Để cố gắng đóng dấu truyện mà nhóm lên, nhóm thỉnh thoảng dùng hình ảnh mong các bạn thông cảm nhé!
Nhìn bóng hình của Dương Tiêu, dường như tất cả mọi người ở đây đều kính nẻ.
Bọn họ đều là người yêu thích golf, vô cùng hiểu rõ muốn luyện kỹ thật đánh golf đến trình độ tinh vi khó khăn như thế nào.
Hai người Dương Tiêu và Hoa Mộ Cam đánh mười trái bóng vào cả mười nhưng mười trái của Dương Tiêu rơi thẳng vào lỗ, mà Hoa Mộ Cam thì có vài trái lăn rồi mới rơi vào lỗ.
Chênh lệch giữa hai bên, vừa xem đã hiểu ngay.
Đây thật sự là phế vật danh tiếng ngời ngời của nhà họ Đường sao? Trong lòng mọi người dâng lên một câu nghỉ vấn.
Vừa rồi Dương Tiêu đánh mười trái golf không chần chờ chút nào, toàn bộ đánh một lần là vào lỗ ngay. Động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp quốc gia chỉ sợ không đạt được trình độ như Dương Tiêu!
Bộp bộp!
Dương Tiêu nhận lấy danh thiếp, nhìn lướt qua, trong lòng anh hơi ngạc nhiên. Anh thật sự không đoán trước được người trước mắt là cục trưởng cục bảo vệ môi trường.
“Tôi tin rằng sẽ có cơ hội! Dương Tiêu nhận lấy danh thiếp cười nói.
Lưu Vĩ trước mặt này là người nhà nước, hơn nữa sản xuất y dược của tập đoàn y dược Đường Nhân có quan hệ với bảo vệ môi trường. Nói không chừng sẽ có một ngày phải phiền đến Lưu Vĩ.
Dương Tiêu nhìn về phía Hoa Mộ Cam cười nhạt nói: “Cô Hoa, lần này chúng ta xem như là hòa, cô muốn đấu lại một lần nữa hay không?”
Hoa Mộ Cam kính nễ nói: “Cục trưởng Lưu cũng nói rồi, kỹ thuật đánh golf của anh là xuất thần nhập hóa, là tôi đã thua rồi.
Ngài Dương yên tâm, buổi sáng ngày mai tôi sẽ cử người đi đến Đường Nhân thanh toán số nợ còn lại.”
Kỹ thuật đánh golf của Hoa Mộ Cam đã vô cùng xuất sắc nhưng mà kỹ thuật đánh golf của Dương Tiêu còn xuất sắc hơn. Cho dù đấu lại lần nữa, trước mặt Dương Tiêu cô ấy chỉ sẽ quân lính tan rã.
Cho nên Hoa Mộ Cao thông minh không cần đấu lại, tự mình nhận thua, thua hoàn toàn.
Thông qua trận đấu đánh golf, Hoa Mộ Cam càng xác định rõ tất cả biểu hiện của Dương Tiêu lúc này chỉ là ngụy trang, danh tiếng phế vật chỉ là một trò đùa.
Chờ ngày Dương Tiêu xuất thế, không biết có bao nhiêu kẻ cười nhạo Dương Tiêu mở rộng tầm mắt.
“Thật là đáng chết! Chẳng lẽ tên phế vật có vận may chó săn?”
Hoa Triển Bác không tin, cậu ta không tin một tên phế vật có kỹ thuật đánh golf đạt đến loại trình độ này.
“Câm miệng cho chị!” Hoa Mộ Cam nhíu mày trách mắng.
Hoa Triển Bác hung tợn trừng mắt nhìn Dương Tiêu vài lần, vẻ mặt không phục.
Dương Tiêu gật gật đầu: “Vậy cảm ơn cô Hoa, chuyện tiền nợ này rất quan trọng với tôi, còn lại thì tôi một mực mặc kệ, cô Hoa có thể tự mình định đoạt.”
Nói xong, Dương Tiêu chào tạm biệt cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ rồi đi ra ngoài sân golf.