Hổ Tế

Chương 1744: Chương 1744




Dương Tiêu không để ý tới Lương Mãnh, anh nhìn Lương Khỏi, anh biết sự việc hôm nay không thê vẹn toàn, kẻ chủ mưu chính là Lương Khởi.

Loại cảnh tượng này đôi với Dương Tiêu chỉ là một miệng bánh, bị hàng vạn người đuổi giệt, sắc mặt anh vẫn chưa từng thay đổi.

Chỉ là hôm nay ở hiện trường có quá nhiều người dân thôn trang Triệu, Dương Tiêu hoàn toàn không thê biều hiện thực lực của mình.

Dương Tiêu nhìn Lương Khởi: “Lương Khởi, tôi là Dương Tiêu, chắc ông đã biết tôi!”

“Dương Tiêu, tôi đương nhiên biết cậu, lân trước là cậu đánh Mãnh nhỉ đúng không?” Lương Khởi hỏi.

Dương Tiêu gật đầu: “Đúng, lần trước bà cụ Triệu qua đời, Lương Mãnh dẫn người xông vào thôn trang Triệu, hành hung người trong thôn trang Triệu, tôi không quen nhìn nên cho họ đẹp mặt một chút!”

“Thừa nhận cũng khá đau đớn đó. Tôi hỏi tiếp, nhà họ Ì ương chúng tôi thích núi Tướng Quân, không cho phép bắt cứ người nhà họ Triệu nào được chôn cất ở đó, cậu biết chuyện này nhỉ?” Lương Khởi hỏi lại.

Dương Tiêu lại gật đầu: “Đương nhiên tôi biết!”

“Vậy tại sao cậu còn chặn ngang, khiên người của tôi xâu hỗ?” Lương Khởi tức giận măng.

Dương Tiêu chế nhạo: “Núi Tướng Quân có hai vị tướng quân được chôn cất ở đó, một là tổ tiên của nhà họ Lương các ông và một là tổ tiên của nhà họ Triệu. Vậy tại sao nhà họ Triệu lại không được chôn cất ở núi Tướng Quân? Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?” _ “Nói cho cậu biết, ở huyện Thiên Sơn, ông đây là vương T Han! Thằng súc sinh nhà cậu năm lân bảy lượt làm loạn ở đây, đúng là gan lớn như chó, quỳ xuống, quỳ xung cho tôi!!!”

Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Lương Khởi tức giận, trên mặt tràn đây tức giận, như thê hôm nay ông ta định dạy cho Dương Tiêu một bài học nhớ suốt đời.

Lương Mãnh chân động, cầm Sa Mạc Chi Ưng chĩa vào Dương Tiêu: “Nghe thấy chú hai tôi nói gì không? Quỳ xuÔng, còn không mau quỳ xuông cho tôi”

Tải app truyện hola nhé! “Chàng trai!” Triệu Thiết Căn lo lắng.

Đám người nhà họ Triệu cũng rất áy náy, họ biết nêu không có họ thì Dương Tiêu đã không dính vào chuyện này, bị chú cháu nhà họ Lương cưỡng ép làm nhục.

Nhóm người do Lương Khởi và Lương Mãnh đứng đầu nháy ¡ mắt với nhạu, bọn họ vui đùa nhìn chằm chằm Dương Tiêu, dường như sắp có thể nhìn thấy Dương Tiêu quỳ trên mặt đất, run rầy khuất phục.

Dương Tiêu giêu cọt: “Vừa nãy Lương Mãnh cũng bảo tôi quỳ? Tôi nói anh ta không có tư cách! Cũng như vậy, ông, Lương Khởi cũng không có tư cách bất tôi quỳ!”

“Không có tư cách? Nhãi ranh nhà quê, xem ra cậu thật sự không hiểu tình huồng. Người ta nói hiến? rõ thời thế mới là người tài giỏi, nêu cậu không hiểu rõ thời thê như vậy thì xuông địa ngục đi!” Lương Khởi tức Ỹ giận vung tay lên, muốn cho người nô súng giết chêt Dương Tiêu.

“Chết đi!” Lương Mãnh cao hứng như được tiêm máu gà.

“Dám giết người ở huyện Thiên Sơn, ai cho các người cái quyên đó?

Lương Khởi, ông thật sự to gan!”

Ngay sau đó, giọng nói như sắm âm vang vang lên.

Bịch bịch! Bịch bịchl Hồ Khoan Quảng, một người bạn cũ ở huyện Thiên Sơn dẫn theo đội quân lớn đến kịp thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.