Hổ Tế

Chương 1102: Chương 1102




Dù sao bà cụ Triệu cũng là bà ngoại trên danh nghĩa của anh, tuy rằng bà ây không phải bà ruột của anh, nhưng dù sao cũng là bà ngoại của Đường Mộc Tuyết, đương nhiên Dương Tiêu hy vọng bà cụ Triệu sẽ yên nghỉ trên chặng đường cuối cùng của mình.

“Không thôi, đúng không? Anh có đức anh gì chăng lẽ bản thân anh còn không biết hả?”

“Bót khoe khoang khoác lác ở đây đi, mau ra chôồ khác chơi!” Nữ nhân viên đứng quây khinh thường nói.

Nhìn vào toàn bộ huyện Thiên Sơn, có bao nhiêu người có thể một hơi lầy ra chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ?

Như đã biết, chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ đủ đề mua hai, ba biệt thự lớn ở huyện Thiên Sơn.

Đây là một thành phố nhỏ cấp mười tám, rât ít người thực sự có tiêm lực tài chính.

Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu dịu dàng nói: “Không sao, anh sẽ lol”

“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, tôi không đến gây chuyện, tôi tới mua trang sức phỉ thúy.” Dương Tiêu trịnh trọng nói.

Thấy Dương Tiêu cố chấp như vậy, nữ nhân viên đứng quây nhìn Dương Tiêu nhiêu hơn, rồi nhìn Đường Mộc Tuyết như hiểu ra điều gì đó.

Nữ nhân viên đứng quầy không nóng không lạnh nói: “Được rồi, anh đi theo tôi”

“Mộc Tuyết, chờ anh một lát!” Dương Tiêu nói với Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết gật đầu nhẹ nhàng, không nói nhiều lời.

Ngay sau đó Dương Tiêu đi theo nữ nhân viên đứng quây đến một văn phòng.

Nữ nhân viên đứng quây trực tiếp lầy điện thoại di động ra, mở mã QR, kiêu ngạo nói với Dương Tiêu: “Quét đi!”

“Hải! Không phải trả như trong trung tâm thương mại à?” Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi.

Nữ nhân viên đứng quây cười khinh thường: “Được rôi, đừng giả vò nữa, người giồng như anh tôi thấy rất nhiều người rồi!”

“Chẳng phải chỉ muốn giả vò có tiền trước mặt cô gái xinh đẹp thôi sao, được rồi, chị đây sẽ phôi hợp giả vờ anh có tiên!”

“Chị đây không làm khó anh, chuyền cho tôi hai mươi nghìn tệ, lát tôi sẽ đưa biên lai cho anh. Sau đó tôi sẽ nói với cô gái rằng tạm thời hết hàng, mây hôm nữa quay | lại, như vậy anh có thể đưa cô gái đến khách sạn lăn giường rồi!”

Nữ nhân viên đứng quầy nhìn Dương Tiêu với vẻ chế giêu, như thể những chiêu trò tầm thường như Dương Tiêu này cô ta đã nhìn quen.

“Nói dối? Lăn giường?” Dương Tiêu dở khóc dở cười.

Đối phương cho rằng mình lừa gạt tình cảm, hiểu lầm mình chuẩn bị bày trò trước mặt Đường Mộc Tuyết, sau đó đưa biên lai giả đề Đường Mộc Tuyết đi theo mình đến khách sạn thuê phòng lăn giường.

Chẳng ra làm sao cải Dương Tiêu lắc đầu nói: “Cô nghĩ nhiêu rôi, tôi thật sự tới mua trang sức phỉ thúy.”

“Còn giả vờ? Được rồi, chị đây sẽ bớt cho anh năm nghìn tệ, còn mười lăm nghìn tệ, ít nhật là mười lăm nghìn tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.