Anh chàng trước mặt này rồt cuộc đã làm gì mà khiến bạo nhiều người và thần thánh, đến nỗi các quốc gia trên thế giới không ngần ngại tung ra phần thưởng khổng lồ.
Stephen cười khổ: “Đúng vậy! Lý do chi là quy mô của cơn bão đâm máu do điện hạ gây ra hồi đó thực sự rất lớn. Không biệt có bao nhiêu vương công quý tộc ở châu Âu muốn ăn tươi nuôt sông điện hại”
“Trên danh sách treo thưởng của thế giới, điện hạ đã tạo ra một huyện thoại chưa từng có!”
“Người thứ hai trong danh sách treo thưởng toàn câu chỉ đưa ra mức thưởng một tỷ Euro, mà điện hạ là ba mươi tỷ Euro, tức là chênh lệch tròn ba mươi lân.”
“Đâm tim!” Dương Tiêu dở khóc dở cười sờ mũi.
Hêệt cách, các chỉ sô trong thời gian phục vụ của Dương Tiêu đều vượt trội hơn nhiều so với những người lính trong nước khác, anh được ca ngợi là lưỡi dao sắc bén nhất trong lịch sử vùng đất Thiên Phủ Chi Quốc.
Hơn nữa, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, thây của anh cũng chính là Long chủ tiền nhiệm thường mài dũa cho Dương Tiêu.
Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, Dương Tiêu chăng kém gì một túi thuốc nỗ, đi đến đâu thì nô đến đó, châu Âu cũng suýt lộn xôn vì Dương Tiêu.
Không chỉ vậy, bước chân của Dương Tiêu còn lan rộng ra khắp thê giới, đến không lâu đã gây ra một cơn bão đẫm máu.
Người phương Đông gọi anh là thần chêt, người phương Tây gọi anh là diêm vương, và Dương Tiêu lấy tên Mr.Yang bước đi trên sân khấu quốc tế.
Stephen chớp mắt, khuôn mặt già nua tỏ vẻ bất lực.
Dương Tiêu nhún vai: “Không saol Bây giờ tôi, Dương Tiêu đã trở lại.
Chờ khi tôi trở lại quốc tế, nhất định sẽ có một cuộc thanh toán lớn! Không có chuyện gì nữa thì ông về châu Âu trước đi!”
“Vâng, điện hạ!” Stephen kính cần nói.
Ông biết sự xuất hiện háp tấp của mÌT ở Trung Nguyên nhật định sẽ thu hút rất nhiêu sự chú ý của mọi người, và ông hiều răng hiện tại Dương Tiêu không có ÿ định đề lộ tung tích của mình.
Sau khi Stephen rời đi trước, Dương Tiêu nhìn Bạch Du Tĩnh nở nụ cười dịu dàng: “Cô Bạch, khủng hoảng đã được giải quyết thành công, cô cứ yên tâm dân thân vào thị trường trang sức châu Âu, đề thế giới nhìn thây uy thế cao chót vót của người dân Trung Hoail”
“Tôi sẽ!” Bạch Du Tĩnh trịnh trọng nói.
Dương Tiêu cười nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi!” . Được copy tại -- TRU МtruyeИ. V Л --
“Bi luôn bây giờ? Vậy tôi tiễn anh!”
Bạch Du Tĩnh vội vàng đi vê phía Dương Tiêu.
Ai dai Ngay lúc cách Dương Tiêu vài bước, Bạch Du Tĩnh đột nhiên đau lưng mắt trọng tâm lao về phía Dương Tiều.
Không kịp cảnh giác, Bạch Du Tĩnh lao vào ngực Dương Tiêu.
Hương thơm ấm áp trong lòng, Dương Tiêu đang chuân bị đứng dậy lập tức chết lặng.