Hổ Tế

Chương 1387: Chương 1387




Dương Tiêu gật đâu: “Bệnh ân tuy có chút nghiêm trọng, nhưng không phải là không chữa được, ngày khác tôi sẽ mang kim bạc theo!”

Với việc đọc vô số sách y học cổ, củng với sự hiểu biết tâm pháp tối cao của Long Môn, giúp Bạch Du Tĩnh chữa lành vết thương Ở ©O, Dương Tiêu vẫn năm chắc.

Nhìn thây dáng vẻ nghiêm túc của Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh kích động: “Thật không? Vậy chọn ngày không băng gặp mặt, hôm nay luôn đi!”

“Hôm nay? Trong công ty của cô có kim bạc?” Dương Tiêu nghỉ ngờ nói.

Bạch Du Tĩnh nén sự xấu hồ: “Tôi có kim bạc ở nhà, hay… hay anh vê nhà với tôi đi?”

Đờ mò!

Về nhà với cô?

Nhìn chằm chằm tâm trạng thiếu nữ của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu không kìm được lập tức há to miệng.

Nhận thấy Dương Tiêu đã suy nghĩ nhiều, Er Du Tĩnh ngượng ngùng giậm chân: “Anh… anh đừng nghĩ nhiêu, tôi… tôi thường ở với ông nội.”

“Hả? Nghĩ nhiều? E hèm, không, thật sự không có!” Dương Tiêu tỉnh táo lại.

Vừa rồi Bạch Du Tĩnh muốn mình về nhà với cô ta, điều này khiến Dương Tiêu giật mịnh.

Mặc dù đang là ban ngày, nhưng nếu mình đơn độc đi về với Bạch Du Tĩnh, một khi Đường Mộc Tuyết biết chuyện, không | biết Đường Mộc Tuyết sẽ nghĩ như thế nào.

Dương Tiêu trung thành với tình cảm, anh cô gắng tránh bắt kỳ hành vi nào khiến Đường Mộc Tuyết hiều lầm.

Nghe thấy vậy Bạch Du Tĩnh càng tức giận hơn.

Sao hả? Bảo tên ngốc nhà anh về nhà với tôi còn khiên anh âm ức?

Cứ như thể anh đã phải chịu thiệt lớn ý, rõ ràng tôi mới là người chịu thiệt.

Dương Tiêu không hề biết, trong nhiêu năm như vậy Bạch Du Tĩnh chưa bao giờ đưa bát kỳ người đàn ông nào về nhà.

Hai má Bạch Du Tĩnh đỏ bừng nói: “Nếu… nếu không có vấn đề gì thì chúng ta đi đi!”

“Ừ!” Dương Tiêu chỉ đành đồng ý.

Xét cho cùng, Bạch Du Tĩnh là cháu gái của ông Bạch Bạch Nguyên Kiệt.

Dương Tiêu và Bạch Nguyên Kiệt vẫn luôn có môi quan hệ tốt, cháu gái của ông Bạch có bệnh ân trên eo, Dương Tiều thật sự không thể mặc kệ.

Ngoài ra, trước đây Bạch Du Tĩnh cũng giúp đỡ mình không ít, chuyện này anh muôn tránh cũng không thê tránh được.

Sau khi ra khỏi tập đoàn trang sức Bạch Thức, Dương Tiêu nhìn Bạch Du Tĩnh: “Vết thương trên eo của cô vừa mới thuyên giảm, không thích hợp lái xe, đi xe của tôi về đm “Ừ!” Bạch Du Tĩnh không từ chối.

Đi ngang qua một cửa hàng thuốc bắc, Dương Tiêu dừng xe.

Bạch Du Tĩnh ngạc nhiên: “Anh làm gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.