Hổ Tế

Chương 1637: Chương 1637




Nhìn kỹ thì thây số của người gọi là 13888888888. Con sô này hoàn toàn vô giá mà người bình thường khó có được.

“Ai vậy?” Dương Tiêu mang theo sự tò mò trả lời điện thoại.

Ngay sau đó, một giọng nói già nua nham hiểm phát ra từ đầu dầy bên kia.

“Tôi, Phùng Tứ, Dương Tiêu, đêm nay vịnh Thanh Long, đến nhận chết đi!”

“Bảo tôi đến nhận chêt? Được! Phùng Tứ, ông nói đi, tối nay ông muốn đánh một chọi một hay đấu nhóm? Tôi thế nào cũng được, tùy ông!” Dương Tiêu chế nhạo.

Từ đầu đến cuối, trong mắt anh Phùng Tứ là tồn tại như một con bọ chết.

Nếu không phải muốn tìm ra kẻ đứng sau Phùng Tứ, nêu không phải muôn giao Phùng Tứ cho Lý Thân Chiến tự giải quyết, thì theo tính cách trước đây của Dương Tiêu, Phùng Tứ đã chơi cờ với diêm vương từ lâu rôi, sẽ không sông sót đến tận bây giờ.

Phùng Tứ âm hiểm lạnh lùng nói: “Dương Tiêu, cậu đừng quá kiêu ngạo, đêm nay sẽ có người xử lý cậu.

Gọi tật cả anh em bạn bè của cậu tới đi, đêm nay sẽ tiễn các người về châu trời!”

Nghĩ đến việc em trai song sinh mình bị Dương Tiêu chặt đầu, nghĩ đến cái chết thê thảm của Hạng Thiên Bá chiến tướng số một dưới trướng: của mình, Phùng Tứ thật sự muốn xé xác Dương Tiêu thành hàng nghìn mảnh ngay lập tức.

“Đấu nhóm đúng không? Được! Vậy tối nay chúng ta gặp mặt tại vịnh Thanh Long!” Dương Tiêu nói đùa dí dỏm.

Hiển nhiên, đêm nay ngoài Phùng Tứ, còn có người đứng sau Phùng Tứ đứng ra hồ trợ Phùng Tứ.

Đối với Dương Tiêu, đây là chuyện tốt, anh ngược lại muốn xem người.

đứng sau Phùng Tứ là ai. Người siêu mạnh đến từ Đông Nam Á nào?

Im hơi lặng tiếng năm năm, Dương Tiêu thật sự muôn trải nghiệm sự độc đáo của các cường quốc Đông Nam Ẫ.

Trong năm năm qua, tình hình đã thay đổi, ngoài một số thề lực lão làng trên khắp thê giới, nhiều thê lực vừa và nhỏ cũng đã cải tổ mấy lần.

Giờ đây, với sự trở lại của kẻ mạnh Dương Tiêu, lại phải khơi mào một cơn bão đẫm máu.

Mặt Phùng Tứ dữ tợn nói: “Chống mắt lên mà nhìn, Dương Tiêu, cậu sẽ không cứng được bao lâu nữa đâu!”

“Bớt nói nhảm, đêm nay chúng ta rửa mắt chờ xeml” Dương Tiêu cười nhếch mép.

Cúp điện thoại, Phùng Tứ cung kính nhìn thanh niên áo trăng: “Thưa cậu, đã sắp xếp xong. Đêm nay ở vịnh Thanh Long thành phố Trung Nguyên!”

“Ừm, đêm nay xem tôi giết. con thú này như thê nào!” Thanh niên áo trắng chế nhạo.

Sau khi nói chuyện với Phùng Tứ, Dương Tiêu nghĩ đến một chuyện. rất thú vị. Anh tìm thông tin liên lạc của Lam Vi Vi trong danh bạ.

“ÒI Dương Tiêu, sao anh lại rảnh liên lạc với tôi thế?” Lam Vi Vị ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu.

Dương Tiêu cười nhẹ: “Cô Lam, tối nay cô có thời gian không? Có hứng thú tụ tập không?”

“Hả? Anh nói gì? Hẹn? Anh muốn hẹn tôi, lại còn là buổi tôi? Dương Tiêu, sao… sao anh lại là người như thế?” Lam Vi Vi nghe vậy thì xấu hồ.

Dương Tiêu bối rồi: “Hẹn tối thì có vân đê gì à?”

“A phil Không biết xáu hồ, Mộc Tuyết vừa mới mang thai, anh lại muôn hẹn tôi, anh có còn là người không?” Lam Vi Vi tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.