Trái tim của Lý Hỗ như thắt lại trên cổ họng, ông ta thật sự suýt bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ đau tim.
Lúc này Lý Hồ kinh hãi trong lòng, trong lòng nỗi lên một trận gió bão, ông ta hoàn toàn không biệt rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhiều gia đình quý tộc ở thành phố Trung Nguyên lần lượt đến, ông lớn vùng xám cùng thánh cờ cũng lần lượt đến, điều này không phải quá kinh khủng sao?
Nghĩ đến thái độ của Hình Kiến đối với mình vừa nãy, Lý Hỗ kinh hãi nhìn Dương Tiêu: “DaU.. rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi? Tôi chỉ là một người bình thường thôi. Chuyện đó, không còn sớm nữa phải không? Mau đi thôi, tôi hơi đói rồi, đi nhanh còn có thể ăn tối!” Dương Tiêu cười trêu chọc.
Nghe đến đây, Lý Hồổ suýt hộc máu.
Vừa nãy chính xác là ông ta muốn Dương Tiêu bốc hơi khỏi thế giới, sự xuất hiện của Cung Thiên Tề đã phá vỡ hoàn toàn bố cục của ông ta.
Không ngờ, chưa tới một phút, quần hùng ở Trung Nguyên đều đến, khiến Lý Hỗ gần như sợ hãi.
Nếu nhiều ông lớn như vậy lần lượt gây khó khăn, cho dù chức cao vọng trọng cũng không chịu nổi!
“Người bình thường? Không! Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Cậu… rốt cuộc cậu là ai?” Lý Hồ lại kêu lên.
“Cậu ây là ai? Lý Hồ, cậu ấy không phải ai khác, cậu Dương chính là lưỡi dao sắc bén của đất nước năm xưa, Mr.Yang, cũng chính là thần chết điện hạ rung trời chuyển đất năm xưa!”
Đột nhiên, một chiếc xe công vụ lao tới, một bóng dáng trang nghiêm bước xuông.
HảI!!
Lưỡi dao sắc bén của đất nước, Mr.Yang?
Thần chết điện hạ rung tròi chuyển đất năm xưa?
Nghe vậy, trái tim của Lý Hỗ như vỡ ra, ánh mát nhìn Dương Tiêu như nhìn thấy ma sởn tóc gáy.
“Mr.Yang? Thần chết điện hạ?”
Tương tự như vậy, nghe thấy điều này, không chỉ Lý Hồ bị sốc, mà cả Cung Thiện Tễ và những người khác. cũng bị sốc.
Cái tên này, đương nhiên họ đã nghe đền từ rất lâu rôi.
Mr.Yang, biệt danh thần chết, lưỡi dao sắc bén của đất nước mạnh nhất trong lịch sử Thiên Phủ Chi Quốc, đã tạo ra huyền thoại này đến huyền thoại khác, năm năm trước chính phủ tuyên bồ xuất ngũ.
Trong lòng của vô số người trẻ tuổi ở trong nước, Mr.Yang là truyền kỳ, một nhân vật truyền kỳ không bao giờ phai nhạt.
“Người anh em Dương, cậu là thần chêt năm xưa?” Kim Đại Chung là người đầu tiên kinh ngạc nói.
Long Ngũ trợn mắt há mồm: “Đờ mò, thật hay giả?”
Vẻ mặt của Bạch Du Tĩnh, Bạch Nguyên Kiệt, Lưu Quyên và những người khác lúc này muôn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bầy nhiêu đó.