Khi nhóm dân trong thôn bị sỉ nhục nhìn thầy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của họ đỏ bừng vì phán khích, họ ước mình có thê biến thành Dương Tiêu, đuổi tất cả những kẻ bắt nạt như Lương Mãnh đi.
Sau khi đánh bại hơn trăm người, để lại mây chục người không còn ý chí chiến đầu, hai mắt Dương Tiêu: sáng quäc nhìn Lương Mãnh: “Muốn mạng của tôi, chỉ dựa vào phôi thai thô kệch không lên nổi sân khấu như các người?”
“Tên khón, khốn kiếp, khốn kiếp!” Mũi của Lương Mãnh gân như bốc khói.
Anh ta thật không ngờ trước mặt Dương Tiêu có nhiêu người như. vậy lại không ai địch nổi một chiêu của Dương Tiêu.
Lương Mãnh nắm chặt tay, tức giận nói: “Dương Tiêu, anh cho răng mình là ông trời hả? Nói cho anh biết, anh có thể đánh thì sao? Lần này một hai trăm người chúng tôi không thể làm gì anh, lân sau bọn tôi một hai nghìn người, mười hai mươi nghìn người thì sao?”
Lân này, chú hai Lương Khởi của anh ta mang vô hàng trăm tỷ tệ, Lương Mãnh không hệ sợ hãi, anh tạ không tin đã ném tiền còn không thê giết được Dương Tiêu.
“Anh cho rằng tôi sẽ cho anh cơ hội ra tay?” Dương Tiêu chế nhạo.
Anh sắp trở về Đề Đô, trước khi đi cần phải giải quyết xong mọi việc của huyện Thiên Sơn.
Nếu Lương Mãnh này muốn tìm chết, Dương Tiều không ngại tiễn Lương Mãnh về chầu trời. . KHÔNG Q