Hổ Tế

Chương 150: Chương 150




Hoa Mộ Cam là một người phụ nữ thông minh không thể bàn cãi, trí thông minh còn tồn tại song song với nhan sắc.

Sau khi Dương Tiêu rời khỏi sân golf, Hoa Mộ Cam điều tra tất cả tin tức có liên quan đến Dương Tiêu ngay.

Nhìn thấy tư liệu ghi chép rõ ràng việc Dương Tiêu để mặc cho người nhà họ Đường đánh, sỉ nhục năm năm nay cũng chưa từng phản kháng, Hoa Mộ Cam cực kỳ chắn động.

Phề vật sao?

Dương Tiêu thật sự chỉ là một tên phế vật thôi ư?

Bị khinh bỉ năm năm, chịu sự nhục nhã năm năm, bị đánh không đánh trả, bị mắng cũng không đáp lại, chuyện này cần có sự nhẫn nại lớn đến mức nào cơ chứt Chỉ dù là Bồ Tát còn có ba phần khí giận chứ đừng nói chỉ là một người đàn ông cao bảy thước có thân hình hoàn chỉnh.

Sau khi tự xem xét, Hoa Mộ Cam tự nhận nếu đổi lại là cô ấy thì cũng sẽ không thể làm đến mức này. Còn nếu là người bình thường, chịu sự nhục nhã như vậy thì đã sớm bùng nỗ.

Cho dù là ai thì sự nhẫn nại của họ cũng chỉ có giới hạn. Sự nhẫn nại của Dương Tiêu đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Hoa Mộ Cam.

Giác quan thứ sáu của Hoa Mộ Cam nói cho cô ấy biết, trực giác của cô ấy là chính xác.

Thêm những việc Dương Tiêu làm ở sân golf, Hoa Mộ Cam. b 7 càng kết luận rằng Dương Tiêu chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hôm nay là kỷ niệm năm năm kết hôn của Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết lại đột nhiên xuất hiện ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo, là trùng hợp sao?

Không! Chuyện này chắc chắn không phải là một sự trùng hợp!

Bởi vì, sự thật chỉ có một.

Đó là tiểu vương tử thổi sáo, người nổi như cồn trên mạng, chính là thân phận thật sự của Dương Tiêu mà mọi người nghĩ là phế vật.

Tiểu vương tử thổi sáo có quan hệ mật thiết với cậu chủ nhà họ Lý quyền thế nhất thành phố Đông Hải, Lý Minh Hiên. Hai ngày nay hai người còn cùng nhau đi đến phòng đấu giá nhà họ Cung để lấy một đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh. Hoa Mộ Cam lại có thêm một suy đoán to gan nữa, người mua đảo vốn dĩ không phải Lý Minh Hiên mà là Dương Tiêu.

Lý Minh Hiên là người Đông Hải, anh ta không thể nào định cư ở Trung Nguyên được.

Cho nên, sau tầng tầng lớp lớp phân tích, Hoa Mộ Cam kết luận, người mua đảo ven hồ Nhạn Minh tám chín phần mười là Dương Tiêu.

Nếu Dương Tiêu biết ý nghĩ của Hoa Mộ Cam thì không biết lòng anh sẽ nổi sóng thế nào.

Thông minh, đây quả thật là một cô gái thông minh đến thành tin, tư duy logic và phân tích quá đáng sợ.

Dương Tiêu chấp nhận bị bắt nạt ở nhà họ Đường năm năm, đến đòi nợ tất nhiên là vì Đường Mộc Tuyết, không liên quan gì đến nhà họ Đường cả.

Hoa Mộ Cam thông minh. Không chỉ trả đủ số tiền khất mà còn đưa văn kiện luật sư đến nhà họ Đường. Chuyện này không chỉ giúp Đường Mộc Tuyết giải quyết được nguy cơ mắt chức mà còn vô tình xả giận giúp Dương Tiêu.

Dương Tiêu đã sớm ngờ đến việc Hoa Mộ Cam sẽ đưa đơn kiện luật sư đến nhà họ Đường, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ rằng Hoa Mộ Cam lại suy đoán được xa đến vậy, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của anh.

Về đến nhà, Đường Mộc Tuyết vẫn mờ mịt như cũ. Cô nhìn về phía bà nội Đường hỏi: “Bà nội, chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Đường Dĩnh tức điên cả người, cười lạnh nói: “Chuyện đến nước này rồi mà Đường Mộc Tuyết cô còn ở đây diễn trò, có ý nghĩa gì sao?”

“Giỏ trò? Tôi giở trò cái gì?” Đường Mộc Tuyết không hiểu lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt Đường Mộc Tuyết đẩy vẻ không hiểu, bà nội Đường nhíu mày, trong ánh mắt hiển hiện vẻ không thích. Bà ta cũng nghi ngờ rằng Đường Mộc Tuyết cố ý bảo người nhà họ Hoa làm như vậy.

Nhưng lúc này không phải là thời cơ để phát tác, bà nội Đường nở nụ cười ấm áp nói: “Mộc Tuyết, từ đầu bà nội đã biết cháu khôn khéo tài giỏi. Tiền nợ của nhà họ Hoa cháu đã đòi về được là minh chứng cho tài năng của cháu. Nhưng cháu cũng đừng đuổi tận giết tuyệt nhà họ Đường như vậy!”

Cài gi!

Tiền nợ đã được đòi về rồi sao?

Đường Mộc Tuyết trừng lớn đôi mắt xinh đẹp. Sáng hôm qua cô đến đòi nợ thì bị người ta tống cổ đánh đuổi ra ngoài, sao có thể đòi tiền về được chứ?

Đường Mộc Tuyết cực kỳ thông minh, cô kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dương Tiêu. Chỉ thấy Dương Tiêu mỉm cười nhìn mình. Đường Mộc Tuyết càng khiếp sợ hơn. Cô thật sự không thể nào biểu đạt nổi sự cảm động sâu trong lòng mình.

Trời ạ!

Dương Tiêu đã đòi được tiền nợ của nhà họ Hoa về rồi sao?

Sao anh ấy có thể làm được chứ?

Một đám người dòng chính của nhà họ Đường cũng bước ra nói.

“Mộc Tuyết à! Chúng tôi đều biết cô rất ưu tú, vì thằng khốn Đường Hạo này mà mấy năm qua cô phải chịu không ít oan ức, nhưng cô cũng không thể đuổi tận giết tuyệt như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.