Nhìn Dương Tiêu rời đi, Đường Mộc Tuyết lấy điện thoại di động. ra gửi củ Dương Tiêu một tin nhắn: Trên đời này em chỉ yêu ba thứ là ban ngày, trăng đêm, anh vĩnh hằng.
Trước khi tắt máy, Dương Tiêu nhìn thấy tin nhắn của Đường Mộc Tuyết, trong lòng tràn đầy âm áp, anh lập tức trả lời: Mộc Tuyết, em đã nhìn thấy mặt trời lúc hai rưỡi sáng chưa?
“Chưa, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy rồi à?” Đường Mộc Tuyết tò mò trả lời lại.
Dương Tiêu mỉm cười trả lời: Thây rôi, khuôn mặt tươi cười đang ngủ của em bên cạnh khi anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
“Tên ngốc này hiện giò càng ngày càng giỏi làm cho. người ta vui vẻ!”
Đường Mộc Tuyết cười ngọt ngào.
Nhớ lại lời dặn dò vừa nãy của Đường Mộc Tuyết, rõ ràng lửa giận trong mắt Dương Tiêu đã tiêu tan rất nhiều.
Anh biết khi mới biết tin, anh thực sự bị thù hận che mờ mắt, quá kích động. khi rong ruồi trên sân khấu quốc tế, chưa bao giờ Dương Tiêu lại kích động đến thế.
Chỉ là chuyện liên quan về cha mẹ ruột mình, quả thật cảm xúc của Dương Tiêu đã bị ảnh hưởng rất nhiêu. . Web đọc