Dương Tiêu cười nhẹ nhàng, bước ra ngoài cửa.
Vừa đi ra ngoài đã đụng phải Đường Kiến Quốc đi làm người dính bặm bụi trở về. Mặt mũi Đường Kiên Quốc đầy sương mù, ánh mắt nhìn Dương Tiêu càng chán ghét hơn.
Dương Tiêu không kịp nói gì với Đường Kiến Quốc, anh đã lên xe phóng nhanh về phía tập đoàn Tuyết Tiêu.
Đường Kiến Quốc vào nhà, nhìn Đường Mộc Tuyết hỏi; “Con gái, Dương Tiêu đi đâu thế?”
“Đó, Dương Tiêu có chút chuyện phải đi ra ngoài!” Đường Mộc Tuyệt nói thật.
Đường Kiến Quốc ghét bỏ nói: “Hù’!
Có chuyện? Bố thấy lại đi gặp mặt riêng người phụ nữ thấp hèn thì cóI”
Biết người trong lòng Bạch Du Tĩnh, chủ tịch tập đoàn trang sức Bạch Thức là Dương Tiêu, Đường Kiến Quốc nghiến răng căm hận Dương Tiêu.
“Bó, bố đang nói gì vậy?” Đường Mộc Tuyết khó hiêu hỏi.
Đường Kiến Quốc tức giận nói: “Mộc Tuyết, con hãy suy nghĩ kỹ, hay con ly hôn với tên phê vật này đi!”
“Hả? Ly hôn?” Mộc Tuyết không biết tại sao.
Nghĩ đến việc Dương Tiêu mập mờ với những người phụ nữ khác ở bên ngoài, Đường Kiến Quốc chỉ muốn lập tức đậm chết Dương Tiêu. Đường Mộc Tuyết là con gái ruột của ông ta, dù không có năng lực gì lớn nhưng ông ta sẽ không trơ mắt nhìn con gái mình bị bắt nạt.
Đường Kiến Quốc căm hận nói: “Đúng vậy, ly hôn, Mộc Tuyết con phải nhĩ: rõ bản chất cặn bã của Dương Tiêu, cậu ta không phải người tốt gì đâu.”
“Bó, rốt cuộc bố đang nói cái gì vậy?”
Đường Mộc Tuyết lơ mơ.
Đang yên đang lành sao lại đề cập đên chuyện ly hôn? Trong lòng Đường Mộc Tuyết, cô là vợ của BiidiE Tiêu, đời này sẽ không thay đổi.
Đường Kiến Quốc tức giận nói: “Mộc Tuyết, con vẫn chưa biết đúng không, Dương Tiêu cùng đồ đi Bạch Du Tĩnh của tập đoàn trang sức Bạch Thức kia có một chân.”
“Bạch Du Tĩnh?” Đường Mộc Tuyết ngạc nhiên.
Cô và Bạch Du Tĩnh đêu là những nữ doanh nhân mạnh mẽ, trước đây nhiều người nhận xét họ là hai bông hoa ở Trung Nguyên. Năm đó nều không phải Bạch Du Tĩnh ít khi lộ diện, e răng cô sẽ không dễ dàng CÓ được danh tiếng người đẹp số một ở Trung Nguyên. Điệu khiên Đường Mộc Tuyêt cảm thấy khó tin là vậy mà Dương Tiêu sẽ có qua lại với Bạch Du Tĩnh.
Từ nhỏ đến lớn Đường Kiến Quốc đã rất ít khi nói chuyện với cô, nhưng tình thương của cha như núi. Đường Kiên Quốc cũng rất ít khi nói những lời tức giận như vậy.
“Bó, bố đã hiểu lầm gì Dương Tiêu à?” Đường Mộc Tuyết nhíu mày.
Dương Tiêu từng là một quân nhân, cô tin tưởng nhân cách của Dương Tiêu. Kêt hôn được năm năm, Dương Tiêu đã làm việc chăm chỉ, không có lời phàn nàn nào, làm sao sẽ làm ra chuyện có lỗi với cô?
Nghe thấy lời nói của Đường Kiến Quốc, Triệu Cầm cũng bước ra khỏi phòng, trên mặt mang một vẻ hận thù: “Mộc – Tuyết, con thực sự phải suy nghĩ kỹ về điêu này. Trước đó có một người phụ nữ mặc đồ đen đã đánh mẹ, mà còn là hai lần, còn nói nếu mẹ dám vô lễ với Dương Tiêu, cô ta sẽ giết mẹ.”
“Đây chắc chắn là tình nhân bên ngoài của Dương Tiêu. Mộc Tuyết, chẳng lẽ con không tin lời bố mẹ nói sao? Ly hôn, nhất định phải ly hôn!”