lúc này đã bị văng lên trên không rồi.

Đuôi rắn vung lên không trung khiến bụi đất bay mù.

Nhạn Hồi té xuống đất nhưng vẫn ôm Tê Vân chân nhân, còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe giọng một người phụ nữ từ xa quét tới, hùng hùng hổ hổ: “Ban ngày ban mặt mà ầm ỹ thế này! Nhà ai chết người muốn đào mộ hả!”

Là Chu thẩm đang đứng dậy sau một mô đất.

Đối mặt với yêu quái, Nhạn Hồi gần như là vô thức la lên một tiếng: “Cúi xuống!”

Nhưng những lời này cũng đã chậm, Chu thẩm đã đứng lên rồi.

Ngay tức thì, nàng trông thấy thân rắn to như thùng nước quất lên khỏi mặt đất, đầu rắn rũ xuống đứng trước mặt Chu thẩm, phun lưỡi qua mang tai bà ta, thổi gió thanh ra thổi tan đóa hoa cài trên đầu bà ta.

“Yêu…” Chu thẩm há hốc miệng, thở hổn hển, “Yêu… Yêu…” Còn chưa nói xong, bà ta đã lảo đảo một cái, ngã ngửa ra rồi không động đậy nữa.

Nhạn Hồi không kịp đi xem bà ta còn sống hay đã chết thì đã thấy cái đầu rắn uốn éo quay lại nhìn nàng.

Nàng lập tức ôm chặt lấy Tê Vân chân nhân như khúc gỗ: “Người vẫn sống! Ngươi bình tĩnh! Đừng tức giận! Có gì từ từ nói!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.