Đám người nhà họ Lương sợ tới mức vứt cả súng trong tay chạy trối chết, chạy còn nhanh hơn cướp, ước gì cha mẹ cho mình thêm đôi chân. Lỡ Dương Tiêu đồi ý, päng păng cho bọn họ hai phát súng, đời này của họ sẽ hoàn toàn xong.
Lương Mãnh chạy nhanh nhất, anh ta đã hoàn toàn bị Dương Tiêu doạ cho vỡ mật. Trước kia anh ta đã từng nghĩ mình đã đủ độc ác tàn nhân, nhưng bây giờ ở trước mặt Dương Tiêu anh ta chỉ là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.
“Một đám hèn nhát!” Nhìn đám người nhà họ Lương xám xịt bỏ chạy, Vạn Thiên khinh thường.
Sau khi đám người Lương Mãnh chạy trối chết, Dương Tiêu mới quay lại đưa khẩu súng sản cho Hồ Khoan Quảng: “Ông Hồ, giao cho ông!”
“Câu Dương yên tâm, tôi bảo đảm.
nhữ ng người này sẽ chịu không nổi!”
Vẻ mặt Hỗ Khoan Quảng tràn đây tức giận.
Dám thực hiện các hành vi vi phạm pháp luật, loại người này không thể tha thứ dễ dàng.
Ánh mắt của Vạn Tứ Hải ngày càng trở nên u ám, không cần Hỗ Khoan Quảng ra tay, đợi bà Triệu được chôn cât xong, ông ta cũng sẽ không bỏ qua dê dàng cho đám người Lương Mãnh.
Dương Tiêu không muốn bộc lộ mình quá độc ác tàn nhân trước mặt Đường Mộc Tuyết, vừa nãy anh đã có chừng mực.
Nếu muốn nổi điên thì sẽ nhắm vào kẻ thù, còn đôi đãi với người nhà thì Dương Tiêu sẽ vô cùng dịu dàng.
“Ông ngoại, đi tiếp thôi!” Dương Tiêu nhìn Triệu Thiết Căn.
Vẻ mặt Triệu Thiết Căn kích động, ông run rây nói: “Được, tốt tốt tốt!”
Trong lòng ông rất cảm kích, nếu không có Dương Tiêu, dựa vào người nhà họ Triệu bọn họ thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Lương Mãnh.
Dương Tiêu lên xe lái chiếc Maserati có kính chồng đạn đã bị nút, từ từ di chuyển về phía đỉnh núi Tướng Quân.
Theo nghỉ thức của nhà họ Triệu, sau khi bà cụ Triệu được an táng, con cháu dòng chính vái ba lạy gõ mõ chín lần.
Dương Tiêu tỏ lòng kính trọng, cúi đâu thật sâu vái bà Triệu.
Mắt Đường Mộc Tuyệt hơi sưng đỏ, cô thật sự không ngờ bà ngoại luôn yêu thương mình lại bị người ta hạ độc giệt hại.
Triệu Cầm, Triệu Liên và Triệu Thiết Căn rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào rất lâu.
Nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, Triệu Văn Triết nheo mắt lại, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.
Đứng trong đám đông, Hồ Khoan Quảng đặc biệt chú ý đến thái độ của người nhà họ Triệu, ông ta tỉnh ý nhận ra những thay đổi tinh tế trên gương mặt của Triệu Văn Triết.
Tôn Phú Quý cũng. rất bất an, ông ta giật mình tại chỗ rõ ràng là có chút thất lễ.
Dương Tiêu cũng quan sát, trước kia anh đã thực hiện rât nhiều nhiệm vụ, xử lý vô số ông lớn trên thế giới, anh đã đạt đến đỉnh cao của việc quan sát nhìn mặt nói chuyện.
Người nhà họ Triệu lần lượt đi về, để lại ngôi mộ cho Triệu Thiết Căn.