Hổ Tế

Chương 154: Chương 154




Rời khỏi nhà, Dương Tiêu rất mau tìm được Hoa Mộ Cam.

Hoa Mộ Cam dường như đã sớm đoán trước, cô ở một quán trà thảnh thơi nhấp ngụm trà, trong ánh mắt tản ra ánh sáng sắc sảo.

“Tôi nên xưng hô với anh là ngài Dương hay là tiểu vương tử thổi sáo đây?” Hoa Mộ Cam trêu ghẹo nói.

Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Cô Hoa thật là quá khen, tôi đâu phải tiểu vương tử thổi sáo gì đâu!”

Bây giờ, thực lực của Dương Tiêu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, anh cũng không muốn để lộ thân phận quá sớm, lại lần nữa tham dự những chuyện đánh đánh giết giết đó trong giang hồ.

Đúng thế, cuộc sống kết hôn trong năm năm này đã khiến Dương Tiêu chán ghét những ngày ấy. Bây giờ anh chỉ nghĩ bảo vệ Đường Mộc Tuyết, sống những ngày tháng bình thường mà đơn giản.

Hoa Mộ Cam trêu chọc, cười nói: “Ngài Dương thật đúng là khiêm tốn. Hôm nay, cô Đường đã đích thân đến dùng bữa trưa tại khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo. Dựa theo tính cách của cô Đường, cô ấy không thể cùng ăn trưa với một người đàn ông xa lạ. Anh nói tiểu vương tử thổi sáo không phải ngài Dương thì còn có thể là ai?”

Dương Tiêu thật sự không đoán được tâm tư của Hoa Mộ Cam kín đáo như thế, những chỉ tiết nhỏ này đều bị Hoa Mộ Cam xem ở trong mắt.

; “Khụ khụ! Mong cô có thê Hoa bảo mật điều này.” Dương Tiêu ho khan một tiếng, không hề dấu diếm.

Ở trước mặt Hoa Mộ Cam, Dương Tiêu cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu hết, căn bản không có bất kỳ bí mật nào giấu đi được.

Tuy nhiên, Dương Tiêu không có cảm nhận ra chút địch ý nào từ trên người Hoa Mộ Cam, anh đối với địch ý vô cùng nhạy bén. Nếu Hoa Mộ Cam thật sự sinh ra địch ý với anh, Dương Tiêu có thể cảm nhận ra đầu tiên. Dương Tiêu sẽ không do dự chút nào xử lý rớt Hoa Mộ Cam.

Không phải anh không hiểu thương hoa tiếc ngọc nhưng Dương Tiêu không hy vọng bên cạnh mình có bất kỳ tai họa ngầm nào.

Hoa Mộ Cam cười, nụ cười của cô vô cùng xán lạn, giống như trăm hoa đua nở mới có thể mô tả được vẻ đẹp của Hoa Mộ Cam.

“Sự nhẫn nại của ngài Dương thật đúng là khiến người khác khiếp sợ. Không biết hôm nay ngài Dương tới đây tìm tôi là có chuyện gì quan trọng? Tiền nợ tôi đã tự mình trả, chuyện dư lại là gút mắt giữa nhà họ Hoa của tôi và nhà họ Đường, chắc hẳn không có bắt kỳ liên quan gì đến ngài Dương đây?” Bộ dáng Hoa Mộ Cam ăn chắc Dương Tiêu.

Nhìn Hoa Mộ Cam như hoa như ngọc trước mặt, Dương Tiêu dở khóc dở cười.

Người phụ nữ thông minh này thật đúng là tìm cơ hội đến làm n khó mình, Dương Tiêu nói thẳng: “Làm việc để đường đi, về sau dễ gặp nhau. Cô Hoa, chuyện này ban đầu tôi không muốn nhúng tay nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà tôi không thể không nhúng tay một lần nữa. Tôi hy vọng nhà họ Hoa có thể rút lại văn kiện của luật sư.”

Cho dù là nễ mặt Đường Mộc Tuyết hay ông cụ Đường đã mắt đi, Dương Tiêu không thể trơ mắt nhìn nhà họ Đường sụp đổ như thế.

Tuy nhiên, nhóm người nhà họ Đường này sống chết ra sao thì Dương Tiêu một mực mặc kệ.

Lần này, Dương Tiêu giúp Đường Mộc Tuyết lấy được vị trí tổng giám đốc trước, lần sau sẽ là vị trí giám đốc điều hành.

Cuối cùng, anh sẽ trợ giúp Đường Mộc Tuyết trở thành chủ tịch, khiến tất cả đám con sâu làm rầu nồi canh nhà họ Đường mở rộng tầm mắt.

Hoa Mộ Cam cười nhạo nói: “Ngài Dương, lúc trước chính anh đã nói sẽ không nhúng tay, anh chính là lật lọng. Văn kiện của luật sư chúng tôi đã gửi, nếu rút về thì người khác sẽ nhận xét nhà họ Hoa chúng tôi như thế nào? Nói tiếp, tổn thất của nhà họ Hoa chúng tôi sẽ xác định như thế nào?

“Việc này…” Dương Tiêu ngơ ngắn, đúng là anh không để ý đến chuyện tổn thất của nhà họ Hoa. Dương Tiêu chớp chớp đôi mắt, nói nhỏ: “Nhà họ Đường gây tổn thất cho nhà họ Hoa đương nhiên nhà họ Đường sẽ phụ trách. Tôi sẽ thông báo cho nhà họ Đường để bọn họ đền bù phần tổn thất này.”

Chỉ cần không cho nhà họ Đường chỉ trả tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần, chỉ cần đền bù tổn thất nhà họ Hoa, đương nhiên bà nội Đường sẽ không còn lời nào để nói.

Hoa Mộ Cam cười ưu nhã, đôi mắt xinh đẹp lập lòe nói: “Đền bù tổn thất thì không cần. Nếu ngài Dương đã mở miệng, vậy tôi sẽ cho ngài Dương một phần mặt mũi. Nhưng ngài Dương hãy nhớ kỹ, phần mặt mũi này tôi cho ngài, không phải cho nhà họ Đường. Mong ngài Dương hãy nhớ kỹ, anh thiếu tôi một ân tình.”

Thiếu Hoa Mộ Cam một ân tình?

Dương Tiêu không nhịn được mà bật cười, anh không đoán trước được Hoa Mộ Cam không cần tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần, mà muốn ân tình của mình.

Không hồ danh là quân sư nhà họ Hoa, quả nhiên danh bắt hư truyền, liếc mắt một cái đã nhìn được quan hệ lợi và hại.

“Được thôi! Nếu về sau cô Hoa có việc gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần không đi ngược với quy tắc của Dương Tiêu tôi thì tôi nhất định sẽ giúp cô.” Dương Tiêu trịnh trọng nói.

“Quân tử nhất ngôn!” Hoa Mộ Cam nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu.

“Khoái mã nhất tiên!”

Trước khi rời đi, Dương Tiêu nói đầy ẩn ý với Hoa Mộ Cam: “Cô Hoa, tôi cần thiết nhắc nhở cô một ít. Tôi rất thích điệu thấp, tôi cũng không hy vọng có người điều tra lai lịch của tôi.

Nếu đến khi có một người uy hiếp tôi hoặc người bên cạnh tôi, tôi sẽ không ngần ngại diệt trừ rớt thứ uy hiếp này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.