Hổ Tế

Chương 1613: Chương 1613




Mã Long dữ tợn nói: “Tưởng ông đây bị doạ sợ hả? Tên khốn, dám đánh Mập gia này, xem ra cậu thật sự chán sông!”

Ông. ta từng làm xã hội đen, sau này có tiền lập tức thay đối hình dạng, mở một vài tiệm ăn sáng, từ làm xã hội đen trở thành chủ tiệm ăn sáng.

“Tôi chán sống? Ông tới thử đi!”

Dương Tiêu ngoäc tay với Mã Long.

Nhìn thây Dương Tiêu khiêu khích mình như vậy, Mã Long nỗi giận: “Mẹ kiệp, súc sinh cậu dám khinh thường Mập gia tôi. Vừa nãy cậu đánh lén tôi, bây giờ Mập gia này tuyệt đối sẽ khôn dễ dàng tha cho cậu!”

Vèol Nói xong, Mã Long lao về phía Dương Tiêu.

Tay phải Ông, ta hoá thành hình móc câu, muốn dùng một chiêu xé rách cô Dương Tiêu.

Tộn Bằng tháy vậy vội la lên: “Anh rễ, cân thận. Mã Long từng luyện või”

“Chậc chậc! Đúng vậy, trước đây một mình Mập gia này đậu ba, năm người cũng không thành vấn đề. Ranh con, run rây đi!” Khí thế Mã Long như cầu vồng hét lên.

Mặc dù gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết | „không thay đồi nhiêu, nhưng cô vận không kìm được siết chặt góc quân áo.

Xét cho củng, Dương Tiêu là chồng của cô, cô không mong muốn Dương Tiêu xảy ra bât cứ chuyện gì.

Dương Tiệu cười khây, ngay lúc Mã Long chuẩn bị đến gần Dương Tiêu, Dương Tiêu hơi nghiêng người dễ dàng tránh được đòn dữ dội của Mã Long.

Mã Long vồ hụt, Dương Tiêu nhân co: hội xoay chân phải thành bóng mờ đạp mạnh vào mông Mã Long.

Mã Long bắt ngờ, dưới sức mạnh to lớn của Dương Tiêu, cả người bị Dương Tiêu đá văng ra.

Àm!!

Dưới cái nhìn của mọi người, Mã Long buồn bực lao vào nội cháo nóng hồi.

Aaalll Đầu cắm vào nồi cháo nóng hồi, Mã Long chọt hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị giết, ông ta chỉ cảm thấy cả đầu gần như bị nấu chín.

Ông ta vội vàng rút đầu ra khỏi nòi, nhưng đâu óc vân còn ong ong.

Dưới sức nóng của cháo, trên mặt Mã Long lập tức nỗi lên những vết phòng rộp.

“Đậu phộng!”

Nhìn thây cảnh tượng này, một nhóm khách hàng trong tiệm ăn sáng hoảng sợ, nhiêu người không dám ăn vội bỏ chạy, sợ cá trong chậu gặp nạn.

Đôi mắt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết lắp lánh, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu lại vì mình mà đánh ông chủ Bến Mã Long.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Mộc Tuyết nhìn chăm chú Dương Tiêu tràn đầy dịu dàng, trong lòng dâng lên dòng chảy âm áp.

Tôn Bằng nhìn đặc biệt hả giận: “Anh rễ uy vũ bá đạo, điên cuồng nồ tung trời!”

Những ngày qua, Tôn Bằng đã phải cô chịu đựng, nêu không phải vì mẹ, vì cuộc sông, Tôn Bằng đã muôn đánh chết Mã Long từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.