Khi sáu mươi triệu tệ đến tay, Vương Trạch đã lập tức trả khoản vay mua biệt thự, đặc biệt đối cho mình một chiếc Ferrari Rafa trị giá hàng chục triệu tệ.
Làm xong tất cả những chuyện này Vương Trạch vẫn có trong tay mây chục triệu tệ, không biệt giờ phút này Vương Trạch thoải mái đên nhường nào.
Nghĩ đến tập đoàn Tuyết Tiêu sắp đóng cửa, Vương Trạch nói với ánh mát hung ác nham hiểm: “Dương.
Tiêu à Dương Tiêu, cậu xong đời rồi, cậu hoàn toàn xong đòi rôi. Phải thừa nhận cậu đã cho tôi bất ngờ này đến bắt ngờ khác, nhưng chăng phải cuôi cùng cậu vân thua trong tay Vương Trạch tôi đó sao?”
“Bây giờ giá trị con người tôi mấy chục triệu tệ, mà cậu sắp rơi vào tình trạng phá sản, đến lúc đó ở trước mặt tôi, cậu khác gì con chó hoang đâu?”
Ảo tưởng Dương Tiêu chết lặng, thân bại danh liệt, nghèo túng như chó nhà có tang, khỏi phải nói ¡giờ này tâm trạng Vương Trạch sảng khoái đến nhường nào.
Cứ như thê anh ta đã hoàn toàn giãm Dương Tiêu dưới chân, cả đời này Dương Tiêu sẽ không ngâng đâu lên được trước mặt anh ta.
AmIH Ngay lúc Vương Trạch đang vui mừng, cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đá tung ra.
“Chủ nhiệm Vương, tháng ngày trải qua không tệ nha!” Dương Tiêu bước vào châm chọc.
Nhìn thấy Dương Tiêu đến, vẻ mặt Vương Trạch thay đồi: “Dương Tiêu, cậu thật to gan, không biết bên trong biệt thự bên hỗ Nhạn Minh không được xâm phạm nơi ở của người khác sao?”
“Thằng khốn, cậu to gan dám vô lễ với Dương tải ba?” Sau đó, Liễu Giang Hà bước vào.
“Thầy… thầy!” Nhìn thấy Liễu Giang Hà tới Vương Trạch đột nhiên giật mình, không tự chủ được cảm thây áy náy trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn Vương Trạch không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một mình Liễu Giang Hà. Bái thầy học nghề.
nhiều năm như vậy, Liễu Giang vô cùng nghiêm khác với anh ta, anh ta có cảm giác sợ Liễu Giang Hà từ trong lòng.
Long Ngũ bước đến liếc mắt nhìn rượu vang đỏ trên bàn châm chọc: “Vương Trạch, có chuyện vui lớn gì à, lại còn uông rượu vang đỏ ăn mừng nữal”
“Liên quan gì đến anh!” Vương Trạch không cho Long Ngũ sắc mặt đẹp.
Liễu Giang Hà đến thì thôi, anh ta không muôn nhìn thấy Dương Tiêu và Long Ngũ một chút nào.
Vương Trạch kìm lại cơn tức giận của mình, nhìn Liễu Giang Hà kính trọng: “Không biết thầy đên thăm có việc quan trọng gì không ạ?”
Liễu Giang Nhan nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu gật đâu với ông ây.
“Nghiệp chướng, tôi hỏi cậu, nguyên liệu sản xuât hôm nay có chứa độc tính cao, cậu có biết không?” Vẻ mặt Liễu Giang Hà tràn đầy tức giận hỏi.
Vương Trạch giả vờ ngạc nhiên: “Cái gì? Có chứa độc tính cao? Sao có thê?.Thây, khi em kiểm tra thì không có vấn đề gì cả, thầy có nhằm lẫn gì không?”
“Giả vờ, anh tiếp tục giả vò đi!” Long Ngũ chê nhạo.
Vừa đến đây, họ đã thấy Vương Trạch đang uông rượu vang đỏ ăn mừng. Chuyện này mà không hè liên quan ì đến Vương Trạch thì đã gặp qUỶ.
Sắc mặt của Liễu Giang Hà cũng trở nên càng ngày càng u ám hơn, ông có thê nhìn ra phản ứng của Vương Trạch rất bát thường, cho dù anh ta đã che giu rất kỹ. Tiếp xúc với anh ta nhiều năm như vậy, Vương Trạch làm chuyện gì ông ây biệt rât rõ.