Hổ Tế

Chương 1442: Chương 1442




Triệu Vô Cực kinh hãi lần nữa: “Cứu với, cứu với! Đồ khốn kiếp nhà các người, thấy chết không cứu nhất định sẽ bị trời xử tội!”

Nghe những lời của Triệu Vô Cực, nhóm người vây xung quanh bước càng nhanh hơn.

Rốt cuộc linh vật đàn ông đã bị đóng định trên mặt đất, nếu thật sự hỏng, thì e răng trăm nghìn tệ cũng không cứu được.

“Hu!” Nhìn đoàn người lần lượt rời đi, Triệu Vô Cực gần như muốn chết đi sông lại.

Cả đêm, anh ta phải chịu đựng cả đêm, mỗi phút mỗi giây trong đêm này đối với Triệu Vô Cực dài vô hạn.

Cuối cùng cũng đến rạng đông, ai ngờ nhóm người bước tới xem lại thấy chết không cứu.

Giờ đây, linh vật của anh ta đã xẹp, hoàn toàn kiên cố bằng ống thép.

Trong đêm dài, Triệu Vô Cực không dám cử động, Sợ chạm Vào vệt thương chảy máu mà chết.

“Yo!I Đây không phải là cậu Triệu Triệu Võ Cực sao? Anh bị sao vậy?”

Đúng lúc này, Dương Tiêu cười hi ha lái xe đi tới.

Miệng vết {hương của Hầu Tử tên đàn ông xâu xí chảy máu quá nhiều đã rơi vào tình trạng hôn mê nặng.

Nhìn thấy rõ người tới, khóe mắt Triệu Vô Cực nứt ra nói: “Dương Tiêu, mẹ nó mày còn có mặt mũi tới đây, ông đây thảm như này, nhất định là do mày hại!”

“Cậu Triệu, cơm có thể ăn bừa, nhưng không được nói bậy! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi lối anh?

Hôm qua, Mộc Tuyết nhà tôi bị bắt cóc, tôi ngược lại còn phải hỏi anh ý.

May mắn đã báo cảnh sát kịp thời, có sự giúp đỡ của cảnh sát, Mộc Tuyết mới có thể bình an vộ sự!” Mặt Dương Tiêu không hề đỏ tim không đập nói.

Cái gì! Đường Mộc Tuyết bình an vô sự? Lại còn là người của cảnh sát giúp tìm?

Điều này… làm sao có thể xảy ra?

Nếu Dương Tiêu không phải là người đã tấn công anh ta tối hôm qua, thì sẽ là ai2 Chẳng lẽ là những người đã từng theo đuôi Đường Mộc Tuyết đánh mình từ phía sau?

“Không thể! Dương Tiêu, anh bớt lừa tôi đi. Tối hôm qua anh đánh Hầu Tử hôn mê đúng không? Hầu Tử đã nói là anh làm!” Triệu Vô Cực nói.

Nhìn thấy. Triệu Vô Cực nhợt nhạt mà còn nói năng hùng hồn đây lý lẽ, Dương Tiêu cười nhạo trong lòng.

Đã biến thành như vậy, mà còn có tâm tư gây chuyện với mình.

Dương Tiêu bắt lực nhún vai: “Thật không? Vậy anh bảo anh ta đứng dậy mặt đôi mặt với tôi đi!”

“Anh… anh…” Triệu Vô Cực thẹn quá hóa giận.

Anh ta muốn làm khó Dương Tiêu, nhưng đáng tiếc anh ta không đủ bằng chứng.

Dương Tiêu lắc đầu giả vờ buồn bã: “Thôi, vốn dĩ còn muồn bắt anh phải chịu trách nhiệm, thầy anh có kết cục thê thảm như vậy, thôi không bắt nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.