Hổ Tế

Chương 1609: Chương 1609




“Không có tiền! Cút!” Ông chủ béo tức giận măng.

Ông ta muốn rời đi, nhưng Tôn Bằng đã chặn trước mặt ông ta.

BịchIll Thấy Tôn Bằng dám ngăn cản, ông chủ béo tức giận đá vào bụng Tôn Bằng. . Truyện Teen Hay

Tôn Bằng gầy như củi, nào phải. đối thủ của ông chủ béo, lập tức ngã thẳng xuống đất.

Ông chủ béo dữ tợn nói: “Nói cho cậu biết, làm cho tôi hai tháng nữa, lúc đó Sẽ thanh toán tiền lương cho cậu.

Nếu không, một xu ông đây cũng sẽ không đưa, mau đi dọn bát đi, tránh rat”

“Ông chủ, tôi thực sự không thể trả tiền thuê nhà!” Tôn Bằng suýt đã khóc.

Ông chủ béo, không thèm đếm xỉa đến sống chết của Tôn Bằng, ông ta bỏ đi thẳng. Tôn Bằng nào sẽ đề ông chủ béo đi dễ dàng, Tôn Bằng căn răng trực tiếp ôm đùi ông chủ béo.

Bị Tôn Bằng ôm đùi, phổi của ông chủ béo gần như nỗ tung: “Mẹ kiếp, tên khốn kiếp nhà cậu, xem ra hôm nay cậu tìm chết!”

Vèol

Vừa nói, ông chủ béo vừa nắm tay đắm vào đầu Tôn Bằng.

Thấy nắm đắm tấn công Tôn Bằng sững sờ, dưới sức mạnh của ông chủ béo, Tôn Bằng cảm thấy rất chật vật.

“Dừng tay ngay cho tôi!” Ngay lúc Tôn Bằng bàng hoàng và bật lực, đột nhiên vang lên một giọng nói âm vang.

Trước khi nắm đấm rơi xuống đầu Tôn Bằng, Dương Tiêu đã nhanh tay nhanh mắt chặn nắm đắm của ông chủ béo.

Thấy có người dám lo chuyện bao đồng, ông chủ béo tức giận nói: “Ranh con, biết ông đây là ai không?

Dám ngăn tôi, chán sông hả?”

“Chán sống? HaI Loại người như ông lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.

“Tiểu Bằng, mau đứng dậy!” Đường Mộc Tuyết bước tới quan tâm nói.

Nhìn rõ người tới, Tôn Bằng lộ vẻ kinh ngạc: “Anh rễ, chị Mộc Tuyết!”

“Ừm, là bọn tôi, có bọn tôi ở đây, không sao hết, mau ra ngoài!” Dương Tiêu xoa dịu.

Bị Dương Tiêu và Đường Mộc „Tuyết nhìn thấy, Tôn Bằng lộ ra vẻ xấu hồ.

Hiền nhiên cậu ta không ngò lại có thê gặp được Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết ở đây.

Tôn Bằng vừa đứng dậy, Đường Mộc Tuyết liền võ bụi băm trên người Tôn Bằng, hỏi: “Tiểu Bằng, sao cậu lại ở chỗ này?”

“Em, em…” Bị hỏi như vậy, khoé mắt Tôn Bằng rưng rưng.

Dương Tiêu thấp giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gặp rắc rồi gì thì cứ nói với bọn tôi!”

“Ài!” Cuối cùng Tôn Bằng thở dài, trong nháy mất cả người như trải qua rất nhiều thăng trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.