Hổ Tế

Chương 1248: Chương 1248




“Bởi vì chuyện này, bà cụ Đường choáng váng đang sống sờ sờ bị tức chết. Bây giờ hai anh em nhà này đang ở nghĩa trang núi Tử Vân!”

“Ừm, tốt lắm, tôi không có nhiều thời gian ở lại, mau chóng đến nghĩa trang núi Tử Vân đi!” Dương Bân Hàn hài lồng gật đầu.

Lúc này, trong nghĩa trang núi Tử Vân.

Đường Hạo và Đường Dĩnh đang đốt giây tang, hiếu thuận quỳ gối trước mộ cụ bà Đường.

Bà cụ Đường không nuốt nồi cơn tức này đang sông sờ sờ bị tức chết, Đường Hạo và Đường Dĩnh là con cháu phải vay mượn hết người thân, bạn bè hỏa táng cho bà cụ.

Quỳ trước mộ bà cụ Đường, hai mắt Đường Hạo đỏ ngâu, trâm giọng nói: “Bà nội, bà yên tâm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết thiêu nợ bà, cháu trai Đường Hạo này sớm muộn gì cũng giúp bà lấy lại. Cuối cùng sẽ có một ngày, cháu sẽ khiến Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đích thân quỳ trước mộ bà sám hối sâu sắc!”

Hận! Một tia căm hận bùng lên từ trong cơ thê Đường Hạo.

Nghĩ đến việc nhà họ Đường xáo trộn, nghĩ đến việc Đường Mộc Tuyết trở thành chủ của nhà họ Đường, nghĩ đến việc anh ta và em gái Đường Dĩnh trở thành chó nhà có tang, ngay cả bà nội của anh ta cũng bị tức chêt, không cân nói Đường Hạo hận Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đến nhường nào.

“Bà nội, bà an tâm nhắm mắt. Mối thù đâm máu này, đời này Dĩnh Dĩnh sẽ không bao giờ quên. Dĩnh Dĩnh hứa với bà chỉ cân Dĩnh Dĩnh còn sống, cháu sẽ không dễ dàng buông tha cho đôi câu nam nữ Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết!”

Vẻ mặt Đường Dĩnh phẫn uất như rắn độc, cô ta năm chặt tay, muôn tự tay giết chết Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết ngay lập tức.

Không ai đến tiễn đưa bà cụ Đường trong chặng đường cuôi cùng. Đường Hạo và Đường Dĩnh đập đâu ba cái nặng nê trước mộ bà cụ Đường.

Làm lễ xong, Đường Dĩnh nhìn Đường Hạo: “Anh, tiệp theo anh định làm như thế nào?”

“Định làm như thế nào?” Đường Hạo cười chua xót.

Bây giờ, anh ta là người vô gia cư, lại còn nợ Lý Minh Hiên hàng trăm triệu tệ tiền bồi thường, anh ta muốn trở lại ngày xưa, thực sự có lòng mà không có lực!

Đường Dĩnh cũng tái mặt, cô ta biệt bây giờ Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyêt đã đứng trên đỉnh cao mà đời này bọn họ phải ngước nhìn.

Nếu không có những khả năng nào khác, có lẽ đời này bọn họ sẽ không thể trả thù môi thù đẫm máu này.

Đúng lúc Đường Hạo và Đường Dĩnh đang tuyệt Vọng, Dương Bân Hàn dân người chính thức đền.

Nhìn thây Đường Hạo và Đường Dĩnh, Dương Bân Hàn nở nụ cười đáng sợ: “Hai người, khát vọng quyền lực không?”

Nhìn thấy Dương Bân Hàn dẫn theo nhiều người như vậy, Đường Hạo và Đường Dĩnh đều rất kinh ngạc.

“Anh… anh là ai?” Đường Hạo kinh hãi hỏi.

Đường Dĩnh sợ tới mức nuốt nước bọt, hai người bọn họ chỉ sợ người trước mặt này tới đây giết người diệt khẩu.

Dương Bân Hàn cười hung ác nói: “Đừng sợ! Tôi không có ác ý với hai người! Tôi tới đây giúp hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.