Người ta nói răng ngoài thân phận các chủ của Long Lân Các, Mục Lâm còn có một thân phận bí ẩn chưa từng được biết đến.
Liễu Giang Hà nhận ra Mục Lâm đang đi về phía Dương Tiêu, ông nhìn Dương Tiêu: “Dương tài ba, chẳng lẽ cậu quen biết Mục Lâm?”
“Cũng coi như là người quen!”
Dương Tiêu gật đâu có hơi mong đợi.
Mục Lâm đi tới bên người Dương Tiêu: “Thần chết điện hạ, đã lâu không gặp!”
“Các chủ Mục, quả thật đã lâu không gặp!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Đáy mắt Mục Lâm nồng đậm mùi thuốc súng: “Lần này tôi ra khỏi núi tới chỗ của cậu, thần chết điện hạ, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Yên tâm, chờ anh thắng thần y Liễu rôi nói saul” Dương Tiêu liếc nhìn Liễu Giang Hà. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà!
Mục Lâm liếc nhìn Liễu Giang Hà, kiêu ngạo nói: “Ông ta không phải là đối thủ của tôi, cậu tới!”
“Phải đối thủ của anh hay không thì cứ thử rồi biết!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Mục Lâm biết tính cách của Dương Tiêu, vì vậy anh ta không nói thêm nữa: “Được! Vậy chúng ta chờ xem, cậu yên tâm, lát nữa cậu sẽ ra tay, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo!”
Vừa dứt lời, Mục Lâm đi thẳng về phía bên trong trận chiên giành ngôi vị Thánh Y.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng kiêu ngạo của Mục Lâm, Dương Tiêu xoa đầu có hơi đau đầu, anh biết lần này Mục Lâm tới là nhắm vào mình.
Không nằm ngoài dự đoán, Mục Lâm thật sự tới vì anh.
“Thân y Liễu, Mục Lâm rất mạnh, còn mạnh hơn ông tưởng tượng. Tiếp theo, ông hãy dùng hệt sức mạnh y học mà tôi đã dạy cho ông chiên đâu với anh ta!” Dương Tiêu nói thẳng.
Liễu Giang Hà trịnh trọng nói: “Dương tài ba yên tâm, tôi sẽ cỗ găng hệt SUIC Ð Liễu Giang Hà hiểu rằng đây là một bài kiêm tra của Dương Tiêu giành cho ông.
Bất kể như thế nào, ông cũng cần phải thể hiện một trận chiến tay đôi vô hình với Mục Lâm.
Dương Tiêu cũng có ý tương tự, anh thật Sự muôn xem trong khoảng thời gian này trình độ y thuật của Liêu Giang Hà đã đạt đến mức nào, anh muôn xem khoảng cách giữa Liễu Giang Hà và Mục Lâm kém bao xa.
“Thằng, nhóc này là ai? Làm sao lại có thể khiến Mục Lâm coi trọng đến vậy?” Nhiều người kinh ngạc nhìn Dương Tiêu.
“Không biết! Thằng nhóc này là ai?
Tại sao chưa từng thấy người này trong giới y học?”
“Có lẽ chỉ là đồ rác rưởi tầm thường không dễ thấy thôi!”
“Không phải chứ? Được Mục Lâm coi trọng, e răng trình độ y thuật cũng không đơn giản!”
“Ha! Ai bảo Mục Lâm tới đây là vì thằng nhóc này? Có lẽ là tới vì thần y Liêu Giang Hà.”
Vì độ nỗi tiếng của Dương Tiêu trong ngành y tế quá thấp nên nhiều người đã nhìn Dương Tiêu với ánh mặt khinh thường.