Dương Tiêu hiểu, chỉ cần đề cập đến những vấn đề về đơn vị của nhà nước này thì thủ tục tương đối rườm rà.
Nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của Dương Tiêu biến mắt, Tạ Quần như được miễn tội chết.
Ông ta hiểu sâu sắc, lần này có thể coi đã xúc phạm Dương Tiêu năng nê, với năng lực của Dương Tiêu, muốn ra tay với nhà họ Tạ thì dễ như trở bàn tay.
Lý Hỗ ông lớn đứng sau nhà họ Tạ vì Dương Tiêu mà đã bị bắt đưa đi điều tra, điêu này đủ đề chứng minh lai lịch hiện tại của Dương Tiêu đáng sợ như thê nào.
Tạ Quân lại nhìn Dương Tiêu nịnh nọt nói: “Cậu Dương, chuyện cậu giao đã làm xong, cậu xem có phải cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, khoan dung cho sự không hiều biết này?”
Lần này, Tạ Quân hạ tư thế rất thấp, ông ta sợ sẽ chọc giận Dương Tiêu liên lụy đến toàn bộ nhà họ Tạ.
Nhìn Tạ Quần sợ hãi, ánh mắt Dương Tiêu hơi lạnh.
Không thể phủ nhận việc Đường Kiến Quốc trở thành trạm trưởng trạm xe mà Tạ Quần làm đã khiến Dương Tiêu hài lòng.
“Ông là người thông minh. Tôi không muôn loại chuyện này lại tái diễn. Nêu có lần sau, nhà họ Điền chính là ví dụ điển hình nhất!” Dương Tiêu trầm giọng nói.
“Vâng vâng vâng, cậu Dương yên tâm, tuyệt đôi không có lân saul”
Mặt mày Tạ Quần tràn đầy hốt hoảng, gật đầu như giã tỏi, trong lòng đã đặt Dương Tiêu vào đầu danh sách không thể trêu chọc.
Tuy nhà họ Điền không phải nhà quan chức nhưng cũng là một sự tồn tại vang dội ở thành phố Trung Nguyên.
Trước khi tập đoàn Tuyết Tiêu được thành lập, tập đoàn dược phẩm Điền thị là tập đoàn dược phẩm lớn nhất ở thành phỏ Trung Nguyên, nhận được chính sách nâng đỡ của các ông lớn trong tỉnh.
Cách đây không lâu, vào một đêm sâm chớp, nhà máy sản xuất của tập đoàn dược phẩm Điền thị đã bị hỏa hoạn thiêu đít nhiều loại thuốc bị thiêu rụi, SỐ, thuốc nhà họ Điền bị mắt là không thể đo lường được.
Điều quan trọng nhát là Điền Chắn Hưng, cậu chủ nhà họ Điền đã bị một chiếc xe lớn đâm chết.
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Tạ Quân không rét mà run.
Ông ta biết rất rõ Dương Tiêu dám động vào nhà họ Điện, thì tự nhiên cũng dám động vào nhà họ Tạ mình.
Nếu ông ta có mắt không tròng lại xúc phạm Dương Tiêu, e răng ông ta thật sự sẽ nồi gót nhà họ Điện.
“Hy vọng là vậy!” Dương Tiêu từ từ đứng dậy.
Tạ Quần cảm thấy như trút được gánh nặng, ông ta biết lần này nhà họ Tạ đã thoát được một kiếp, đề thực sự là một may mẫn.
Ông ta rất muốn cảm ơn Đường Kiến Quốc bố vợ của Dương Tiêu, nêu không phải nhờ việc của Đường Kiến Quốc thì ông ta đã không có khả năng lôi kéo làm thân với Dương Tiêu.
Sau khi đứng dậy, Dương Tiêu thờ ơ nói: “Lần này còn có bóng dáng của nhà họ Điện?”
“Đúng đúng đúng, chuyện cậu Dương bị giam giữ tôi cũng không biết, tất cả – là do tên khốn Điên Lộc kia thông báo với tôi, nên mới dẫn đến tôi phạm sai làm lớn!” Tạ Quần vội vàng nói.